Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2405: Từ Tiểu Thụ, Ngươi Trưởng Thành (1)

Chương 2405: Từ Tiểu Thụ, Ngươi Trưởng Thành (1)Chương 2405: Từ Tiểu Thụ, Ngươi Trưởng Thành (1)
"Di Tích Nhiễm Mính... "
Tuy thấy được bộ mặt hiếp yếu sợ mạnh của Thiên Tổ chỉ linh, thế nhưng Từ Tiểu Thụ không quá quan tâm, hắn chỉ chú ý bốn chữ vừa rồi Bát Tôn Am đề cập đến.
Ẩn ẩn, hắn ngửi thấy có mùi "Hố".
Nhớ lúc đó tại Bất Xá Sảnh, sau khi thả Hàn gia ra ngoài, hắn liền thu được một phần tình báo có liên quan đến "Di Tích Nhiễm Mính'.
Trảm Thần Quan Nhiễm Mính, Hư Không Tướng Quân Hồng mình khế ước, tựa hồ nhận biết.
Nghe nói năng lực thậm chí hơn phân nửa Thập Tổ, có uy năng ma diệt lực lượng Tổ Nguyên.
Sau khi chiến dịch Bát Cung kết thúc, Bát Tôn Am "Tiên nhân chỉ lộ”, giúp mình an bài con đường tiếp theo, chính là "Đông Thiên Vương Thành - Tứ Tượng Bí Cảnh".
Trùng hợp, Di Tích Nhiễm Mính ngay tại Tứ Tượng Bí Cảnh!
Muốn mở di tích, cần ba tấm Trảm Thần Lệnh làm chìa khóa, một tấm trong đó đang trên người mình!
Từ Tiểu Thụ sao có thể không phòng?
"Ngươi...
Hắn còn chưa mở miệng, Bát Tôn Am đã quay đầu lại: "Yên tâm, hiện tại ngươi là Thánh Nô Nhị Tọa, ta sẽ thương lượng với ngươi."
Từ Tiểu Thụ nghe thế nhướng mày, càng lo lắng đề phòng hơn. Vừa rồi nhậm chức Thánh Nô Nhị Tọa, không cẩn thận đoạn mất mấy ngón tay của ngươi, ngươi sẽ không báo thù đấy chứ?
Không được không được, Thánh Nô quá nguy hiểm, có năng lực nhất định phải vỗ cánh bay xal
Lúc này, Bát Tôn Am quay đầu nhìn lại, hỏi thẳng:
"Di Tích Nhiễm Mính, ngươi giúp ta thế nào?"
Con mắt màu xám của Thiên Tổ chỉ linh run lên, thế giới hỗn độn hạ xuống một vệt sáng.
Bát Tôn Am giật mình, Đệ Nhị Thế Giới chủ động tách ra, không kháng cự cỗ lực lượng kia tiến vào!
Hắn không cảm nhận được sát cơ.
Thiên Tổ chỉ quang huyễn hóa thành một tấm màn ánh sáng, bên trong hiện ra khung cảnh tối tăm hoang vu, bụi bặm cổ lão.
Nơi đó tựa hồ vẫn là cự nhân quốc gia, thế nhưng trong thế giới bao la rộng lớn kia, có một bức tường to lớn vô cùng bắt mắt.
Bức tường rộng lớn vô biên, nặng như đại địa, toàn thân ánh bặc, khắc lấy đạo văn phức tạp, lộng lây, giống như côi bảo.
Âm thanh Thiên Tổ chỉ linh lần nữa truyền tới:
"Chí thiện duyên phận, đều tại vật này."
Tường?
Một bức tường khổng lồ, có thể giúp được gì?
Từ Tiểu Thụ mờ mịt nhìn sang bên cạnh, ngay cả Không Dư Hận cũng không hiểu bức tường bạc khổng lồ kia có tác dụng gì. Bát Tôn Am đồng dạng nhướng mày, sau đó liền thoải mái.
"Đây không phải tường. .
"Ồ? Không phải tường, vậy nó là gì?"
"Thuẫn."
"Thuẫn?"
Chỉ tường nói thuẫn, là ngươi bị mù, hay ta thiểu năng trí tuệ?
Từ Tiểu Thụ làm thế nào cũng không nhìn ra được, bức tường bạc cao hơn trời, nặng hơn đất kia, thực chất là một tấm thuẫn.
Chờ đãi
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến chiều cao bình quân của Hư Không Thị, thân hình khoa trương sau khi giải phóng của Hư Không Tướng Quân.
Thiên Tổ chỉ linh muốn bảo hộ Hư Không Đảo, hẳn cũng là Hư Không nhất tộc, thân hình sao có thể nhỏ được?
Vậy nó chỉ hướng tấm chắn. ..
"Không sai."
Bát Tôn Am nhìn biểu lộ Từ Tiểu Thụ, biết tiểu tử này có sở ngộ, gật đầu nói:
"Thiên Tổ là lãnh tụ chí cao vô thượng của Hư Không nhất tộc, nghe đồn đầu có thể đội trời, chân có thể chống đất, tay hái trăng sao không phải nói chơi."
"Toái Quân Thuẫn đối với chúng ta mà nói, đương nhiên vô cùng to lớn, thế nhưng đối với Thiên Tổ mà nói, chỉ là vũ khí vừa tay."
"Bất quá thứ này, ta không cầm lên được, phải làm phiền Thiên Tổ truyền nhân cao quý xuất thủ." Toái Quân Thuẫn. . .
Từ Tiểu Thụ hơi có nghe thấy.
Cũng giống như Tà Tội Cung, là một trong Cửu Đại Vô Thượng Thần Khí, một loại bên trong "Kiếm, đao, thương, côn, phủ, chùy, chủy, cung, thuẫn”.
Từ Tiểu Thụ không nghĩ tới, nó còn là vũ khí ngày xưa của Thiên Tổ, khổng lồ như vậy, dày đặc như thết
Từ Tiểu Thụ nhìn tường bạc một hồi, đều cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Thứ này còn lớn hơn cả Cuồng Bạo Cự Nhân phiên bản khổng lồ hóa, nhân loại sao có thể nhấc lên được?
Gì mà "Chí thiện duyên phận, đều tại vật này ", không thể tại thứ gì đó bình thường hơn ư?
Tại một cái dây giày đều được!
Hình tượng Thiên Tổ chi quang huyễn hóa nhanh chóng vỡ vụn, nói đến thế thôi, nó không nói thêm.
Nhưng lúc này, Bát Tôn Am không khỏi nghĩ đến một vấn đề:
Cho dù Từ Tiểu Thụ trở thành truyền nhân Thiên Tổ, hắn có thể nhấc lên được vật này?
Thần Nông Dược Viên bị gia hỏa này dời, Long Hạnh đang trong tay hắn. ..
Trải qua Tứ Thần Trụ gia trì, Ma Đế Hắc Long cho hắn lực lượng Thánh Đế...
Bản thân hắn có huyết thống cự nhân, có khả năng là hậu nhân Hư Không tộc...
Đây đều là thủ đoạn có thể tăng cường lực lượng nhục thân, sau khi cẩn thận suy nghĩ, Bát Tôn Am phát hiện: Nếu Từ Tiểu Thụ không nhấc được Toái Quân Thuẫn, thiên hạ này, e rằng cũng chỉ có Hư Không tộc nhân chân chính, hoặc là Thần Diệc mới có thể nhấc thứ kia lên.
Nhưng Thần Diệc tại Thập Tự Nhai Giác, không có khả năng ra ngoài.
Đôi mắt Bát Tôn Am rực sáng, giơ tay lên kém chút vỗ xuống, cuối cùng dừng trên vai Từ Tiểu Thụ, khóe miệng giật một cái, nói:
"Tin tưởng bản thân."
"Ta..."
"Chí ít, ta tin tưởng ngươi."
Ngươi?
Ngươi dẹp đi!
Từ Tiểu Thụ quyết tâm không để lão Bát nắm mũi dắt đi, bắt đầu nghĩ xem có biện pháp đặc thù gì, có thể thoát ly vòng xoáy phong bạo tiếp theo hay không.
Ông!
Thế giới hỗn độn bỗng nhiên run lên, đẩy ra một chút gợn sóng.
"Thời gian. .. không nhiều. . "
Trong hư không, mí mắt Thiên Tổ chỉ linh lại rủ xuống, rõ ràng rất mệt mỏi, âm thanh đều trở nên đứt quãng.
"Nên hỏi, ta đều hỏi." Bát Tôn Am nhìn về phía Từ Tiểu Thụ,'Ngươi có vấn đề gì không?”
Ta có cả bó lớn vấn đềt
Nhưng hiển nhiên, trạng thái con mắt kia không tốt, khả năng cao không hỏi được chuyện gì ra hồn... Từ Tiểu Thụ lắc đầu, lựa chọn nhường cơ hội cho người càng cần hơn.
"Vậy đến lượt ngươi." Bát Tôn Am nhìn về phía Không Dư Hận.
Không Dư Hận một mực đảm nhiệm người trong suốt giơ tay lên, thế giới hỗn độn ngưng lại, không còn gợn sóng tản ra.
Con ngươi màu xám ngưng tụ, liếc nhìn căn nguyên cỗ lực lượng trợ giúp nó duy trì thanh tỉnh.
"Tiền bối, ta có một vấn đề." Không Dư Hận thập phân lễ phép.
Trong chớp mắt, Từ Tiểu Thụ có thể khẳng định, con mắt màu xám của Thiên Tổ chỉ linh hiện lên một tia trêu tức cực kỳ linh động.
"Ta... không phải. .. tiền... bối..
Có ý gì?
Từ Tiểu Thụ không hiểu.
Không Dư Hận sững sờ tại chỗ, nhưng cũng không xoắn xuýt chuyện này, tiếp tục mở miệng hỏi:
"Ta là ai?"
Đây thật là một vấn đề tràn ngập tính triết học!
Từ Tiểu Thụ nhìn nhân ảnh do hai bức Thời Không Đồ tạo thành, lại nhìn về phía con mắt vô thần kia, tràn đây mong đợi.
Nếu như ngay cả Thiên Tổ chỉ linh cũng không trả lời được, chỉ sợ Không Dư Hận sẽ rất khó tìm được đáp án!
Tĩnh mịch, kéo dài hồi lâu.
Cho đến khi thế giới hỗn độn lại nổi lên gợn sóng. Thời điểm lực lượng Không Dư Hận sắp không thể ổn định Thần Đình, con mắt màu xám kia mới khôi phục một chút thần thái.
"Không... Dư. .. Hận...”
Câu trả lời này, giống như một câu nói nhảm.
Từ Tiểu Thụ, Bát Tôn Am, đồng thời nhíu chặt nó lông mày, bắt được khí tức không giống bình thường.
Không Dư Hận, danh tiếng lẫy lừng!
Lúc chiến đấu tại ngoại đảo Hư Không Đảo, Từ Tiểu Thụ từng bắt chước y, nếu Thiên Tổ chỉ linh chú ý, đương nhiên sẽ biết được.
Thế nhưng không phải!
Giọng điệu vừa rồi, rõ ràng đã sớm nhận biết tên này, ngữ khí không giống với "Bát Tôn Am”"Từ Tiểu Thụ" vừa mới quen.
Kết hợp với câu "Ta không phải tiền bối". ..
Trong đầu Từ Tiểu Thụ lóe lên một cái kết luận hoang đường.
Hắn nhìn về phía Bát Tôn Am, trong mắt lão Bát cũng hiện vẻ kinh ngạc, hai người nhìn nhau không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận