Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 282: Thuần Phát Chủ Động Kỹ

Linh khí cuồn cuộn quanh quẩn giống như thủy triều tán ra khắp phòng, quay về, sau đó lần nữa tuôn ra.
Trong không khí có thêm một chút khí tức huyền ảo, đó là thiên đạo minh ngộ.
Từ Tiểu Thụ giống như cá chết nhảy lạch đạch trên mặt đất, hai tay kẹp chặt bên đùi, cả người thẳng tắp.
Nếu như bộ phận từ đầu gối trở xuống dính liền, hiển nhiên sẽ biến thành một con mỹ nhân ngư co quắp.
"Đột phá?"
Cho dù không nhìn vào khí hải, Từ Tiểu Thụ cũng biết gông cùm xiềng xích Nguyên Đình cảnh trung kỳ đã bị một viên Nguyên Đình Đan sinh sinh đụng nát.
Lúc Phương Pháp Hô Hấp còn ở Hậu Thiên, hấp thu dược hiệu Luyện Linh Đan đã gấp trăm lần người bình thường.
Cho dù là những thiên tài kia, đối với hiệu suất hấp thu đan dược, cũng không bằng một phần mười Từ Tiểu Thụ.
Một viên Nguyên Đình Đan, cộng thêm Tiên Thiên Phương Pháp Hô Hấp, kém chút khiến Từ Tiểu Thụ cho rằng mình trọng sinh về ngày xuất quan lúc ở ngoại môn.
Hoàn toàn không khác gì lần đầu tiên hấp thu đan được!
"Thế nhưng, rõ ràng ở trong Thiên Huyền Môn, đã rèn luyện rất nhiều..."
Từ Tiểu Thụ khóc không ra nước mắt, nhưng hắn cũng nghĩ đến, Nguyên Đình Đan là đan dược thất phẩm cao quý, đương nhiên không phải cửu phẩm Luyện Linh Đan có thể sánh.
Đáng tiếc, tiến độ tu luyện bảo trì rất khá, lần nữa bị ngoài ý muốn cắt đứt.
Quả nhiên, trên thế giới này, vĩnh viễn tồn tại rất nhiều chuyện không chắc chắn.
Lúc trước còn nghĩ muốn cẩu một phen... bất quá, sơ kỳ cùng trung kỳ, hình như cũng không khác là bao?
Từ Tiểu Thụ dò xét khí hải, hơi kinh ngạc.
Nói thật, chênh lệch đúng là rất lớn.
Vẻn vẹn sơ kỳ tu luyện tới đỉnh phong, thời gian tiêu tốn thậm chí còn nhiều hơn từ tam cảnh đột phá Tiên Thiên.
Linh khí cần thiết, cũng như thế.
Nhưng vừa phá trung kỳ, khí hải đã mở rộng ra gấp đôi.
Không chỉ thế, linh nguyên ngưng kết càng tinh khiết hơn.
Nếu như mình dùng linh kỹ, chiến lực cơ hồ có thể tăng cao gấp đôi.
"Khó trách đám gia hỏa kia liều mạng tu luyện, luôn muốn đột phá cảnh giới, nguyên lai là bởi vì như vậy."
"Đáng tiếc, con đường này không thích hợp với ta."
Nếu như có một ngày, Từ Tiểu Thụ có thể rút được "Tinh Thông Linh Kỹ", hoặc là "Ngộ Tính", chỉ sợ hắn liền biến thành người toàn tài.
Bây giờ, hiển nhiên vẫn có chút không thích hợp.
Tạm thời buông xuống chuyện cảnh giới.
Củng cố tu vi gì gì đó, Từ Tiểu Thụ không có khả năng đi làm, loại chuyện này giao cho Phương Pháp Hô Hấp là được.
Hắn lần nữa tập trung vào giao diện màu đỏ ở trong Nguyên Phủ.
"Điểm bị động: 82020."
Một hồi im ắng trầm mặc.
"Xúc động."
Kế hoạch là mười liên rút, đáng tiếc không có hàng, dưới trạng thái mắt đỏ liền đốt thêm 50 ngàn điểm bị động, Từ Tiểu Thụ kém chút không kịp phản ứng.
Thứ này quá hố, vừa chớp mắt một cái liền mất đi một chữ số.
Nhưng nói thật, hắn cũng không mấy ảo não.
Cho dù ảo não cũng chẳng làm được gì.
"May mà xuất hàng..."
Nếu không xuất hàng, Từ Tiểu Thụ không biết mình có điên lên đốt sạch 80 ngàn điểm bị động còn lại không.
Cực kỳ may mắn, mình đạt được một cái kỹ năng bị động có thể phối hợp sử dụng, giúp mình càng mạnh hơn.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ!
Nếu như chỉ tăng một cái kỹ năng bị động lên Tiên Thiên, huyễn tưởng rất đẹp, nhưng trong chiến đấu thực tế, có lẽ trợ giúp không lớn.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ lưu chuyển giữa mười mấy cái kỹ năng bị động, cuối cùng dừng lại.
"Phản Chấn, Tiên Thiên Level 1."
Đây là thần kỹ!
So với loại kỹ năng bị động còn đợi khai phá như Sắc Bén, kỹ năng cận chiến cũng chỉ còn lại mình nó, tác dụng trong chiến đấu vô cùng lớn.
Chỉ cần địch nhân cận thân, tuyệt đối sẽ bị Phản Chấn đánh cho không kịp trở tay, trên lý luận là như thế, thực tế cũng như vậy.
Từ Tiểu Thụ chưa từng gặp qua người nào sau khi đánh mình xong, trên mặt còn giữ được bình tĩnh, cả đám đều khó chịu giống như ăn phân.
Cực buồn nôn!
Bản thân hắn đồng dạng không phủ nhận kỹ năng này buồn nôn, nhưng cùng lúc, hắn càng tán thành nó mạnh mẽ.
Bây giờ có Dẻo Dai, đương nhiên là phải đắp kỹ năng bị động này lên.
Như thế, có lẽ sau khi địch nhân đánh mình xong, không phải buồn nôn, mà là trực tiếp bị chấn vãi phân ra.
Nghĩ đến liền làm, Từ Tiểu Thụ không chút do dự mãng mười điểm kỹ năng vào.
"Phản Chấn, Tông Sư Level 1."
Lồng ngực mãnh liệt oanh minh, Từ Tiểu Thụ cảm thấy trong cơ thể có vô tận khí lực đang phun trào, giống như bên trong nhục thân giản dị tự nhiên, có thêm một cỗ lực lượng Viễn Cổ Long Tượng.
Hắn có ảo giác một quyền của mình có thể đánh nứt thương khung!
"Chờ một chút!"
Linh quang bỗng nhiên lóe lên, mắt Từ Tiểu Thụ tròn xoe.
"Đánh nứt thương khung?"
Trước kia quả thật không có khả năng, bởi vì đấm tới một quyền, trở ngại Phản Chấn, mình cũng sẽ bị bắn ngược.
Nhưng hiện tại thì khác.
Sau khi có Dẻo Dai, lực lượng một quyền, đã có thể hoàn mỹ chuyển vận vào mục tiêu.
Cho dù không gian hư vô!
Từ Tiểu Thụ há hốc mồm.
Hắn từng nhìn thấy Bài Thiên Thủ của Diệp Tiểu Thiên, biết trên thế giới này, quả thật có quy tắc không gian tồn tại.
Nó không phải vô hình vô chất, tương phản, càng giống như các loại nguyên tố bình thường, có dấu vết để lần theo.
Chỉ cần lực lượng của mình đủ lớn, có lẽ có thể ngộ đến không gian, một quyền đánh xuống...
"Đây, đây chẳng phải là... trong truyền thuyết..."
Từ Tiểu Thụ chảy cả nước bọt, hắn vuốt cằm, vội vàng chạy đến trước gương đồng đặt ở trên bàn.
Râu ria quả thật bởi vì lười thanh lý lại mọc ra, đáng tiếc thân thể cực kỳ khỏe mạnh, cũng không phải màu trắng.
Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến linh hồn trung nhị đang cháy hừng hực.
Ánh mắt tóe lửa, chỉ thẳng gương đồng, tức giận quát:
"Làm con trai ta!"
"Phi, không phải câu này..."
"Nói thế nào, thuyền gì ấy nhỉ?"
Từ Tiểu Thụ sờ đầu, ký ức có chút xa xôi, hắn đã không nhớ rõ.
"Được rồi, kỳ thật câu này cũng không tệ, nếu như đứng trước mặt vạn người hô ta "Làm con trai ta". Đoán chừng sẽ có thể thu hoạch không ít điểm bị động."
Từ Tiểu Thụ cười.
Lời kịch thế nào hắn không nhớ, nhưng hình tượng đánh nứt thương khung, hắn vẫn nhớ rất rõ ràng.
Mình, cũng có thể làm được!
Từ Tiểu Thụ nắm chặt nắm đấm, lăng không vung cánh tay lên, đấm thẳng.
Cảm giác hoàn toàn khác nhau!
Lúc trước cho dù mình có Phản Chấn, cũng cần bị công kích mới phát động được.
Nhưng có Dẻo Dai, trong thân thể giống như có một cỗ lực lượng đẩy ngược, khiến cho Từ Tiểu Thụ chủ động đánh ra, cũng có thể triển khai toàn bộ lực lượng.
Oanh!
Cửa chính nổ.
Mảnh gỗ vụn tung bay, cửa ra vào trống rỗng, Từ Tiểu Thụ thấy được hành lang ngoài cửa.
"Chuyện này?"
Kinh hỉ xông lên đầu, Từ Tiểu Thụ kém chút nhảy dựng lên.
Thật làm được?
Mặc dù nói không có đấu phá thương khung, nhưng phương thức công kích thật giống như mình dự đoán.
Thế này sao gọi là kỹ năng bị động, đây đã là thuần phát chủ động kỹ a!
Nhìn khoảng cách từ giường lớn vỡ vụn đến cửa ra vào, Từ Tiểu Thụ kinh hỉ biến thành cuồng hỉ.
Khoảng cách công kích, biến lớn?
Cận chiến có tầm đánh của... xạ thủ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận