Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ - Chương 1585: Bỏ đá xuống giếng khắp nơi hề, chó cùng rứt giậu xách búa bổ (length: 18801)

Đạo điện chủ, trở thành người của Thụ gia?
Cái sự chuyển biến lập trường này, sao mà kịch tính quá vậy, cứ như có kẻ nào đang làm trò ma quái bên trong ấy.
Nhưng làm sao có thể như thế, Thánh Thần Điện Đường, sao lại có thể lẫn lộn với Thánh nô chứ!
"Đạo điện chủ, ngài đến thật sao?"
Giữa sân người lúc này bị làm cho mộng mị không chỉ có Nguyệt Cung Ly, những người lệ thuộc Thánh Thần Điện Đường, từng người đều hoang mang hỏi tới.
Chúng thần đang muốn tử chiến, điện chủ sao lại đầu hàng địch?
Trên Phong Thần Quan Tài, Từ Tiểu Thụ nghênh đón Đạo Khung Thương ôm ấp yêu thương xong, cười lớn trào phúng: "Sao lại không thật được chứ?"
"Đầu tiên các ngươi sai lầm ở mấy điểm, một, hắn không phải Đạo điện chủ, hắn sớm đã bị chính các ngươi người gạt ra khỏi Thánh Thần Điện Đường rồi."
Tất cả mọi người trong lòng chấn động.
Đúng vậy a, Đạo điện chủ là bị chính tay chúng ta đưa tiễn.
Đã ủng hộ qua Tuyền Cơ điện chủ, điều này chẳng phải là một kiểu phản bội Đạo điện chủ sao?
"Hai, một vị quỷ thần khó lường chưởng cờ người, ở tại vị hơn ba mươi năm, lập xuống chiến công hiển hách, dễ dàng như thế liền có thể bị các ngươi đá đi."
"Các vị sao không thử ngẫm lại, lòng dạ nhỏ hẹp như Thánh Thần Điện Đường, cái miếu này, thật sự có thể dung chứa Đạo điện chủ tôn đại phật này được sao?"
Đám người lại như bị sét đánh.
Đúng vậy a, Cẩu Vô Nguyệt bắt được Vô Tụ bị chặt một tay, Nhiêu Yêu Yêu huyết chiến Hư Không đảo sau khi chết không những không được truy phong còn bị truy biếm, Đạo điện chủ rời đi sao lại có vẻ kỳ lạ đột ngột như vậy chứ?
Tại Thánh Thần Điện Đường dưới những quy tắc chế độ vặn vẹo dị dạng đó, thượng vị giả, đã sớm bị định sẵn phải rơi vào kết quả như vậy!
"Ba, với tư cách là một người thuật sĩ Thiên Cơ kiệt xuất nhất giữa trời đất, hắn muốn nghiên cứu một chút về sự phát triển tương lai của thuật Thiên Cơ, thì thế nào?"
"Vì sao Thánh Thần Điện Đường không cho phép, ngũ đại Thánh Đế thế gia không cho phép, toàn bộ thế giới đều không cho phép, muốn ép hắn phải giấu mình tối tăm phát triển?"
"Tài năng có thể giấu được sao? Vàng lẽ nào sẽ vĩnh viễn không có ngày phát sáng sao? Đạo bộ, Hồng Y, Thánh Sơn người thủ sơn... nhất định phải giấu đến loại tình trạng này, mới có thể tiếp tục con đường lớn của hắn sao?"
Từ Tiểu Thụ càng nói càng kích động.
Toàn trường thì im lặng, kinh ngạc nhìn Thụ gia đang kích tình diễn thuyết trên Phong Thần Quan Tài, suy nghĩ bị kéo theo nhịp điệu của hắn mà rung động.
Ngay cả Đạo Khung Thương cũng trừng lớn mắt… Tri âm tri kỷ kiếm tri âm, hóa ra, Từ Tiểu Thụ hiểu ta!
"Ở Thánh Thần Điện Đường từng chịu khuất nhục, đến chỗ ta Từ mỗ thì không có."
"Nghiên cứu bị ngũ đại Thánh Đế thế gia ngăn cản, ta Từ mỗ đây sẽ dốc lòng ủng hộ."
"Nếu như thế giới đối địch với ngươi, thì bằng hữu của ta ơi, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta sẽ vì ngươi, đối kháng lại toàn bộ thế giới!"
"Các vị!"
Từ Tiểu Thụ từ trên Phong Thần Quan Tài nhảy xuống, mở bàn tay lớn ra, xúc động hỏi:
"Các vị, xin hãy nói cho ta biết, nếu các vị là Đạo Khung Thương, các vị sẽ chọn thế nào?"
Ta chọn ngươi đó, đừng nói nữa… vô số người rơi nước mắt, chỉ cảm thấy lời của Thụ gia quá có lý.
Hóa ra Đạo điện chủ trong lúc tại vị lại chịu đựng nhiều ủy khuất đến vậy.
Mà thế giới hưởng thụ mấy chục năm thái bình này, hoàn toàn không ý thức được là bởi vì có người nào đó đang vì thế giới mà hộ giá.
Ngay cả bản thân Đạo Khung Thương…
"Không đúng!"
Đạo Khung Thương thoáng thấy cảm xúc của đám người mất khống chế, trong nháy mắt cảm giác ngay cả bản thân mình cũng bị Từ Tiểu Thụ ảnh hưởng.
Gia hỏa này giờ phút này đối với thế, đối với ý, đối với chỉ dẫn lực vận dụng, sao mà thần không hay quỷ không biết, cứ như gió xuân mưa rào, tỉ mỉ tinh tế không dấu vết.
"Quá tuyệt!"
Giết người bất quá chỉ chạm đầu vào đất.
Tang lão dõi mắt nhìn theo, Từ Tiểu Thụ đây là đang tru tim tất cả những người có mặt tại hiện trường, thậm chí nói hắn còn mơ hồ có thể thấy được một tầng ý nghĩa khác.
Nếu như trước đây Đạo Khung Thương có thể ở trước mặt mọi người Thánh nô mà diễn thuyết một phen làm cho nhân viên tình báo của Thánh nô vì đó mà cảm mến.
Thì hiện tại Từ Tiểu Thụ không phải đang làm vậy sao?
Hắn chính là đang lợi dụng trận giải thích này, gieo họa vào tận tim người, để cho tất cả mọi người hiểu rõ vấn đề căn nguyên không xuất phát từ việc Đạo Khung Thương chuyển đổi lập trường, mà xuất phát từ việc Thánh Thần Điện Đường đi vào đường cùng.
Sâu xa hơn, hắn đây là đang nói với nhân viên tình báo của Thánh nô, Đạo điện chủ sở dĩ chọn đến đây, chọn chấp nhận quân địch của mình trước kia, không phải là bởi vì Thánh nô mạnh hơn Thánh Thần Điện Đường.
Mà là bởi vì, ở đây có hắn Từ Tiểu Thụ, hắn ở đây thì có thể khiến cho tất cả mọi người phải mến mộ Đạo điện chủ và cả bản thân mình!
Vậy thì ta, còn lo lắng gì nữa… ánh mắt Tang lão nhìn về phía yêu đồ kia đã tràn ngập vẻ hài lòng, cái gọi là Đạo cao một thước, Thụ cao một trượng, là thế này đây.
"Không thể như vậy, không thể như vậy…"
Một bên khác, Nguyệt Cung Ly, người hứng chịu những lời tru tâm này, răng môi đã run rẩy, mất kiểm soát co rút, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Tiểu Thụ, như thể bị cướp đi bảo vật trân quý cả đời.
Hắn đương nhiên cũng có thể hiểu những ẩn ý sâu xa trong những lời nói gần nói xa của Từ Tiểu Thụ, càng hiểu rõ người này nói những lời này không chỉ nhắm đến Đạo Khung Thương, mà là còn đang đoạt lòng người, thu phục dân ý.
Nhưng hắn chỉ để ý Đạo Khung Thương!
Một loạt kế hoạch của hắn, toàn bộ sụp đổ sau khi Đạo Khung Thương thay đổi lập trường, điều này khiến hắn làm sao có thể chấp nhận?
Đầu óc Nguyệt Cung Ly rối như tơ vò, dù Từ Tiểu Thụ đã giải thích rõ ràng như vậy, vẫn có mười vạn câu hỏi "tại sao".
Cuối cùng hắn dời ánh mắt về người ngày xưa là huynh đệ tốt sóng vai với Từ Tiểu Thụ, run rẩy giơ một ngón tay ra, than khóc một hồi mới cất tiếng:
"Người khác không hiểu ngươi, lẽ nào ta còn không hiểu ngươi sao?"
"Từ Tiểu Thụ chẳng qua chỉ là kẻ xu nịnh, ngươi và ta là bạn sống chết, sao có thể quên đi tình hữu nghị ngày xưa, lại chịu luồn cúi dưới một kẻ tiểu nhân xu nịnh…"
Thân thể Đạo Khung Thương cứng đờ.
Từ Tiểu Thụ đã đưa bàn tay lớn bao phủ, ôm lấy bả vai mà ngay cả Nguyệt Cung Ly cũng không thể nắm được, Thập Đoạn Kiếm Chỉ cách không một trảm.
"Xùy!"
Ngón tay của Nguyệt Cung Ly rớt xuống đất.
"Cảnh cáo một lần, đừng dùng tay, chỉ vào bằng hữu của ta."
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ lạnh đi.
Nguyệt Cung Ly há to miệng, nếm vị nước mũi chảy đến đầu lưỡi và cái vị đắng chát trong lòng, hoàn toàn bất lực.
Hóa ra thanh mai trúc mã, thực sự không chống lại nổi những thứ từ trên trời rơi xuống sao?
Hóa ra Từ Tiểu Thụ dùng những lời này, đã mua chuộc được ngươi, kéo ngươi sang Thánh nô, hay là cái Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu chó má kia đi?
"Ta không tin!"
Ngón tay bị gãy mất, Nguyệt Cung Ly che bàn tay tan nát kêu gào: "Đạo Khung Thương, ta không tin lời Từ Tiểu Thụ nói, nhất định ngươi có nhược điểm gì rơi vào tay hắn, ngươi nói cho ta, ngươi tự mình nói cho ta biết, ngươi cho ta một lý do chính đáng, ta giúp ngươi báo thù, chỉ cần ngươi trở về là được ô ô ô…"
Sao lại có cảm giác giống phát ngôn của chó liếm vậy… Từ Tiểu Thụ liếc nhìn Đạo Khung Thương bên cạnh với vẻ mặt cổ quái, có chút xa cách với người đàn ông này.
Hai người bọn họ, đừng nói quan hệ còn có vẻ rối loạn đó chứ?
"Nói một lý do cứng nhắc…"
Đạo Khung Thương bình tĩnh mở miệng: "Nguyệt Cung Ly, ta và Từ Tiểu Thụ đã là bạn bè, ta đã đóng phí kết bạn rồi."
Rầm!
Nguyệt Cung Ly quỳ hai đầu gối xuống đất, sững sờ nằm sấp.
"Vì sao vậy, vì sao vậy…"
Những suy nghĩ hỗn độn rối bời trong đầu, cùng với nước mắt nước mũi đồng loạt tuôn ra, cuối cùng tất cả những vấn đề rối ren đều quy về một câu hỏi: Phí kết bạn, lại là cái đồ vật gì thế!

Hóa ra đoạt thứ người ta yêu lại vui vẻ đến thế này… Từ Tiểu Thụ cảm giác một loại vui sướng dị dạng xây dựng trên sự đau khổ của người khác, có chút quá đà rồi.
Rất nhanh hắn ý thức được tâm trạng như vậy cũng có chút bệnh trạng, bèn xoa xoa mũi hỏi:
"Hắn lúc nào cũng như vậy sao?"
Nguyệt Cung Ly có vẻ như nhập vai quá sâu, rõ ràng là khí thế nuốt cả núi sông của mình mà dẫn dắt cũng không đến mức ngớ ngẩn thế này.
"Thế nào?"
Đạo Khung Thương nghiêng đầu hỏi.
"Có chút…"
Từ Tiểu Thụ nhíu nhíu mày ra vẻ khó nói, tiếp tục xoa xoa mũi.
Nguyệt Cung Ly không xa vẫn đang khóc nấc, khóc đến trời đất tối tăm, như thể có cơn Bắc Hòe ập tới, căn bản không ngẩng đầu lên được.
Tang lão liếc mắt sang, cũng nhíu nhíu mày.
Từ Tiểu Thụ đang làm gì vậy, mũi của hắn đều bị hắn vò đỏ, vò sưng hết rồi, động tác này có thâm ý gì sao? Hắn hớp miệng, vừa định hỏi, lại nhanh chóng nhịn xuống.
Không được, rõ ràng là một cái bẫy, lỡ dẫm vào rồi thì ra không được thì không hay, thằng nhãi này lúc phát tác ra, địch ta không phân biệt được.
Đạo Khung Thương cũng chú ý đến sự biến đổi đột ngột này.
Hắn lại không suy nghĩ nhiều, thành thật nói: "Từ Tiểu Thụ, mũi của ngươi sao lại đỏ vậy?"
"À, vậy sao?"
Từ Tiểu Thụ ngẩn người, buông tay xuống.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, bao gồm cả Phong Vu Cẩn đang quay trở lại, cả Nguyệt Cung Ly vẫn đang gào khóc.
Chỉ thấy thanh niên áo đen đứng bên cạnh Phong Thần Quan Tài lúc này có cái mũi sưng to, mũi đỏ rực, in trên khuôn mặt tuấn tú lại khiến người buồn cười.
Nhưng rất nhanh, tất cả thấy hoa mắt, dường như là ảo giác.
Thụ gia vẫn là Thụ gia, vẫn đứng đó oai hùng bất phàm, dáng vẻ nghiêng miệng cười càng thêm vẻ ngả ngớn thường ngày, cười hắc hắc với mọi người nói:
"Ta đâu có mũi đỏ?"
"Mũi đỏ là thằng hề mà, không phải ta Từ mỗ đây."
Tê!
Vừa nói như vậy, Tang lão hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt lộ ra vẻ như vừa thoát khỏi kiếp nạn.
Dát?
Cách đó không xa, Phong Vu Cẩn vốn đang lúng túng tại chỗ, đột nhiên lại bốc khói bảy khiếu, giận không kìm nén được.
Đúng vậy, ta không nghĩ đến Từ Tiểu Thụ ngươi có thể dao động người, còn có thể dao động cả Đạo Khung Thương thành người của mình, nhưng cần thiết phải như vậy sao?
Chúng ta dù nói thế nào, cũng là cùng một trận doanh, ngươi lại trào phúng ta?
"Rồi?"
Lệ rơi đầy mặt Nguyệt Cung Ly lại nấc cụt, không cẩn thận nuốt xuống một ngụm nước mũi, cả người kịp phản ứng sau trực tiếp bùng nổ.
Thằng hề?
Ai là thằng hề?
Ngươi gạt ta bạn bè coi như xong, gạt xong còn mang châm chọc khiêu khích, cuối cùng lại ở đây ngấm ngầm hại người!
Lúc ấy ở Đế Anh Thánh Thụ Thần đình ban đầu, chúng ta vậy tính kề vai chiến đấu qua là minh hữu a, hiện tại ngươi qua cầu rút ván không nói, lại còn bỏ đá xuống giếng, ai lại làm thế này?
Đều nói làm người lưu một đường, ngày sau dễ nói chuyện, ngươi đây là đến người cũng không định làm. Chó thật a!
"Từ Tiểu Thụ, ta chịu đủ ngươi rồi!"
Nguyệt Cung Ly không cách nào kềm chế, một vòng nước mũi, trở tay liền móc ra một thanh cự phủ so với người còn cao, từ mặt đất đạp một cái như chó cùng rứt giậu xông đến, vào đầu liền bổ:
"Ngươi mới là thằng hề!"
"Cả nhà ngươi đều là thằng hề!"
Xoát xoát...
Tang Quỷ, Sầm Bạch các loại, trước tiên phản ứng lại, đồng loạt quay người muốn tiến lên đối kháng.
"Lui ra."
Nhưng cũng cùng lúc, trong đầu từng người truyền ra thanh âm nghiêm nghị của Từ Tiểu Thụ, đồng thời bên tai còn có giọng điệu trêu tức trêu chọc của hắn: "Nha nha, cái này phá phòng rồi?"
"Ta lại không nói ai là thằng hề, dù sao ai nóng nảy người đó là thằng hề."
Xoẹt một tiếng, Nguyệt Cung Ly vác búa cao xông tới phía sau, bỗng nhiên nổ tung ma khí thao thiên.
Ma khí màu đen thuần túy chói lọi rực rỡ, huyễn hóa ra một ma đầu nanh ác mắt quỷ, đẩy tốc độ của hắn lại tăng vọt một mảng lớn: "Chết!"
Sầm Kiều Phu tuân lệnh vừa định lui ra, nhìn chằm chằm cự phủ phân biệt xuống, đột nhiên giật mình hô to: "Liệt Ma Phủ!"
Liệt Ma Phủ?
Một trong Thập đại dị năng vũ khí?
Nguyệt Cung Ly có được? Là ở cái Tư Mệnh Thần Điện bảng hiệu gì đó?
Từ Tiểu Thụ vốn còn muốn kích tướng xong sẽ liên hợp Đạo Khung Thương, đem Nguyệt hồ ly này triệt để bắt lại.
Nghe tiếng sau một chút dục vọng đối kháng cũng không có, trong lòng mặc niệm Biến Mất Thuật đồng thời, ấn quyết trong tay biến ảo, đồng dạng cất giọng hô to: "Thiên cơ ba mươi sáu thức, Đại Thay Thế Thuật!"
Chạy!
So với Sầm Kiều Phu, đại não Đạo Khung Thương vận hành tốc độ cùng tri thức dự trữ vũ khí càng khoa trương hơn.
Hắn gần như ngay khi nhìn thấy lưỡi búa của Nguyệt Cung Ly lật ra chưa đầy một cái chớp mắt, liền nhận ra lai lịch Liệt Ma Phủ, cùng tính ra Nguyệt Cung Ly lại có được cơ duyên.
Người là Từ Tiểu Thụ gây.
Đương nhiên cũng nên là hắn đến nhận cái búa này.
Chạy, đương nhiên thành lựa chọn đầu tiên trong lòng Đạo Khung Thương.
Nhưng khi bên tai truyền đến một tiếng "Thiên cơ ba mươi sáu thức", Đạo Khung Thương vì bản năng mà hoảng hốt trong thoáng chốc...
"Ta lúc nào dạy hắn thiên cơ ba mươi sáu thức, chẳng phải chỉ giải thích qua một thức Đại Thần Hàng Thuật à?"
"Còn nữa, trong thiên cơ ba mươi sáu thức, có cái "Đại Thay Thế Thuật" nào chứ?"
Một độn ngàn dặm.
Hoàn hồn lại, Đạo Khung Thương phát hiện mình bị đổi lại về chỗ cũ.
Mà vừa rồi còn ở bên cạnh, mở miệng một tiếng "Bạn tốt" Từ Tiểu Thụ... Đại nạn lâm đầu ta trước bay, ngươi ở lại.
Tính cả Thánh nô chư thánh, đám người còn lại, tất cả đều rời xa chiến trường, nơi đây, chỉ còn lại Đạo Khung Thương cùng Nguyệt Cung Ly mất khống chế.
Âm mưu đã lâu!
"Ta..."
Đạo Khung Thương dưới cơn giận dữ, tức giận, cuối cùng phản ứng lại.
Ta mới là thằng hề?
"Tiểu A Ly dừng tay, là ta!"
Lời này không ra miệng còn tốt, vừa nói ra, Nguyệt Cung Ly đơn giản lửa giận bùng lên.
Tốt lắm tốt lắm, ta không động thủ ngươi gọi hắn "Ta Từ", đến ta muốn bổ ngươi ngươi mới gọi ta "Tiểu A Ly".
Lương tâm ngươi cho chó ăn rồi?
Ngươi không chết ai chết?
Liệt Ma Phủ không chút khách khí bổ xuống đầu, trong thời khắc thân trúng Đại Thay Thế Thuật không có chút phòng bị, Đạo Khung Thương đành phải hai tay khoanh lại trước người.
"Oanh!"
Ngàn dặm nơi, tận nứt ma văn.
Mặt đất đột ngột bị đánh nát, ma khí thao thiên từ lòng đất phun ra.
Từ xa, chư thánh còn có thể thấy trong đó một bóng áo trắng bị đánh tan tác, bay ngược ra.
"Quá cứng Đạo Khung Thương..."
Ở trạng thái biến mất, Từ Tiểu Thụ dùng "Cảm giác" xem xét toàn trường.
Thình lình thấy thời khắc mấu chốt Đạo Khung Thương hai tay chỉ lóe lên ánh sáng thánh thần nhạt, lại đỡ được đòn công kích mạnh mẽ của Liệt Ma Phủ, một trong chín đại vô thượng thần khí.
"Quả thật Nguyệt Cung Ly cùng Liệt Ma Phủ không hợp, nhưng thân thể lão đạo bựa này cũng quá bất hợp lý một chút?"
"Đây là chín đại vô thượng thần khí đấy, hắn thật đi con đường phi thăng thiên cơ, biến mình thành cái quỷ gì thế?"
Liệt Ma Phủ đánh bay Đạo Khung Thương, nhưng không thể chém đứt hắn, chỉ để lại vết thương sâu thấy xương ở hai tay.
Tuy rằng vết thương có Ma Tổ lực ngăn cản khôi phục, vết thương vẫn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy đang hồi phục.
Nhưng Nguyệt Cung Ly được thế không tha người.
"Oanh!"
Với tư cách bạn tốt cơ hữu, hắn quá rõ Đạo Khung Thương chân thân ở trình độ nào, một búa xuống hoàn toàn không dừng lại, đuổi theo tiếp tục một búa.
Đạo Khung Thương không kịp phòng, lại bị oanh lên trời từ mặt đất.
"Oanh!"
Lại tiếp tục không kịp trở lại, phía sau tiếp tục một búa, mật đều bị chặt ra, lại từ trên cao bổ xuống không gian toái lưu.
"Ầm ầm ầm..."
Hai bóng dáng, từ nam đến bắc, từ tây sang đông, một đường không gian sụp đổ, ma khí ngập trời tàn phá, Đạo Khung Thương rất nhanh mình đầy thương tích.
"Dừng tay, ta không phải Từ Tiểu Thụ!"
Hắn cuối cùng chậm đến cơ hội thở dốc, âm thanh buồn bã hét lên, ý đồ chuyển cừu hận.
Nhưng Nguyệt Cung Ly đâu cho hắn cơ hội phản kháng, biết Từ Tiểu Thụ lúc này hận không thể ngồi xem hổ đấu, mình có thể giải quyết một tên trước là được, thế là đuổi theo căm hận liền chặt tiếp:
"Dừng cái gì tay, Thụ cái gì Thụ?"
"Ta bổ chính là ngươi cái Đạo nghịch thiên, Thiên Vương lão tử tới đều không cứu được ngươi!"
Chó dại...
Ở trạng thái biến mất, Từ Tiểu Thụ thấy tê cả da đầu, bận rộn dặn dò mọi người tuyệt đối không thể vì tình nghĩa mà đi lên giúp đỡ. Thực tế ai cũng không muốn tương trợ Đạo Khung Thương.
Chín đại vô thượng thần khí quả thực có chút vượt khuôn mẫu.
Nếu không phải là thuộc tính đặc thù như Thương Huyền Kiếm có thể không nhìn phòng ngự, thì là ẩn chứa các loại Tổ Nguyên Lực.
Nguyệt Cung Ly đã mang thiên, thánh, tà tam đại Tổ Nguyên Lực, lại cho hắn cầm Liệt Ma Phủ đến Ma Tổ lực, có thể nói là như hổ thêm cánh.
Về phần hắn trước kia có phải hay không dùng búa, vũ khí nặng này có thuận tay không....
Trước cường độ tuyệt đối, chiêu thức đều là hư ảo, liều mạng là xong.
Vung vài cái chém lung tung, chỉ cần có thể chém trúng, từng chút một trạng thái tiêu cực chồng lên, Thái Hư cầm Liệt Ma Phủ này, cũng có thể từ đầu đến cuối áp chế Bán Thánh đến chết!
"Có chút không tiện nhúng tay, ta Đạo, ngươi trước để hắn xả giận đã."
Mắt thấy chiến trường càng lúc càng xa, Từ Tiểu Thụ chỉ có thể vui vẻ... à không, lo lắng suông, cùng trên tinh thần chúc phúc Đạo Khung Thương tốt nhất có thể kháng lâu một chút.
Nhưng không bao lâu, Từ Tiểu Thụ đột nhiên cảm giác có chút kỳ quái.
Hắn trước giờ không nghi ngờ trực giác của mình, tìm xung quanh, rất nhanh phát giác dị thường.
Nếu từ nơi đây đến chiến trường xa kéo một sợi dây, Từ Tiểu Thụ phát hiện, Nguyệt Cung Ly tựa hồ không hoàn toàn vô não chặt chém, vô não phát tiết? Quỹ đạo hành động của hắn tuy cố hữu khó khăn trắc trở, nhưng chỉ tính khoảng cách thẳng giữa hai điểm, tựa hồ là đang chạy đến một nơi nào đó?
Kéo dài thẳng tắp...
Từ Tiểu Thụ đảo mắt nhìn, xa xa thấy ở trạng thái mất khống chế, mọi người đều không hề nhận ra hướng đi cuối cùng của Nguyệt Cung Ly.
"Luân Hồi Thiên Thăng Trụ?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận