Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1955: Một Câu (1)

Ta biết cái rắm!
Ta ngay cả cung chủ Tuất Nguyệt Hôi Cung gọi là gì cũng không biết, ngươi đây là đang lừa ta!
Từ Tiểu Thụ biểu thị loại thủ đoạn này hắn đã dùng ngán, sao có thể thuận theo lời nói của Thiên Nhân Ngũ Suy được?
Một khi thuận theo, mặc kệ trả lời thế nào, cuối cùng đều sẽ lộ tẩy.
Cho nên, hắn chỉ lẳng lặng khoanh tay ôm ngực, nhìn chằm chằm đối phương, một mặt trêu tức chờ đợi câu tiếp theo.
Thiên Nhân Ngũ Suy không có nói tiếp.
Y bình thản đón lấy ánh mắt người trẻ tuổi đối diện, ngậm miệng không nói.
Hai người đứng ở vùng quê mênh mông gió mát nhìn nhau, kéo dài hồi lâu.
"Ha." Từ Tiểu Thụ không nhịn được cười ra tiếng.
"Tiền bối đang so tính nhẫn nại với ta ư, sao không nói tiếp, câu tiếp theo đâu? Ta vẫn đang đợi đây!"
Không cho Thiên Nhân Ngũ Suy cơ hội phản ứng cùng đáp lại, Từ Tiểu Thụ ngừng tạm, lại nói:
"Thiên Nhân tiền bối, ta cũng từng gặp qua Diêm Vương lão đại, từng theo gia phụ đại biểu Tuất Nguyệt Hôi Cung, đàm phán sự tình hợp tác, ngài. . . có biết kết quả thế nào không?"
Thiên Nhân Ngũ Suy giật mình hồi lâu, sau đó bật cười.
Tiếng cười từ khịt mũi coi thường, biến thành phóng đãng không bị trói buộc, cuối cùng âm trầm thê thảm, tựa như quỷ khiếu.
"Khặc khặc khặc, tiểu gia hỏa, ở tuổi này của ngươi, có thể làm đến giọt nước không lọt, thật vô cùng hiếm thấy."
"Quá khen." Từ Tiểu Thụ thờ ơ.
Cho đến hiện tại hắn vẫn chưa biết được mục đích của Thiên Nhân Ngũ Suy, vì sao lại truy hắn, song phương không oán không cừu, tổng không đến mức mở ra một vùng thời không khác, chỉ là vì mấy lời nói nhảm này đi?
Từ Tiểu Thụ tiếp tục chờ đợi.
Hắn cảm thấy chờ Thiên Nhân Ngũ Suy chơi chán, cuối cùng đánh một trận hay là thứ gì khác, kết quả đều sẽ rõ ràng.
"Ngươi không hiếu kỳ chuyện của ta, ta ngược lại rất hiếu kỳ chuyện của ngươi." Thiên Nhân Ngũ Suy dạo bước đi đến, "Cho nên, các ngươi bàn chuyện hợp tác với Hoàng Tuyền đại nhân, nội dung gì, kết quả thế nào?"
"Ngài không biết?" Từ Tiểu Thụ không có ý định giải thích, kinh ngạc giang tay ra, "Vậy tiền bối có nghĩ đến một loại khả năng, sở dĩ Hoàng Tuyền đại nhân không nói với ngài, là bởi vì ngài không xứng biết?"
Một tích tắc này, toàn bộ gió trên thảo nguyên tựa hồ đình chỉ.
Từ Tiểu Thụ rõ ràng nhìn thấy trong mắt Thiên Nhân Ngũ Suy tuôn ra sát ý nồng đậm, tựa như một đầu chó hoang bị chọc phát bực, muốn há miệng cắn người.
"Hoàng Tuyền đại nhân đều không muốn nói cho ngài, vãn bối sao dám đi quá giới hạn?" Từ Tiểu Thụ lui lại nửa bước, cưỡng ép hít sâu một hơi.
Hắn thử thêm lần nữa, phát hiện mình chọc giận Thiên Nhân Ngũ Suy như vậy, hậu quả không lớn, đối phương thế mà không xuất thủ!
Chuyện này quá mơ hồ, y đến cùng muốn làm gì?
"Ngươi không sợ ta giết ngươi?" Thiên Nhân Ngũ Suy từ từ tới gần.
"Tiền bối sao lại thế, ha ha ha." Sắc mặt Từ Tiểu Thụ tái nhợt, gượng cười nói: "Nếu như tiền bối muốn giết ta, cần gì ở chỗ này nói nhảm nhiều như vậy? Ngươi lưu ta lại, hẳn là có nguyên nhân khác."
"Trần Như Dã!" Trong mắt Thiên Nhân Ngũ Suy hiện lên tức giận cùng khó chịu, dùng trọng thanh quát lên, "Người thông minh chết bởi nói nhiều, âm mưu gia chết bởi tự phụ, ngươi có biết, ngươi sẽ chết như thế nào không?"
"Đa tạ dạy bảo, nhưng ta nghĩ, ta sẽ không chết." Từ Tiểu Thụ dùng một thân khí thế đỉnh lấy, hoàn toàn không bị Thiên Nhân Ngũ Suy áp chế, cân sức ngang tài. . .
"Khặc khặc khặc. . ." Thiên Nhân Ngũ Suy cười thảm, ánh mắt khôi phục điềm tĩnh, giống như đã nhìn thấu thân thể người trẻ tuổi đối diện, nỉ non nói: "Ngươi sẽ chết bởi tai nạn."
Bành!
Vừa mới dứt lời, suy bại chi khí màu xám đen mạn thiên từ trên người Thiên Nhân Ngũ Suy bạo phát, khiến cho áo bào phấp phới, xuyên thẳng qua thế giới thảo nguyên mênh mông.
"Hưu" một tiếng, chỉ thấy Thiên Nhân Ngũ Suy nhấc tay trái lên, từ trong ống tay áo tuôn ra dòng lỹ suy bại vô cùng áp súc, đã được cô đọng qua.
Ngươi có bệnh à?!
Từ Tiểu Thụ bị dọa gần chết.
Gia hỏa này quả nhiên không thể giao lưu bình thường được, vừa rồi rõ ràng còn rất tốt, hiện tại đột nhiên hạ tử thủ?
Hắn cảm giác lời nói của Thiên Nhân Ngũ Suy có điểm không đúng, nhưng hiện tại không có thời gian suy nghĩ, công kích ập tới trước mặt, hắn vô thức muốn né tránh.
Tuy nhiên trong lúc lơ đãng thoáng nhìn cột tin tức, Từ Tiểu Thụ ngây ngẩn cả người.
"Nhận nhắc nhở, điểm bị động, +1."
Nhắc nhở?!
Một tích tắc này, trong đầu Từ Tiểu Thụ như có điện quang nổ tung.
Những lời Thiên Nhân Ngũ Suy nói vừa rồi lần nữa vang lên trong lòng, thế nhưng lần này Từ Tiểu Thụ nhìn ra một tầng ý nghĩa khác.
Ngươi sẽ chết bởi tai nạn. . .
Ngươi sẽ chết bởi tai nạn!
"Tai nạn" ở đây, là chỉ lực lượng suy bại, nguyền rủa của Thiên Nhân Ngũ Suy sao?
Không!
Y là muốn nói mình sẽ chết bởi "Tử Thần" vô danh, chết trong tay Dạ Kiêu đang tiềm ẩn trong bóng tối!
"Vì sao y lại nhắc nhở mình?"
Con ngươi Từ Tiểu Thụ đột nhiên co rụt lại, nghĩ mãi không ra đáp án.
Thế nhưng người thông minh luôn ngầm hiểu lẫn nhau, sau khi Từ Tiểu Thụ phát hiện Thiên Nhân Ngũ Suy không phải đặc biệt nhằm vào mình, liền một kích này, cột tin tức cũng không có nhảy ra "Nhận đánh lén".
Hắn bất động.
Trần Như Dã đến từ Tuất Nguyệt Hôi Cung, tựa như bị lời nói của Diêm Vương Thiên Nhân Ngũ Suy dọa sợ choáng váng, sững sờ tại chỗ, thậm chí quên mất né tránh.
"Hưu!"
Dòng lũ suy bại xuyên qua không gian, toàn bộ trút vào người Từ Tiểu Thụ.
"Bất Động Minh Vương!"
Cho dù biết được một kích này của Thiên Nhân Ngũ Suy khả năng cao không phải nhắm vào mình.
Thế nhưng đối với không biết cùng sự tình không thể khống chế, Từ Tiểu Thụ không dám hoàn toàn tín nhiệm thành viên Diêm Vương không rõ mục đích kia.
Hắn mở ra Bất Động Minh Vương, thuần túy là vì tự bảo vệ mình.
Tuy nhiên phát hiện dòng lũ suy bại điên cuồng chảy vào trong thân thể, không có tổn thương mình một chút nào, vẻn vẹn dùng thân thể làm cầu nối. . .
Từ đầu chảy thẳng xuống dưới chân.
Từ Tiểu Thụ vận dụng Cảm Giác nhìn theo, giật mình phát hiện dòng lũ suy bại chi khí thuận theo chỗ nối tiếp lòng bàn chân, tiến vào bên trong cái bóng của mình!
Ánh nắng sáng sủa vẩy khắp thảo nguyên rộng lớn, cỏ xanh theo gió mà động, bóng cỏ mơ hồ cũng đang không ngừng chập chờn.
Từ Tiểu Thụ kinh dị phát hiện phía trên cái bóng của mình, có một đồ vật cực kỳ không thích hợp!
Bóng đen kia đứng trên vai, tựa như hình tam giác không có góc cạnh rõ ràng.
Thế nhưng dùng Cảm Giác quan sát, trên vai mình căn bản không có thứ gì!
Ánh nắng sáng sủa không chỉ chiếu rọi ra cái bóng của hắn, mà còn soi ra được thứ không nên tồn tại ở trên vai.
Đây là chuyện kinh dị đến cỡ nào. . .
Từ Tiểu Thụ cảm thấy lưng đều lạnh thấu!
Thậm chí không cần nhắc nhở, hắn một hơi liền nhận ra thứ quỷ kia là gì.
Đây chính là "Tam Túc Hắc Kiêu" thường xuyên đứng trên vai Ám bộ thủ tọa, ở bên trong Tội Nhất Điện u ám âm u, nó vĩnh viễn không có khả năng bị phát hiện, cho dù Từ Tiểu Thụ kiểm tra toàn thân cũng không tra ra nửa điểm vết tích!
Lúc trước nhảy lên tin tức "Nhận giật mình", hẳn là đến từ nơi này.
Nó, chính là thủ đoạn Dạ Kiêu dùng đến giám sát Trần Đàm, giám sát Trần Như Dã, lại không bị Từ Tiểu Thụ phát hiện!
"Giới!"
Thời điểm dòng lũ suy bại không chút khách khí, toàn bộ rót vào trong cái bóng hình tam giác trên vai Từ Tiểu Thụ, một tiếng kinh gáy vang lên.
Cùng một thời gian, sắc trời mảnh thời không này bỗng nhiên tối lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận