Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 424: Từ Đại Ma Vương Khiêu Khích (2)

"Điểm bị động: 111820."
Chỉ đi một vòng như thế, liền thu hơn một vạn điểm bị động, kém chút đột phá hai vạn.
Ôi mẹ ơi.
Chiến đấu gì gì đó, đúng là yếu đến phát nổ, cứ đi một lần như vậy, tư sản liền bạo tăng một phần mười.
Từ Tiểu Thụ ta, nếu không thừa dịp các ngươi kinh sợ, hung hăng cạo một lớp lông dê, làm sao có thể trở về đối mặt với Giang Đông phụ lão?
Từ Tiểu Thụ cười đi ngang qua Phó Hành, vỗ vỗ bả vai y.
Sau đó nhìn khuôn mặt kinh ngạc không thể tin được của Thủ Dạ, cười thăm hỏi.
Tiếp đó nhìn Tô Thiển Thiển vui mừng đi đến, vỗ vỗ đầu nàng.
Cuối cùng, hắn đi tới trước mặt Trương Thái Doanh.
"Xin chào."
"Lần đầu gặp mặt, ta tên Từ Tiểu Thụ."
Từ Tiểu Thụ khẽ cười nói, cũng không có đưa tay, sau đó nói bổ sung:
"Nhi tử của ngươi, ta giết."
Trương Thái Doanh chỉ cảm thấy nộ khí trong lòng xông thẳng tới sọ não!
"Phanh" một tiếng vang lên, bàn rượu vừa rồi do mình có khống chế không có ngã, trực tiếp bị khí thế Vương Tọa đè nổ.
Nhưng khí thế bức nhân như vậy, rơi vào người Từ Tiểu Thụ, lại phảng phất đánh vào lớp bông, hoàn toàn không hề bị lay động.
"Lần đầu gặp mặt?"
Trương Thái Doanh nghiến răng nghiến lợi:
"Ngươi xác định?"
"Có lẽ."
Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu, cười nhẹ nhàng nói:
"Có lẽ ở trong mộng cảnh của ngươi, ta đã chết không dưới trăm lần, cũng không chừng."
Sự tình dạ tập Trương phủ, cho dù trong lòng song phương biết rõ, nhưng giờ phút này không thể chính miệng thừa nhận.
Ở bên trong Thiên Tang Thành, đây vốn là chuyện phạm pháp.
Từ Tiểu Thụ hắn, cả đời quy củ, chưa từng làm chuyện phá hư quy củ.
"Bành!"
Trương Thái Doanh đứng lên, chỗ ngồi lập tức nổ tan.
Lần này Phó Hành cũng đứng không yên nữa.
"Trương gia chủ, ta biết song phương có ân oán, nhưng tối nay là thời điểm tranh đoạt danh ngạch Bạch Quật, nên có chừng mực."
Dù trước mặt là Vương Tọa, nhưng Phó Hành vẫn không yếu thế.
Tình huống lão cha không rõ, hiện tại y chính là đại diện thành chủ.
Đứng đầu một thành, sao có thể bị khí thế nhất gia chi chủ ngăn chặn.
Trương Thái Doanh quay đầu lạnh lùng liếc Phó Hành một chút, không có phản bác.
Sau đó, gã hít vào một hơi thật sâu.
"Cút!"
Một lời hống ra, khí lãng cuồn cuộn.
Thiên đạo phảng phất có quy tắc bị dẫn dắt, lắc lư, thổi đến y phục mọi người bay phần phật.
Từ Tiểu Thụ không hề bị lay động, duỗi ngón tay lắc lư.
"Bái bai ! ".
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Trương Thái Doanh thực lực bất phàm, không ai không biết.
Nhưng Từ Tiểu Thụ vậy mà trêu chọc đến Trương Thái Doanh, sau khi khiêu chiến thế hệ thanh niên tài tuấn xong, trực chỉ tráng niên bối, hơn nữa còn là tồn tại đỉnh tiêm.
Lần này, tất cả mọi người cả kinh đến tột đỉnh.
"Tên Từ Tiểu Thụ kia, thật không sợ chết?"
"Thật sự cho rằng đánh thắng mấy tên Tiên Thiên đỉnh phong, liền có thể vượt qua Tông Sư tam cảnh, khiêu chiến Vương Tọa?"
"Hắn điên rồi à?"
Đẳng cấp, địa vị, tu vi chênh lệch quá xa, khiến cho tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Sự tình nằm mơ cũng không dám mơ tới, vậy mà tại giờ phút này, ngay ở trước mặt, trực tiếp phát sinh.
Một thiếu niên Nguyên Đình cảnh, khiêu khích Vương Tọa?
"Nói đùa gì thế, ta mẹ nó đêm nay, toàn bộ hành trình không phải là đang nằm mơ đấy chứ!"
Có người lên tiếng kinh hô, trực tiếp khiến tất cả mọi người gật đầu.
Không ai dám đi vỗ mặt, cũng không có ai dám đi nhéo đùi.
Bọn họ sợ vạn nhất đây là thật...
Tên Từ Tiểu Thụ kia, đã bỏ bọn họ bao xa?
Chỉ sợ, đã không theo kịp!
Hồng Y Thủ Dạ nhìn bóng lưng Từ Tiểu Thụ cười cười chậm rãi rời đi, cả người lâm vào trầm tư.
"Tiểu tử này, quá mâu thuẫn."
"Rõ ràng trương dương muốn chết, lúc tranh đấu với người cùng thế hệ, đều bị hắn lợi dụng đến cực hạn, khoe khoang, tự phụ, biểu lộ đến vô cùng nhuần nhuyễn."
"Thế nhưng, loại người khoe khoang tự phụ đến cực hạn kia, sao có thể lấy tu vi Nguyên Đình cảnh, ở trước mặt Vương Tọa, bảo trì phong độ như thế?"
"Chuyện này..."
Thủ Dạ tiến nhập một loại trạng thái xoắn xuýt không hiểu.
Lúc đầu ông ta khinh thường Từ Tiểu Thụ, nhưng sau khi nghe hắn nói tình báo có liên quan đến "Hội Vụ Nhân", liền muốn lợi dụng một phen.
Kế tiếp nhìn thấy gia hỏa này đại triển thần uy, liền có tâm tư muốn thu hắn làm người nối nghiệp.
Nhưng tiểu tử này, tâm tính quá không được.
Hết sức tự phụ, kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Có thể nói, Thủ Dạ sống hơn nửa đời người, đây là thiếu niên duy nhất có thể khiến cho ông ta câm nín.
Lòe người, còn dương dương tự đắc, quá buồn cười.
Nhưng loại này người, sao lại mơ hồ có thêm một cỗ khí chất uy vũ bất khuất, tin phục lòng người như thế?
"Đây thật là một người sao?"
"Không phải đã bị đoạt xá rồi đấy chứ!"
"Đến cùng tính cách nào, mới là Từ Tiểu Thụ?"
Thủ Dạ sắp bị phán đoán của mình giày vò đến hỏng mất.
Ông ta ôm đầu, quay về ngồi xuống, bắt đầu hung hăng rót rượu cho mình.
"Mẹ kiếp, đêm nay thật đúng là trúng tà rồi!"
"Từ Tiểu Thụ."
Mộc Tử Tịch nhìn Từ Tiểu Thụ đi qua ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn không ức chế nổi vui sướng.
Dù sao sư huynh nhà mình trực tiếp từ bên trong các đại anh tài Thiên Tang Quận hoành không xuất thế, trực tiếp lấy toàn thắng... không, tư thế miểu sát, đoạt được ba thắng liên tiếp.
Còn lấy được trọn vẹn năm cái danh ngạch Bạch Quật!
Sao có thể không vui cho được?
Mộc Tử Tịch kém chút muốn nhảy dựng lên.
Nàng biết toàn bộ Thiên Tang Linh Cung, cũng chỉ được phân đến mười cái danh ngạch Bạch Quật.
Từ Tiểu Thụ lấy sức một mình, sinh sinh cầm tới một nửa.
Chuyện này thật quá khó tin.
"Ổn định, đừng hưng phấn quá sớm."
Từ Tiểu Thụ dùng một tay nhấn tiểu cô nương hưng phấn trở về chỗ ngồi.
Hắn ngồi xuống, yên lặng một hồi lâu, mọi người mới bắt đầu thu hồi ánh mắt, tiếp tục cuộc chiến của bọn họ.
Tranh đấu danh ngạch Bạch Quật, không có khả năng bởi vì một tên Từ Tiểu Thụ mà đình chỉ.
Tương phản, Đại Ma Vương vừa ra sân, nhiệt huyết bành trướng trong lòng lập tức được phóng thích.
Chán ghét thì chán ghét, căm hận thì căm hận, nếu có phần thực lực này, có ai không mong muốn trở thành Từ đại ma vương? Có ai không muốn nghiền ép tứ phương?
Khi đá tảng ép ở trên đỉnh đầu mọi người tự động rơi xuống, đám người liền cảm thấy năng lượng trong cơ thể rốt cuộc được phóng thích, cũng không quản lôi đài bị tạc hai cái, lần nữa chia thành ba nơi, bắt đầu chinh chiến lên.
"Thật tráng lệ."
Từ Tiểu Thụ nhìn đến nơi đám người chiến đấu, nhiệt hỏa hừng hực hướng lên trời, có chút ao ước.
Hắn không làm được loại chiến đấu kéo dài như vậy, càng không có phương thức chiến đấu lộng lẫy.
Dù sao, một khi mình khai chiến, đều là trực tiếp miếu sát.
Có đôi khi, Từ Tiểu Thụ cảm khái vì sao mình lại mạnh như vậy.
Hắn cuối cùng suy nghĩ minh bạch một điểm, đó cũng không phải vì mỗi chiêu mỗi thức của mình đều có thể so với át chủ bài của người khác.
Mà là bởi vì...
Mình, đã vô địch.
"Ài, thật tịch mịch..."
Từ Tiểu Thụ ngửa đầu than nhẹ, tựa lưng vào ghế.
Cảm thán xong, nhìn về phía Mộc Tử Tịch đã trợn mắt tới chân trời.
"Ngươi không lên chiến một trận sao?"
Mộc Tử Tịch khẽ giật mình, nàng thật không có ý nghĩ này.
Dù sao, mình chỉ là Cư Vô cảnh.
Cho dù là Cư Vô đỉnh phong, vừa rồi nhìn Từ Tiểu Thụ chiến đấu, bất quá chỉ kiên trì nổi một giây.
Từ Tiểu Thụ lập tức nhìn ra nàng đang lo lắng chuyện gì, khuyên nhủ:
"Đừng tự coi nhẹ mình, Cư Vô cảnh đỉnh phong đã rất lợi hại, cộng thêm ngươi có thuộc tính Mộc đặc thù, cùng răng nanh Hấp Huyết Quỷ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận