Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1068: Từ "CEO" Thụ (2)

"Ngươi thấy ta luyện đan rồi chứ."
Từ Tiểu Thụ móc ra bồn tắm lớn, lên tiếng nói: "Chủ nhân ngươi, xác suất luyện đan thành công mười trên mười, ngươi có từng thấy ta ăn vụn?"
"Không có đi?"
"Hiện tại ngươi luyện đan vẫn có xác suất thất bại, ngươi có tư cách gì, có mặt mũi gì ăn vụng?"
"Không có đi?"
Sau khi nói đến tiểu gia hỏa run lẩy bẩy, ngữ khí Từ Tiểu Thụ mới nhu hòa xuống.
"Vật nhỏ, chủ nhân cũng không phải muốn bóp chết đam mê luyện đan của ngươi. . . "
"Thế này đi."
Tạm ngừng một chút, sau đó Từ Tiểu Thụ nói tiếp: "Sự tình ngươi học trộm Luyện Đan Thuật, không nộp học phí, ta sẽ không so đo với ngươi."
"Ngươi luyện đan thất bại, lãng phí dược liệu xác suất thành đan trăm phần trăm, ta cũng xem như bồi dưỡng Luyện Đan Thuật cho ngươi."
"Về phần ngươi vụng trộm luyện đan thất bại, nuốt mất cặn bã dược dịch. . . vấn đề này, nếu như có lần sau, chặt thành tám khối!"
"Cuối cùng, ăn vụng dược dịch thành phẩm. . . "
Từ Tiểu Thụ kéo dài âm thanh.
Bạch miêu đã cuộn mình thành một đoàn, mặt chôn ở trong móng vuốt.
Từ Tiểu Thụ thấy thế hài lòng gật đầu: "Hậu quả gì, tin tưởng ngươi cũng đã ý thức được."
"Meo ô ~ "
Bạch miêu nức nở, lạnh rung gật đầu.
"Ài!"
Lúc này Từ Tiểu Thụ mới hợp thời thở dài: "Thế này đi, chủ nhân cũng không phải người không nói lý. . . lúc nào xác suất luyện đan của ngươi có thể đạt đến mười thành, mỗi lần luyện chế một trăm phần đan dược, ta sẽ thưởng cho ngươi quang minh chính đại nhấm nháp một phần trong đó."
"Meow?"
Tham Thần kinh ngạc ngẩng đầu, nó không ngờ chủ nhân không những không đánh nó, mà còn có ban thưởng.
"Nhớ kỹ, là sau khi xác suất thành công đạt tới mười thành mười!"
Từ Tiểu Thụ nhấn mạnh nói: "Sau khi hoàn mỹ luyện chế đan dược, ngươi liền không cần gặm bã thuốc cháy khét, trong một trăm phần đan dược, ta cho phép ngươi quang minh chính đại nhấm nháp một phần trong đó!"
"Quang minh chính đại nhấm nháp. . . ngươi có biết chuyện này mang ý nghĩa thế nào không?"
Từ Tiểu Thụ nhấn mạnh nói: "Chuyện này mang ý nghĩa, ngươi không cần ăn như hổ đói, cho dù ta ở bên cạnh nhìn, ngươi cũng có thể ăn từ từ, không nhanh không chậm loại kia. . . "
"Tí tách ~ "
Nhìn bạch miêu đột nhiên nhỏ nước dãi, trong mắt tràn đầy khát vọng, Từ Tiểu Thụ không có tiếp tục nói, hắn biết, phì miêu nghe lọt.
"Nghe hiểu vỗ tay."
"Meow!"
Tham Thần hưng phấn hô, từ trong ngực Từ Tiểu Thụ nhảy ra, ở trên không trung vỗ hai chân trước.
"Đi đi."
Từ Tiểu Thụ chỉ tới ba vạn cái bồn tắm lớn: "Dũng cảm truy đuổi mộng tưởng, thành tựu tương lai phi phàm, từ nay về sau, trên phiến đại lục này, ngươi chính là sử thượng đệ nhất Luyện Đan Miêu!"
"Meo ô ~ "
"Meow!"
Bạch miêu phấn khởi trằn trọc qua lại giữa ba vạn đan đỉnh, sau khi được chủ nhân cho phép, nó rốt cuộc không cần lén lút luyện đan, còn có được vô hạn dược liệu cung ứng.
Từ Tiểu Thụ ôm ngực, nhìn tiểu thân ảnh bận rộn bên dưới, nhịn không được cười lên.
Người a, phải học được cách quản lý.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Không biết điều hành đoàn đội, sẽ một mình làm đến chết!
Nhìn tiểu phì miêu đi. . .
Từ cẩn thận từng li từng tí, run run sợ sợ vụng trộm luyện đan, ăn vụng dược dịch.
Sau khi được khẳng định, liền trở thành một con mèo mẫu mực, truy cầu hiệu suất luyện đan, truy cầu phẩm chất cao!
Đây, chính là quản lý!
"Nhận e ngại, điểm bị động, +1."
Cột tin tức đột nhiên nhảy lên.
Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại.
Lập tức nhìn thấy Từ Tiểu Kê nằm dưới đất, tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, hiện tại đang trọng trạng thái đờ đẫn.
Từ Tiểu Kê bị tiếng hét phẫn nộ của Từ Tiểu Thụ đánh thức.
Sau đó nhìn một màn kia, cảm giác toàn bộ thế giới quan bị lật đổ.
Y không thể tưởng tượng nổi, đối với người, đối với mèo, Từ đại ma vương đều diệt tuyệt nhân tính như vậy!
Không sai.
Bên trong không gian Nguyên Phủ, người ở lâu thứ nhì, chính là Từ Tiểu Kê y.
Y nhìn thấy Tham Thần luyện đan, nhưng y không phải loại người mách lẻo, cho nên vờ như không nhìn thấy gì.
Nhưng hôm nay, sau khi bị Từ đại ma vương xối một thùng máu gà, phì miêu lười biếng, lại biến thành mèo mẫu mực.
Chuyện này. . .
"Nhìn cái gì?"
Từ Tiểu Thụ đánh gãy Tiểu Kê trầm tư.
Hắn nhẹ nhàng đi tới trước mặt Từ Tiểu Kê, đánh giá y một chút, sau đó lại đến bạch miêu trằn trọc, lòng có ý tưởng.
"Từ Tiểu Kê, không gian Nguyên Phủ rất nhàm chán đúng không?" Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm cúi người.
"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" Từ Tiểu Kê bị dọa đến trực tiếp ngã xuống đất, bộ dáng "Ngươi không được qua đây".
"Nguyên Phủ quá nhàm chán." Từ Tiểu Thụ nói, "Ta tại Thánh Thần đại lục thuê một tòa lâu, bên ngoài đều là người nhà, A Giới, A Băng, A Hỏa đều đi ra, Mộc Tử Tịch cũng ở bên ngoài, còn có Tân Cô Cô. . . ngươi có muốn cùng chơi với mọi người không?"
Trong mắt Từ Tiểu Kê nhất thời xuất hiện ước mơ.
Y làm sao không muốn?
Từ không gian Hữu Tứ Kiếm, đến Bạch Quật, đến Thánh Thần đại lục, lại đến Nguyên Phủ. . .
Có thể nói, Từ Tiểu Kê ghét nhất, chính là bị trói buộc.
Nhưng dưới sự chi phối của Từ đại ma vương, ngoại trừ đôi khi phối hợp biến thân thành nón lá, thành tảng đá, nhìn thế gian phồn hoa bên ngoài, y chỉ có thể vĩnh viễn ở lại đây, làm bạn với mèo.
Hết thảy mọi thứ, đều bắt đầu từ giây phút trộm Thiên Xu Cơ Bàn thất bại, sau đó bị Từ đại ma vương thả ra Nguyên Phủ, đối kháng Trương Thái Doanh, mảy may không xuất lực.
Từ Tiểu Kê biết nguyên nhân, y hối hận, nhưng vô dụng.
"Ta muốn. . . "
Y theo bản năng nói ra.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nhớ đến những chuyện lúc trước, Từ Tiểu Kê liền ý thức được Từ đại ma vương có gian kế, thế là đổi giọng, khóc tang nói: "Ta không muốn!"
"Nhìn ra được ngươi rất muốn."
Từ Tiểu Thụ vỗ vỗ vai y, "Lúc trước ta không tin ngươi, là bởi vì đôi khi ngươi có được thực lực Vương Tọa, ta sợ không chống được, nhưng hiện tại không sao, cho dù ngươi muốn làm phản, ta cũng không sợ, cho nên có thể thả ngươi ra ngoài."
Từ Tiểu Kê ngây ngốc.
Thực lực Từ đại ma vương, đã có thể sánh với Vương Tọa?
Không đúng!
Dựa theo tính cách trong ngoài bất nhất của Từ đại ma vương, hắn hẳn đã có thể tuỳ tiện chém giết Vương Tọa, nghiền ép Trảm Đạo, thậm chí đối đầu Thái Hư rồi đi?
Mặc dù không biết vì sao Từ đại ma vương lại tu luyện nhanh như vậy.
Cho dù không có thực lực như thế, nhưng chỉ bằng vào Giới gia, Từ Tiểu Kê đã không dám phản kháng.
"Ta sẽ không phản bội. . . "
Y yếu ớt nói, cũng biết Từ đại ma vương không thích nghe lời nói suông, liền lập tức bổ sung: "Cho nên, nếu như ta muốn đi ra ngoài, cần phải bỏ ra đại giới gì?"
"Nói "đại giới" có hơi quá, không có khoa trương như vậy."
Từ Tiểu Thụ khoát khoát tay, chỉ tới Tham Thần nói: "Giúp ta nhìn chằm chằm nó, không cho nó ăn vụng, thuận tiện chỉnh đốn tốt đan dược nó luyện chế, lần sau ta tiến vào Nguyên Phủ, sẽ lấy đi."
"Vấn đề này đơn giản không?"
"Chỉ cần ngươi làm tốt, cách mỗi ba ngày, ta sẽ cho ngươi ra ngoài chơi một này."
"Thậm chí, nếu Tham Thần không ăn vụng, ngươi biểu hiện cũng rất tốt, lúc nào muốn ra, nói với ta, ta mang ngươi ra. . . "
Dừng một chút, Từ Tiểu Thụ cảm thấy không đúng, thế là đổi cách nói: "Lúc nào muốn vào Nguyên Phủ, ngươi nói với ta, ta sẽ mang ngươi vào chơi!"
Hai mắt Từ Tiểu Kê lập tức phát sáng.
Rõ ràng vừa rồi mới nhìn thấy Từ đại ma vương cho mèo ăn bánh vẽ, nhưng giờ khắc này khát vọng đối với tự do, đã khiến y hoàn toàn mất đi lý trí.
"Được!"
Từ Tiểu Kê lập tức đáp ứng.
Không thể trách y hóa thân bạch miêu số hai, muốn trách chỉ có thể trách bánh vẽ Từ đại ma vương vẽ ra, quả thực quá thơm.
Hơn nữa công việc này đơn giản, Từ Tiểu Kê ở trong Nguyên Phủ đợi đến phát chán, không ngại làm chút việc.
Vạn nhất, Từ đại ma vương giữ lời thì sao?
"Tự do. . . "
Từ Tiểu Kê nhìn Tham Thần, ở trong mắt y, phì miêu không phải mèo, kia là Linh Tinh, là mì vằn thắn, là mì sợi, là quần áo xinh đẹp, là thế gian phồn hoa, hoàn toàn khác với không gian Nguyên Phủ!
"Cố lên."
Từ Tiểu Thụ cười cười, vung nắm đấm khích lệ Từ Tiểu Kê.
Vẫn là câu nói kia, không biết điều hành đoàn đội, sẽ một mình làm đến chết!
Từ nay về sau, xin hãy gọi ta là Từ "CEO" Thụ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận