Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1256: Tinh Thông Hội Họa (2)

"Yeah!" Từ Tiểu Thụ hưng phấn vung quyền.
Trong lòng tưởng niệm cùng chân chính xuất hiện, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Kỹ năng bị động loại tinh thông. . .
Lúc trước ném vô số tiền của vào rút thưởng, chỉ mới xuất hiện ba lần.
Mà ba cái kỹ năng bị động loại tinh thông kia, mỗi lần xuất hiện, đều sẽ cải biến phương thức tác chiến, mở ra đại môn thông hướng thế giới mới.
Lần này Tinh Thông Hội Họa xuất hiện, nói không chừng sẽ trực tiếp biến hắn thành thần bút Mã Lương.
"Thế nhưng, bút đâu?"
Từ Tiểu Thụ lục lọi bốn phía hồi lâu, hoàn toàn không tìm được Sáng Thế Bút trong huyễn cảnh kia.
Sắc mặt hắn đen lại.
Không có bút, không có mực, ta vẽ cái rắm?
Nhưng tinh tế nghĩ lại, nếu như dùng vật thật đến họa thế giới, hình ảnh cũng quá "Low" đi.
Thế là Từ Tiểu Thụ trầm tư một hồi, dùng linh nguyên hóa bút, trên mặt đất vẽ lên một cái Tứ Bất Tượng.
(Dịch: Tứ Bất Tượng = vẽ đại, không ra ngô ra khoai gì)
"Thứ đồ gì?!"
Hắn bị năng lực hội họa của mình buồn nôn đến.
Nhưng ẩn ẩn, hắn cảm giác hình vẽ Tứ Bất Tượng trên mặt đất lại sinh động như thật.
"Là ảo giác sao?"
Từ Tiểu Thụ vô cùng hoài nghi.
Cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng hình vẽ kia ngay cả hắn hắn cũng không nhìn ra được, nhưng lại vô cùng chân thật, giống như một vật sống.
Đột nhiên nhớ tới Tinh Thông Hội Họa vẫn chưa thăng cấp, Từ Tiểu Thụ lập tức giật mình.
Chỉ cần là kỹ năng bị động loại hình tinh thông, căn bản không cần nghĩ ngợi, trực tiếp mãng lên.
Không nói hai lời.
Một vạn, năm vạn, mười vạn điểm bị động mãng lên.
Tiêu tốn mấy canh giờ thời gian, Từ Tiểu Thụ từ trong đại lượng kinh nghiệm quán thâu lấy lại tinh thần.
"Tinh Thông Hội Họa (Hậu Thiên Lv.1)."
". . . "
"Tinh Thông Hội Họa (Vương Tọa Lv.1)."
Hạn mức tu vi tăng lên, chỗ tốt mang đến liền trở nên rõ ràng.
Từ Tiểu Thụ dựa vào điểm bị động tồn kho, trực tiếp tăng Tinh Thông Hội Họa lên max cấp.
Lần này hắn dùng linh nguyên làm bút. . .
"Chờ một chút!"
Từ Tiểu Thụ đột nhiên trì trệ, có chút hiểu ra.
Chiếc bút trong huyễn cảnh là vô hình vô chất, chỉ có thể dùng ý niệm nhìn tới.
Thứ kia rõ ràng mạnh hơn "linh nguyên bút" của hắn rất rất nhiều.
Linh nguyên nhìn như vô hình, nhưng dù sao vẫn tồn tại, có hạn.
Nếu bị người quấy nhiễu, dùng linh nguyên làm bút, quả thật sẽ rất khó vẽ ra.
Từ Tiểu Thụ trầm tư một hồi, muốn thử dùng linh niệm làm bút.
Nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ, linh niệm cũng có hạn chế. . .
"Ý niệm!"
Hai mắt hắn đột nhiên tỏa sáng, nếu như dùng ý niệm làm bút, vậy liền mang ý nghĩa hắn có thể đạt tới cảnh giới Tâm Tưởng Sự Thành!
Chuyện này rất đáng sợ.
Bởi vì nó đã hoàn toàn vượt ra phạm trù "Hội họa".
Đây là Thần cảnh!
Thế nhưng mà. . .
Trước kia mỗi lẫn kỹ năng bị động loại tinh thông xuất hiện, Từ Tiểu Thụ đều không theo lẽ thường ra bài, hiện tại cần gì mua dây buộc mình?
"Thử một chút."
Hiện tại Tinh Thông Hội Họa đã đạt tới cấp bậc Vương Tọa, dựa theo đại lượng cảm ngộ thiên đạo, Từ Tiểu Thụ dùng ý niệm thao túng đạo tắc, hội tụ ra một chiếc bút vô hình.
Ý niệm chi bút!
Hắn điều khiển chiếc bút mình không nhìn thấy, người ngoài càng nhìn không ra, hóa thân thành một vị triết gia.
"Ta tư duy, nên ta tồn tại."
Mang theo ý nghĩ thử nghiệm, ánh mắt Từ Tiểu Thụ nhìn xuống mặt đất.
Thế nhưng hắn lại nghĩ, nếu như mình đứng giữa không trung, sao có thể chỉ dùng mặt đất làm giấy?
Giấy vẽ đâu đâu cũng có.
Hư không, không phải cũng là một tờ giấy trong vắt bất nhiễm hay sao?
Thế là Từ Tiểu Thụ trực tiếp nhảy qua giai đoạn Tinh Thông Hội Họa cấp bậc Tiên Thiên, Tông Sư, cần dùng "Vật thật làm họa", ngẩng đầu nhìn trời.
Ở trong mắt người ngoài, hắn chỉ đứng đó không làm gì cả, tùy ý liếc mắt nhìn hư vô.
Nhưng ở trong đầu Từ Tiểu Thụ, hắn dùng ý niệm làm bút, dùng hư không làm giấy, xoát xoát vẽ ra suy nghĩ trong lòng mình.
Trời, thay đổi!
Linh nguyên hội tụ trong hư không, từng đạo đường vân xuất hiện, nhanh chóng phác họa ra hình dáng một loại sinh vật.
Sau đó. . .
Một con gà xuất hiện!
"Ục ục ục. . . "
Nó còn biết gọi.
Gà đang kêu sợ hãi, bởi vì nó vừa xuất hiện, liền bị thả rơi tự do, tươi sống té chết.
Vỡ thành một đống linh khí.
Từ Tiểu Thụ nhìn một màn này, lông mày cuồng loạn, lâm vào trầm tư.
Lần này chỉ là thử nghiệm, hắn cảm giác lực lượng tinh thần tiêu hao một chút, thế nhưng linh nguyên cùng khí huyết rất nhanh liền bổ đầy lỗ thủng, giúp hắn khôi phục trạng thái đỉnh phong.
"Chiêu này thật buồn nôn."
Từ Tiểu Thụ đậu đen rau muống lên tiếng, một mặt rung động nỉ non:
"Thế này nào giống hội họa? Người bên ngoài xem ra, đây rõ ràng là năng lực "cụ hiện" a!"
"Mấu chốt là vẽ con gà kia, lực lượng tinh thần không hao tổn bao nhiêu, hoàn toàn có thể lập tức khôi phục."
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến Côn Bằng ở trong huyễn cảnh, ánh mắt hắn lập tức trừng lớn, khóe môi nhếch lên.
Sau đó.
Quay đầu đi.
Nhìn tới một bên khác.
"Xuy xuy xuy ~ "
Linh khí phi tốc hội tụ trong hư không, lực lượng tinh thần cấp tốc tiêu hao, linh nguyên cũng bắt đầu suy giảm.
Mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, Từ Tiểu Thụ phát hiện, hắn chỉ với vẽ đầu chim Đại Bằng, lực lượng toàn thân đã sắp bị rút khô.
Mà không vẽ xong, thứ này căn bản không cụ hiện ra được.
"Đúng vậy, nào có thuyết pháp nửa con chim, đều là một con, hai con. . . "
Hắn lâm vào trầm tư.
Sau đó, vạch không gian bình chướng một cái, Từ Tiểu Thụ hướng bên kia hô to: "Tiểu Kê!"
Từ Tiểu Kê đang kiểm toán toàn thân xiết chặt, sau đó cứng ngắc quay người lại.
Hắn thấy Từ đại ma vương cách đó không xa tự tin dạo bước đi đến.
Sau đó. . .
"Cục tác tác tác!"
Dưới chân Từ đại ma vương đột nhiên xuất hiện. . . một con gà?!
Từ Tiểu Kê mộng bức.
Hắn sững sờ nhìn con gà chỉ có hai màu đen trắng, cảm thấy con gà kia rất không phù hợp với thế giới này. . .
"Thần mẹ nó cần gì dùng "Cảm thấy"? Rõ ràng rất không thích hợp a!"
"Con gà kia từ đâu chui ra? Quỷ Thú mới đến?"
"Đại Ma Vương, lại đang giở trò quỷ gì?"
Từ Tiểu Kê âm thầm phát điên, thứ khác không thành vấn đề, chủ yếu là con gà này quá xấu!
Gà mái xấu xí đen trắng đã vọt tới chân hắn, lông gà dựng lên, vểnh đầu gà lên cao cao.
"Mổ hắn!" Từ Tiểu Thụ hưng phấn ra lệnh.
Từ Tiểu Kê: ? ? ?
Hắn sững sờ, thậm chí khinh thường lui về sau, trơ mắt nhìn miệng gà bén nhọn mổ xuống.
"Phập!"
Đầu ngón chân đau xót.
Nhưng cũng chỉ là đau xót mà thôi, Từ Tiểu Kê ngây ra như phỗng nhìn cái mỏ cong cong của gài mái, sau đó khóe miệng co giật, ngước mắt liếc nhìn Từ đại ma vương.
? ? ?
Hắn nhíu mày, chậm rãi đánh ra ba cái dấu chấm hỏi, tức xạm mặt lại.
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
Rất yếu!
Hắn tiện tay vẽ ra, không để ý đến chiến lực.
Lúc này bổ cho gà thêm mấy bút, quán thâu hơn phân nửa lực lượng, cho đến khi thân thể có chút nhũn ra, sắc mặt hơi trắng bệch, Từ Tiểu Thụ mới dừng lại.
Miệng gà được cường hóa.
"Ục ục ục! (Ta lại mổ!) "
Lông gà đen trắng lần nữa xù lên, đầu gà vểnh cao.
"Mổ hắn." Từ Tiểu Thụ suy yếu phấn khởi ra mệnh lệnh thứ hai.
"Vụt!"
Lần này đầu gà mổ xuống, vậy mà tạo thành tàn ảnh.
Từ Tiểu Kê kém chút bị dọa tè ra quần, hắn phản ứng tặc nhanh, lập tức thu chân.
"Oanh!"
Hư không bị miệng gà cứng rắn mổ ra một cái hắc động nhỏ.
Năng lực bạo phá đơn điểm này, khiến cho Từ Tiểu Thụ nhớ đến "Điểm Đạo" mà Cố Thanh Tam nói.
"Ngọa tào, kinh khủng như vậy?"
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, sau khi mình quán thâu lực lượng vào gà mái, lại có thể từ phương thức công kích khôi hài như vậy, đạt đến hiệu quả đáng sợ như hế.
Từ Tiểu Thụ cảm giác phong cách chiến đấu của mình, tựa hồ lại bắt đầu đi chệch.
Rõ ràng rất mạnh!
Nhưng mẹ nó cũng quá không đứng đắn đi?
Hắn đã có thể tưởng tượng ra được, tương lai hắn hóa thân Kê Vương, dẫn theo một đám tạp kê xông pha chiến đấu, quác quác gọi bậy.
Chờ đã!
Tại sao lại là gà?
Từ Tiểu Thụ nhất thời có xúc động muốn bóp chết mình, ngươi đây là đi tấu hài sao?
Hiện tại hắn là song vương chi tông, là một cao thủ rất có bức cách, sao có thể dẫn theo bầy gà đi đánh nhau được?
Mang Côn Bằng còn tạm được. . .
Thế nhưng mà!
"Hắc hắc hắc. . . "
Từ Tiểu Thụ lập tức nghĩ tới, địch nhân bị Côn Bằng đánh bại, nào có khuất nhục bằng bị gà đánh bại?
Thế là nụ cười dần trở nên suy đồi: "Thật thú vị nha ~"
Bạn cần đăng nhập để bình luận