Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 565: Sợ Hãi (3)

Ngư Tri Ôn dừng một chút, trong mắt lộ ra vẻ do dự.
"Có lời không biết có nên nói hay không."
"Ngươi nói." Lời đã nói đến mức này, Từ Tiểu Thụ không thể không nghe.
"Ta cảm thấy..."
Ngư Tri Ôn nhìn về phía Diễm Mãng đã làm lạnh, biến thành một thanh kiếm đỏ sẫm, chậm rãi nói: "Ta cảm thấy nó xuất hiện ở đây, có chút kỳ quái."
"Hửm?"
Từ Tiểu Thụ có thể phát giác được vừa rồi danh kiếm xuất thế, đưa tới không ít người chú ý, nhưng hắn không có lo lắng, "Nói thế nào?"
"Ta cũng không biết."
Ngư Tri Ôn lắc đầu, muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn nói ra: "Có thể là trực giác, cũng có thể là là ảo giác."
Từ Tiểu Thụ: "..."
Nói thật, hắn một mực tin tưởng vào trực giác.
Trước kia không tin.
Nhưng Luyện Linh Sư hòa hợp với thiên đạo, có đôi khi trực giác, chính là điềm báo tương lai.
Nhưng bởi vì một câu "Kỳ quái", mà từ bỏ danh kiếm trước mắt.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình không làm được.
Có thể nói, trên thế giới này, căn bản không có bất kỳ ai làm được.
"Không có nhắc nhở gì..."
Từ Tiểu Thụ nhìn thoáng qua cột tin tức.
Không có nhắc nhở đặc thù.
Lại cảm thụ tình trạng cơ thể.
Trạng thái tốt đẹp, đã khôi phục đỉnh phong.
Mà dị thường...
Lúc đó trước khi bị sát thủ đánh lén, hắn đều sẽ xuất hiện dị thường tâm huyết dâng trào.
Hiện tại sự tình lớn như vậy phát sinh, thế nhưng lại không có dị thường nào cả.
Từ Tiểu Thụ chỉ có thể nói, không cầm thanh kiếm này, trừ phi đầu óc hắn bị nước vào.
"Hẳn đã làm lạnh xong."
Nhìn Diễm Mãng hoàn toàn yên tĩnh lại, phiêu phù giữa hư không, tựa hồ đang giãy dụa, rung động, nhưng lại không tránh thoát được, Từ Tiểu Thụ cảm thấy có chút kỳ quái.
Hắn rốt cuộc dùng linh niệm cùng Cảm Giác thăm dò.
"Hoắc!"
Trong nháy mắt, một cỗ cảm giác vô cùng phù hợp tự nhiên sinh ra.
Thậm chí không cần tốn quá nhiều thời gian, Từ Tiểu Thụ liền cảm thấy mình được đưa vào bên trong thế giới của thanh danh kiếm này.
Đây là một mảnh thế giới dung nham.
Hỏa sắc, không gì không thiêu cháy, chính là đại danh từ của nó.
Phía trên một mảnh nham tương ngục hải, đại kiếm rộng vài trượng treo giữa hư không.
Thanh kiếm này thập phần cổ quái.
Nó tựa như một thanh thập tự giá cỡ lớn, phần dưới khảm một cái thân kiếm.
Phía trên hộ thủ, hai bên đều có ba đầu Diễm Mãng rủ xuống.
Diễm Mãng dữ tợn, mãng khẩu run run, nham tương chảy xuống từng giọt, thiêu đốt hư không.
Phần cán kiếm còn lại do thân sáu con Diễm Mãng quấn quanh tạo thành, rất dài, cơ hồ dài bằng thân kiếm.
"Thật khốc!"
Có thể là do vào trước là chủ, biết được đây là danh kiếm.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình yêu thanh kiếm này đến chết mất.
Tạo hình khoa trương, khí thế dữ tợn, cùng uy lực cường hãn, không có chỗ nào không xoáy vào tim hắn.
"Cầm lấy nó!"
Trong đầu Từ Tiểu Thụ không khỏi xuất hiện ý nghĩ này.
Lần này, ngay cả hắn cũng không có phát hiện, chỗ sâu trong đôi mắt, đã có chút đỏ lên.
"Nhận thúc đẩy, điểm bị động, +1."
Cột tin tức bỗng nhiên bắn ra một đạo tin tức, lập tức gõ nát huyễn cảnh.
Từ Tiểu Thụ giật mình.
Hắn mãnh liệt chớp hai mắt, tưởng rằng mình nhìn lầm.
Nhưng sự thật chính là, trừ phi cột tin tức lần nữa đổi mới, nếu không sẽ không thay đổi.
"Thúc đẩy?"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ sợ đến rung động.
Danh kiếm, khu sử mình, đi lấy nó?
Nó vậy cảm thấy mình thích hợp với nó, muốn mình trở thành Trì Kiếm Nhân?
"Không!"
Con ngươi đột nhiên co rụt lại, Từ Tiểu Thụ lập tức ý thức được không đúng.
Chuyện này hoàn toàn không có khả năng!
Trong tiềm thức mỗi người đều sẽ xem bản thân là Thiên Mệnh Chi Tử.
Bất luận có chuyện tốt, tuyệt diệu phát sinh ở trên người mình, đều có thể dùng nó để giải thích.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Trên đời này không thiếu kiếm tu hệ Hỏa, thích hợp trở thành Trì Kiếm Nhân của Diễm Mãng hơn mình, tuyệt đối rất nhiều.
Mà danh kiếm, là loại kiếm chưa thấy việc đời kia sao?
Nó không biết mình chỉ là một con kiến hôi, hoặc là một con kiến hôi tương đối cường trán thôi ư?
Tuyệt đối biết!
Đây chính là danh kiếm!
Làm sao có thể khúm núm, thỉnh cầu mình trở thành Trì Kiếm Nhân? !
"Thúc đẩy..."
Từ Tiểu Thụ cẩn thận đánh giá hai chữ này.
Hai từ này, lần đầu tiên xuất hiện ở bên trong cột tin tức.
Nếu như đổi thành "Chỉ dẫn", "Chỉ thị" các loại, Từ Tiểu Thụ cảm thấy, khả năng vấn đề không có lớn như vậy.
Nhưng mà...
Thúc đẩy?
Nghĩa xấu?
Có người muốn thúc đẩy mình, lấy đi danh kiếm?
"Có gì đó là lạ!"
Từ Tiểu Thụ sợ hãi rút lui một bước, nhìn về phía Ngư Tri Ôn, thầm nghĩ giác quan thứ sáu của nữ nhân, thật mẹ nó chuẩn.
Ngư Tri Ôn bị không hiểu ra sao cả, sắc mặt đỏ lên, hơi nghiêng đầu: "Thế nào?"
"Không có..."
Từ Tiểu Thụ vô thức trả lời, ánh mắt lại rơi xuống danh kiếm Diễm Mãng.
Có phải là mình cả nghĩ quá rồi hay không?
Nơi này, còn có người?
Không có a!
Từ khi danh kiếm xuất thế đến nay, toàn bộ quá trình mình tận mắt nhìn thấy.
Từ sâu trong không gian dị thứ nguyên tế luyện, đến khi phá đất mà lên, toàn bộ quá trình đều thuận lý thành chương.
Cho dù hết thảy không có điểm đáng ngờ, nhưng Từ Tiểu Thụ vẫn không dám khinh thường.
Sự tình hắn mò ra được không nhiều, nhưng mỗi một chuyện, chí ít đều là cấp bậc Tang lão.
Đối với danh kiếm.
Có lẽ không thể dùng tư duy bình thường đến cân nhắc.
Vật phẩm cấp độ này trong mắt đại năng, sao lại không phải là một quân cờ.
Một khi mình đụng vào, có lẽ liền sẽ bị cuốn vào bên trong vòng xoáy nào đó.
"Ngươi nói cổ quái, ở chỗ nào?"
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía Ngư Tri Ôn.
Ngư Tri Ôn chỉ thuận miệng nói như vậy, nào ngờ Từ Tiểu Thụ thật để ý đến.
Nghe hắn hỏi như vậy, nàng cũng bắt đầu nghĩ sâu vào.
"Diễm Mãng, sao có thể xuất hiện ở trong Bạch Quật?"
"Nếu như ta nhớ không lầm, không gian dị thứ nguyên này chỉ mới mở ra mấy năm đi?"
"Một khi danh kiếm mất đi Trì Kiếm Nhân, quay về thiên địa tế luyện, thời gian yêu cầu, ngắn thì mấy chục năm, lâu thì trăm năm, hơn ngàn năm cũng có."
"Nói thật, nó không nên xuất thế vào lúc này."
Nhìn biểu lộ Từ Tiểu Thụ có chút ngưng trọng, Ngư Tri Ôn dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà, Hữu Tứ Kiếm cũng không nên xuất hiện ở đây, nó xuất hiện, cho nên..."
"Ta không biết gì cả, ngươi cứ xem như ta đang nói hươu nói vượn đi."
Ngư Tri Ôn sợ lời nói của mình ảnh hưởng tới Từ Tiểu Thụ phán đoán, khiến hắn hiểu lầm mình không muốn hắn cầm danh kiếm.
Dù sao danh kiếm xuất hiện ngay trước mắt.
Nếu như nói không có khả năng xuất thế, quả thực là hoang đường.
Từ Tiểu Thụ có hơi siết chặt nắm đấm.
Hắn lần nữa dùng linh niệm mò tới thân kiếm, loại cảm giác lâm vào huyễn cảnh danh kiếm lần nữa truyền tới.
Một loại khát vọng, không biết từ đâu đến, bám rễ sâu vào.
"Lấy nó!"
Cùng lúc đó.
"Nhận thúc đẩy, điểm bị động, +1."
Tinh thần Từ Tiểu Thụ nhoáng một cái, thoát ly huyễn cảnh.
Lưng hắn phát lạnh, toàn thân trực tiếp bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
"Không phải ảo giác!"
"Thực sự có người đang điều khiển mình, bị cột tin tức nghiệm ra?"
Từ Tiểu Thụ hoảng sợ.
Loại đại khủng bố bắt nguồn từ không biết này, thậm chí còn đáng sợ hơn ngày nào đó trời tối người yên bờ hồ nga, không hiểu quay đầu thấy Tang lão.
Hắn bị dọa.
Rõ ràng Cảm Giác có thể nhìn thấy bốn phía, thế nhưng vẫn không tự chủ được quay đầu.
Gió lạnh thổi qua.
Cát bay sàn sạt.
Trước mặt, không có ai cả.
"Mẹ kiếp, ta là đang tự mình dọa mình sao?"
Hung dữ nhìn chằm chằm Diễm Mãng trước mặt, Từ Tiểu Thụ cảm thấy một trận thao đản hoang đường.
Danh kiếm đang ở trước mắt.
Dám động không?
Không dám động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận