Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 97: Sai chỗ thời không điện thoại (length: 8184)

Đoạn Dã mang theo Lạc Thanh Diên thật nhanh trở về nhà, Lạc Thanh Diên ngay cả giày cao gót cũng còn không có cởi, liền bị Đoạn Dã một tay bế lên, một tay khác đóng cửa, sải bước hướng phòng ngủ đi.
Lạc Thanh Diên bị dọa đến kinh hô một tiếng, theo phản xạ ôm cổ Đoạn Dã.
"Ngươi sao mà gấp gáp vậy?"
Đoạn Dã nhìn không chớp mắt, trong khi nói chuyện đã tiến vào phòng ngủ.
"Tỷ tỷ, ta đã cấm dục một thời gian."
Lạc Thanh Diên bị Đoạn Dã trực tiếp nhét lên giường, một chút cũng không đau, nhưng không chịu nổi có chút chóng mặt.
Lạc Thanh Diên muốn ngồi dậy: "Chờ một chút... Ưm..."
Nàng lại bị đẩy trở về, miệng cũng bị chặn lại.
Từ khi camera giám sát phòng ngủ bị phá hủy, Đoạn Dã liền có chút muốn làm gì thì làm.
Ví như bây giờ, Lạc Thanh Diên mơ mơ màng màng, quần áo đều bị lột, có lẽ lý trí của nàng còn chưa kịp trở lại một chút xíu, liền bị Đoạn Dã ôm chuyển hướng khác.
Một giây sau, tiếng "Răng rắc" thanh thúy vang lên.
Lạc Thanh Diên có thể nói là triệt để tỉnh táo, có chút sụp đổ quay đầu.
Khá lắm, hai tay của nàng bị khóa lại.
Lạc Thanh Diên vốn dĩ đã mang chút ửng hồng trên mặt, giờ phút này càng thêm ửng hồng, vừa xấu hổ vừa giận.
"Đoạn Dã, ngươi cho ta buông ra!"
Đoạn Dã cười đến vui vẻ, nhịn không được cúi người lên người Lạc Thanh Diên hôn tới hôn lui, bốn phía châm lửa.
Lạc Thanh Diên nghe được người đàn ông của nàng dù cưng chiều, nhưng là không cho phản bác thanh âm: "Lạc tỷ tỷ thân yêu của ta, ra hỗn sớm muộn gì cũng cần phải trả."
Lạc Thanh Diên muốn động đậy hai tay một chút, lại bị Đoạn Dã mười ngón tay đan vào nhau giữ chặt nhấn xuống hai bên đầu.
Lạc Thanh Diên: "Đoạn Dã, ta cảnh cáo ngươi đó, ngươi đừng có quá phận, ta..."
Ngay sau đó, Lạc Thanh Diên một câu đều không nói ra được.
Đoạn Dã cười nằm bên tai nàng: "Xem ra là ta chưa đủ cố gắng, mới khiến lão bà còn sung sức như thế gọi tên ta."
"..."
—— Mà đêm nay, vừa đúng là ngày đầu tiên chương trình thực tế Nam Tinh quay chụp phát sóng.
Các loại chủ đề, hot search đã sớm đứng đầu bảng.
Nam Tinh kết thúc một ngày quay quảng cáo đại ngôn, lúc này đang lẳng lặng ngồi trong phòng khách xem chương trình của mình.
Nàng không kiềm chế được bản thân, nàng vẫn luôn nghĩ, Vân Thượng Truyền đã nhanh chiếu đến tập cuối, Đoạn Dã có xem hay không.
Đây là bộ phim đầu tiên nàng đóng vai nữ chính, chương trình thực tế này cũng là lần đầu tiên nàng tham gia.
Trong khoảng thời gian này, bạn học cũ, bạn bè, thầy cô, đồng nghiệp, chỉ cần là những người có chút quen biết với mình, đều sẽ nhắn tin chúc mừng.
Có thể chỉ có khung chat với Đoạn Dã, còn dừng lại ở một tháng trước.
Nam Tinh đã không rõ ràng, trong khoảng thời gian này mình đã bao nhiêu lần mở khung chat với Đoạn Dã, xem đi xem lại những tin nhắn cũ, thậm chí lật đến tin nhắn của hai năm trước...
Coi như không thể liên lạc lại, vậy thì làm bạn bè bình thường, Đoạn Dã có lẽ vẫn sẽ xem chứ?
Trước kia nàng dám chắc chắn, nhưng bây giờ nàng không chắc.
Nam Tinh đi ra ban công, gió đêm thổi tung mái tóc dài ngang eo của nàng, bên trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình là thân hình uyển chuyển, ở nơi không ai có thể thấy được, trong mắt nàng rốt cuộc nhiều thêm mấy phần hoài niệm về Đoạn Dã.
Con người ta luôn đến lúc hoàn toàn mất đi mới có thể tỉnh ngộ.
Trước kia nàng đều bận rộn chuyện của mình, hiện tại ngoài công việc ra, nhớ nhung nhất lại là khoảng thời gian ngày ngày cùng Đoạn Dã đi học về.
Nam Tinh chưa từng yêu ai, trong cuộc đời nàng, người khác phái tiếp xúc nhiều nhất, không có quan hệ máu mủ lại chính là Đoạn Dã.
Nàng chưa từng nghĩ, thứ mà tuổi trẻ nàng dễ dàng từ bỏ, vậy mà đến một ngày sự nghiệp có chút thành tựu lại cảm thấy nó quý giá hơn cả vàng bạc, nhưng nàng đã không biết trân trọng.
Người ta thường nói hôm qua là vực sâu, hôm nay đã thành bãi cạn.
Nàng lại là… Hôm qua là bãi cạn, hôm nay thành vực sâu.
Nàng chưa từng nghĩ, Đoạn Dã sẽ kết hôn trong vòng một năm sau khi tốt nghiệp… Cố gắng lên, không cần phải đợi đến sang năm, Đoạn Dã có lẽ đã có tin vui rồi.
Nam Tinh cười khổ một tiếng, cúi đầu xuống trong nháy mắt đó, có lẽ là cát bụi làm cay mắt, Nam Tinh không nhịn được khóe mắt chua xót, rơi nước mắt trong đêm khuya.
Màn hình điện thoại vẫn đang lóe sáng, trên WeChat có vô số tin nhắn, nhưng nàng chỉ nhìn Đoạn Dã.
Nam Tinh đứng tại chỗ hồi lâu, cầm điện thoại xem đi xem lại, lật qua lật lại tin nhắn thoại.
Hình như đã rất lâu nàng không được nghe giọng của Đoạn Dã, nàng rất muốn nghe, nhưng lý trí lại liên tục nói với nàng không được.
Cuối cùng, Nam Tinh nắm chặt điện thoại, buông tay xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn bầu trời sao mênh mông và ánh đèn của từng nhà bên ngoài.
Và lúc này, điện thoại vang lên âm thanh.
Là giọng nữ rất xa lạ.
Nam Tinh vội vàng cầm điện thoại lên xem, phát hiện vừa rồi không biết lúc nào nàng đã gửi tin nhắn thoại đi, còn hiển thị cuộc trò chuyện kéo dài một phút.
Nam Tinh vừa căng thẳng vừa mong chờ khó hiểu.
Nàng nên cúp máy hay là nên nói một câu xin lỗi?
Ai ngờ… Âm thanh sau đó vang lên, khiến tim nàng hoàn toàn nguội lạnh.
Lạc Thanh Diên khóc thút thít: "Điện thoại… Ngươi… Điện thoại à… Ô ô ô…"
Đoạn Dã trực tiếp kéo Lạc Thanh Diên về, điện thoại không thèm nhìn liếc một cái liền ném sang một bên.
"Lúc này, lão bà em còn phân tâm để ý điện thoại làm gì?"
"Em không phải nói muốn con trai sao? Lão công đây sẽ giúp em toại nguyện."
"..."
Những âm thanh tiếp theo, thật khó nghe.
Lý mà nói, lúc này Nam Tinh nên cúp máy.
Nhưng nàng như bị điểm huyệt, không thể động đậy một chút, cứ thế nghe trọn vẹn năm phút mới hoàn hồn.
Mặt Nam Tinh trắng bệch cúp điện thoại.
Nàng nghe thấy Đoạn Dã dỗ dành một người phụ nữ khác hết lần này đến lần khác, nghe thấy Đoạn Dã kiên nhẫn hết lần này đến lần khác gọi tỷ tỷ, gọi lão bà, nói những lời yêu thương.
Nếu nói giây phút biết tin Đoạn Dã kết hôn là đau khổ, vậy thì lúc này chính là bị lăng trì.
Nàng lại một lần nữa ý thức rõ, nàng đã bỏ lỡ tình cảm chân thành của cả đời này.
Mặt đã sớm lạnh buốt, Nam Tinh đưa tay muốn lau nước mắt, lại cảm thấy đầu ngón tay đều run rẩy.
Tề Duyệt gửi cho nàng mấy chủ đề hot và những biểu cảm dễ thương.
---- Tinh tỷ, chị lại đứng đầu bảng rồi kìa! Khả Khả tỷ sắp có hợp đồng quảng cáo hàng hiệu cho chị rồi, nghe nói bên Alibaba ngày mai sẽ đến để xác định thời gian quay phim đó!
---- Tinh tỷ, rốt cuộc chị cũng hết khổ rồi! Hết vận xui cuối cùng cũng đến phiên Tinh tỷ nhà chúng ta!
Đúng vậy, hết vận xui cuối cùng cũng đến phiên nàng.
Tiền nàng kiếm được trong thời gian này đủ để nộp tiền đặt cọc ở Kinh Đô, nhận thêm những vở kịch hot mới, chẳng bao lâu nữa, nàng có thể mua được căn nhà lớn mà mình thích ở khu vực phồn hoa nhất, gần trung tâm nhất của Kinh Đô.
Nàng rốt cuộc cũng hết khổ, nhưng Nam Tinh lại cứ mãi nức nở.
Điện thoại nhanh chóng vang lên, Nam Tinh liếc qua, là Tề Duyệt, Nam Tinh không bắt máy.
Về đến phòng, Nam Tinh ngã mình lên giường.
Chẳng bao lâu, tiếng khóc nghẹn ngào sụp đổ đứt quãng vang lên trong căn phòng trống trải.
Nam Tinh nghĩ, người kia là thê tử mà Đoạn Dã cưới hỏi đàng hoàng, mà sau này nàng cũng chỉ có thể là khách qua đường trong cuộc đời của Đoạn Dã.
Và Nam Tinh cũng không biết, mình cũng là cô gái mãi tỏa sáng trên sân khấu trong ký ức của Đoạn Dã, là ánh trăng trắng mà hắn chưa từng có được.
Có những lời mà Nam Tinh không nói ra lúc thích hợp, thì vĩnh viễn sẽ không nói ra được nữa.
Mà bây giờ, điều bày ra trước mắt bọn họ.
Là tình yêu có thể có tiếc nuối, nhưng hôn nhân thì không thể có tai họa ngầm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận