Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2052: Thiên Nhân Hợp Nhất, Tuyệt Đối Đế Chết (1)

Chương 2052: Thiên Nhân Hợp Nhất, Tuyệt Đối Đế Chết (1)Chương 2052: Thiên Nhân Hợp Nhất, Tuyệt Đối Đế Chết (1)
Quá càn rỡi
Thật sự là quá càn rỡi
Phong Tiêu Sắt chưa từng gặp qua người càn rỡ như vậy.
Y cũng là hoàn khố, cũng từng đùa nghịch uy phong, thế nhưng tại Thiên Không Thành, y biết mình phải thu liễm lại.
Lúc này nhìn thấy hai người trẻ tuổi trước mặt, y xem như được mở rộng tâm mắt.
Thời điểm tiểu cô nương nói ra những lời kia, ngay cả Phong Tiêu Sắt cũng cảm thấy xấu hổ thay nàng, không biết sao nàng có thể nói ra được?
Hai vị này, không chỉ phách lối, mà còn có bệnh, hơn nữa bệnh tình rất nặng!
Thuộc về loại không biết chữ "Chết" viết như thế nào, xem mệnh như trái bóng ném ra xa, sau đó đuổi theo, đuổi không kịp liền dứt khoát từ bỏ, siêu cấp đại ngu xuẩn.
"Các ngươi, là muốn gây sự?"
Phong Tiêu Sắt đè ép lửa giận, nhịn xuống xúc động rút kiếm.
Y nhiều lần khuyên bảo bản thân, nơi này là Thiên Không Thành.
Hai người trẻ tuổi trước mặt nhất định có chỗ dựa, mục đích bọn hắn không đơn thuần.
Nào có ai đơn thuần muốn tìm chết? Người "thông minh" như vậy, tại Thánh Thần đại lục sống không lâu, huống chi nơi này là Thiên Không Thành?
"Gây sự?" Phong Tiêu Sắt vừa mới dứt lời, đám người liền thấy tiểu tử phách lối nãy giờ không nói gì, luôn dùng lỗ mũi nhìn người, cuối cùng mở miệng.
Ngữ khí hắn vô cùng khinh thường, truyên vào tai Phong Tiêu Sắt chính là giọng điệu gây hấn, nói:
"Đầu tiên, là các ngươi tìm tới cửa, thứ hai, chúng ta không gây sự, nhưng cũng không sợ phiền phức."
"Lại cho các ngươi thời gian ba cái hô hấp, tất cả mọi người quỳ xuống dập đầu ba cái trước, sau đó nói cho ta biết các ngươi đến tìm Từ mỗ nhân ta, là có chuyện gì."
Vừa mới dứt lời.
Toàn trường tĩnh mịch.
Mí mắt Phong Tiêu Sắt giật giật.
Lý Phú Quý cúi mặt xuống.
Tiểu Bình Tiểu An ở phía sau đảo mắt, không thấy rõ thần sắc.
Về phần Chu Nhất Viên tặc mi thử kiểm thông qua Cảm Giác sớm biết được, lúc này tròng mắt chuyển động, đôi mắt nhìn về phía Từ Tiểu Thụ bốc lên ánh sao.
Lão đầu Trần Nhiễm cơ hồ không ép được lửa giận, nhưng hiện tại là do Phong Tiêu Sắt dẫn đội, ông ta đành cố nén không có xuất thủ.
"Từ Tiểu Thụ?"
Lý Phú Quý tiến lên một bước, kéo lại Phong Tiêu Sắt rục rịch muốn động, lên tiếng hỏi: "Ngươi là Thánh Nô Từ Tiểu Thụ? Từ Tiểu Thụ kia?
Từ Tiểu Thụ kia?
Từ Tiểu Thụ nào? Lỗ mũi Từ Tiểu Thụ phình to tới mức cơ hồ có thể chứa đựng sáu người trước mặt, không có đáp lại, đạm mạc nhìn tới.
"Ba.
"Vụt" một cái, lửa giận trong lòng Lý Phú Quý rốt cuộc đốt tới đuôi lông mày.
Nhưng y nhịn xuống, đồng thời ngăn cản Phong Tiêu Sắt rút kiếm, tiếp tục nói:
"Ta nghe nói Thánh Nô Từ Tiểu Thụ vang danh ngũ vực, là một người xuất quỷ nhập thần."
"Thế nhân chỉ có thể nghe thấy phong thanh Từ Tiểu Thụ xuất hành, vĩnh viễn không thấy được chân thân."
"Các hạ hành động như vậy, nếu là vì giội nước bẩn cho Thánh Nô Từ Tiểu Thụ, khiến các thế lực lớn xuất hiện bất hòa."
"Ta nghĩ, ngươi đã đánh giá thấp tổ đội sáu người chúng ta."
Lời nói này rất có phân lượng.
Lửa giận trong lòng Phong Tiêu Sắt đều bị đè lại.
Y rốt cuộc nhớ ra "Thánh Nô Từ Tiểu Thụ đại nhân" trước mặt là ai.
Chính là thế hệ thanh niên nổi danh gần đây! Mọi người đều nghe qua, đều biết đến!
Truyền thuyết gia hỏa này tại Đông Vực Kiếm Thần Thiên, từng hố Thất Kiếm Tiên Nhiêu Yêu Yêu một vố thật đau, ngay cả Dị cũng bị hắn tiễn đi bán muối.
Lục bộ thủ tọa Thánh Thần Điện có một vị bỏ mình, giai đoạn trước có thể phong tỏa, thế nhưng qua nhiều ngày như vậy, tiếng gió đã sớm lộ ra ngoài.
Cho dù phong thanh Thánh Thần Điện rất khó thổi tới Nam Vực Tội Thổ Thế nhưng tin tức một vị Thái Hư đỉnh phong vẫn lạc, luôn có thể lan truyền rất nhanh.
Phong Tiêu Sắt thậm chí không cần nghe ngóng, bởi vì các loại phiên bản cố sự Từ Tiểu Thụ đại chiến Dị, y đã nghe rất nhiều lần.
"Ngươi là Từ Tiểu Thụ?"
Sau khi lấy lại tinh thần, lân nữa nhìn tới hai cái lỗ mũi to trước mặt, Phong Tiêu Sắt cảm thấy đầu óc mình vẫn có chút hỗn độn.
Nếu như người trước mặt thật đúng là Từ Tiểu Thụ, Thánh Nô đã sớm bị hắn kéo xuống vực sâu hủy diệt đi?
Sao có thể sừng sững đứng trên đỉnh thế giới hắc ám, ngay cả Tuất Nguyệt Hôi Cung cũng phải kiêng ky?
"Hai."
Từ Tiểu Thụ lại híp mắt, đưa tay móc móc lỗ mũi, không để ý tới Phong Tiêu Sắt.
"Nhận nhìn hằm hằm, điểm bị động, +3."
Động tác nho nhỏ, chọc giận một nửa người bên phía đối phương.
Từ Tiểu Thụ ám chỉ rất rõ ràng: Các ngươi còn không dập đầu?
Lão đầu Trần Nhiễm rốt cục không nhịn được, quát mắng một tiếng "Không có tôn ti”, đứng dậy.
Linh nguyên trên người ông ta nổi lên ba động, nhanh đến mức ngay cả Lý Phú Quý cũng không ngăn lại được.
"Xoát" một tiếng vang lên, trong chớp mắt ấy, Từ Tiểu Thụ trực tiếp vọt đến bên cạnh ông ta, mỉm cười ấm áp.
"Ngươi!" Con ngươi Trần Nhiễm co rụt lại.
"Nhận kinh nghi, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ đã nắm lấy cánh tay ông ta hất lên.
"Phong Tiều. . "
Lão gia hỏa mới nói một nửa, linh nguyên trên người còn chưa ấp ủ xong.
Từ Tiểu Thụ "a" một tiếng, sau lưng bỗng nhiên thoáng hiện một cái đầu thú Thao Thiết màu đỏ.
"Xùy!
Đại Khoái Đóa Di một ngụm nuốt vào, nuốt chửng nửa thức linh kỹ của Trân Nhiễm!
Linh nguyên ba động còn sót lại, thậm chí khó mà tạo thành một thức linh kỹ hoàn chỉnh, có thể uy hiếp đến Từ Tiểu Thụ.
Giờ khắc này, thần sắc trên mặt Trân Nhiễm đọng lại, một nửa mơ màng, một nửa rung động.
Thần sắc mấy người phía sau đồng dạng hoảng hốt, kinh hô, còn chưa kịp xuất thủ trợ giúp, người trẻ tuổi tự xưng Thánh Nô Từ Tiểu Thụ đã bắt lấy cánh tay Trần Nhiễm, mượn lực, chậm rãi nâng đùi phải lên.
Đầu gối theo bắp chân nâng lên cao, cơ hồ dán vào ngực Trần Nhiễm.
"Dừng tay!"
Phong Tiêu Sắt nhạy cảm ý thức được không ổn.
Tiểu tử này, thật đúng là đến đến gây sự, Trần Nhiễm có nguy!
Từ Tiểu Thụ cười cười nghiêng đầu, nhếch môi lên, lộ ra hàm răng trắng noãn. "Một.
Hắn bắp chân nhẹ nhàng phát lực.
Trong chớp mắt ấy, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, trên người Trân Nhiễm tuôn ra rất nhiều tâng ba động.
Có quang mang giới vực hệ Phong, có Thế Giới Thái Hư, có một khối hộ thuẫn trâm trọng màu xanh, còn có một thức linh kỹ phòng hộ thiếp thân.
Thế nhưng mà. . .
"Oanhl"
Một tiếng nổ vang.
Chân Từ Tiểu Thụ thoáng hiện giới vực bạo tạc, quang mang đa trọng thánh lực cũng xuất hiện, cả hai lóe lên một cái rồi biến mất.
Toàn bộ phòng ngự của Trần Nhiễm giống như giấy mỏng.
Đầu tiên là bị giới vực bạo tạc oanh nát, sau đó thân thể huyết nhục trực diện đón lấy một cái đá ngang của Từ Tiểu Thụ.
"Ách."
Hàn gia cuộn ở trong ngực Mộc Tử Tịch, mí mắt giật giật mấy cái.
Nó biết uy lực một cái đá ngang này, bởi vì vừa rồi nó đã đích thân lĩnh giáo qua, Quỷ Thú chỉ thể, lồng ngực đều bị đá bạo, huống chỉ là nhân loại?
"Hưul"
Âm thanh phá gió vang lên.
Trần Nhiễm bị đá thành ba đoạn, nửa người dưới nổ nát tại chỗ, cánh tay còn ở trong tay Từ Tiểu Thụ, nửa người trên điên cuồng phun máu/vèo" một tiếng bay xuyên qua chỗ Tiểu Bình, Tiểu An đang đứng. Máu, văng đầy mặt hai người.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
"Ức ực -"
Hầu kết Lý Phú Quý nhấp nhô, hai mắt trừng muốn lồi cả ra.
Y vừa nhìn thấy cái gì, Thái Hư Trần Nhiễm, bị gia hỏa tự xưng Thánh Nô Từ Tiểu Thụ một cước đá nổ?
Nếu trận chiến này diễn ra bình thường, ngưới đến ta đi, Trần Nhiễm chết cũng không ai nói gì.
Thế nhưng mà. . .
Ngọa tào, tên kia một cước đá nổ Thái Hư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận