Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 397: Dường như đã có mấy đời (length: 8471)

Rắc một tiếng, toàn bộ hội trường đèn đều sáng lên.
Người chủ trì lên sân khấu: "Tiếp theo, buổi đấu giá của chúng ta liền chính thức bắt đầu, xin mời các vị trật tự vào chỗ."
Tạ lão tổng đích thân đến, vươn tay muốn đỡ Lạc Thanh Diên qua hàng ghế đầu ngồi, nhưng Trình Tuế Tuế khéo léo ngăn lại, mình đỡ Lạc Thanh Diên: "Tạ tổng, xin mời dẫn đường."
Tạ lão tổng còn có gì không hiểu, vội nói: "Lạc tổng, Trình đặc trợ, mời."
Lạc Thanh Diên đi qua, La An gọi Đoạn Dã một tiếng, thế là Đoạn Dã cúi đầu: "Sao vậy?"
La An: "Ta thấy khung cảnh này thật sang trọng, ngươi nói rốt cuộc là ai đầu tư làm vậy?"
Còn Bạch Đường vừa ngẩng đầu, liền thấy vị nữ nhân chỉ tồn tại trong ví tiền của sư phụ.
Bạch Đường chỉ liếc qua một cái, đã ngây người.
Trên ảnh đã đẹp, người thật bây giờ lại càng thêm xinh đẹp.
Bạch Đường đơn giản bị đẹp đến á khẩu, sao có thể có người da trắng như vậy, ngũ quan cũng giống như tác phẩm xuất sắc được Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc.
Bạch Đường vội vỗ vỗ La An bên cạnh.
La An quay đầu: "Sao vậy?"
Bạch Đường vừa định chỉ hướng Lạc Thanh Diên, đã không thấy Lạc Thanh Diên, bởi vì nàng đã ngồi xuống, mà bọn họ ở phía sau, cách rất xa, chỉ có thể nhìn thấy toàn những cái gáy.
La An nhíu mày: "Hả? Đường Đường, rốt cuộc là sao?"
Bạch Đường vừa muốn nói gì, Trác Bất Phàm đã nói: "Bắt đầu bắt đầu, nhanh, bọn họ muốn chúng ta đi lên trước."
Thế là, Trác Bất Phàm cùng Đoạn Dã, La An đều đứng lên.
Bạch Đường giữ chặt La An, nhanh chóng nói: "Ta thấy người phụ nữ trong ví tiền của sư phụ rồi."
La An lập tức ngớ người: "Chỗ nào?"
"Hàng đầu."
Nhưng bọn họ ở đây thật sự quá xa, La An nhìn sang cũng chỉ thấy một đám đầu người lít nha lít nhít.
Nhịp tim của La An cũng gia tăng, vừa định nói cho Đoạn Dã, thì phát hiện Đoạn Dã đã đi theo Trác Bất Phàm sắp đi tới.
La An vội vàng vượt qua mọi người, hướng về phía Đoạn Dã đuổi theo.
Đây chỉ là một buổi tiệc từ thiện, La An căn bản không nghĩ rằng phía tổ chức có thể mời được người Lạc gia đến, cho nên hắn và Đoạn Dã đều không nghĩ sẽ gặp Lạc Thanh Diên ở đây.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại trùng hợp như vậy.
Khi La An chạy tới, ngoài bục giảng, khu vực ghế ngồi đều tối đèn.
Còn bên tổ chức đưa những ngôi sao phù hợp chủ đề hôm nay về phía bên phải, đưa Đoạn Dã bọn họ về bên trái.
La An vất vả lắm mới chạy đến chỗ Đoạn Dã, lại phát hiện Đoạn Dã đang cùng Trác Bất Phàm bàn chi tiết, hắn vô cùng lo lắng, nhưng lại không tiện cắt ngang, chỉ có thể nhìn người hàng ghế đầu trước.
Người ở giữa hàng ghế đầu kia, chẳng phải là...
Mồ hôi lạnh của La An đều muốn túa ra.
Không ngờ, lần đầu gặp mặt sau khi về nước, lại là trong tình huống hai bên đều không hề hay biết.
Tạ lão vẫn luôn vô cùng tôn trọng nhóm người Trác Bất Phàm này, dù sao đây chính là bên chính phủ kêu gọi quyên tiền, mà còn nghe nói đều là nhân vật quan trọng trong lĩnh vực hàng không vũ trụ.
Ông ta chỉ là người tổ chức thôi, đây không phải là người có thể tùy tiện đắc tội, cho nên ông ta căn bản không quan tâm những ngôi sao kia, những ngôi sao đó chỉ là phần thêm vào sau chủ đề, cần họ để làm nóng bầu không khí mà thôi.
Tạ lão tổng đích thân dẫn Trác Bất Phàm bọn họ lên sân khấu: "Trác lão sư, cẩn thận dưới chân."
Lạc Thanh Diên đang nghe Trình Tuế Tuế giới thiệu số tiền quyên góp hôm nay, căn bản không nhìn lên khán đài, dù biết Nam Tinh sẽ lên sân khấu, nàng cũng không liếc nhìn, chỉ là nâng ly rượu đỏ trong tay, tư thái vô cùng thả lỏng, những quý bà xung quanh, các tổng giám đốc cũng lần lượt chào hỏi Lạc Thanh Diên, Lạc Thanh Diên cũng lễ phép đáp lại, nàng thành thục với những trường hợp như thế này.
Rất nhanh, người chủ trì nói: "Vậy, đầu tiên mời đại diện công ty Kim Hà lên sân khấu, giới thiệu cho chúng ta về số tiền quyên góp hôm nay, rốt cuộc sẽ lưu động tới lĩnh vực nào!"
Lạc Thanh Diên đang bận nói chuyện với một quý bà ngồi cạnh, nhất thời không nghe tiếng.
Trình Tuế Tuế thì trong nháy mắt ngạc nhiên, liên tục hướng về sân khấu.
Trong tay nàng chỉ có danh sách của ban tổ chức và các đại gia tộc, thực sự không biết Kim Hà cũng sẽ phái đại diện đến.
Nhìn thấy Đoạn Dã một khắc kia, Trình Tuế Tuế cảm thấy trời sắp sụp đổ.
Trình Tuế Tuế vừa muốn gọi Lạc Thanh Diên, thì thấy Lạc Thanh Diên đã ngồi thẳng lại, ngón tay tùy ý nâng ly rượu trên bàn, nhìn lên sân khấu.
Thế là, Trình Tuế Tuế nhìn rõ ràng thấy được, ý cười trên khóe miệng Lạc Thanh Diên, trong khoảnh khắc đó bị đóng băng lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Mà Đoạn Dã đứng vững, xoay người, cơ hồ chỉ liếc mắt đã thấy Lạc Thanh Diên.
Trong chớp nhoáng này, không khí xung quanh dường như đông lại, ánh mắt hai người vội vàng không kịp chuẩn bị chạm nhau, trong đôi mắt đối phương, tràn đầy chấn kinh cùng khó tin.
Khi ánh đèn chiếu sáng lên sân khấu, Lạc Thanh Diên cảm nhận rõ ràng tần suất tim đập của mình bắt đầu tăng tốc.
Điện thoại Lạc Thanh Diên bắt đầu rung lên, mà những quý bà bên cạnh cũng bắt đầu nói chuyện với Lạc Thanh Diên, nhưng ánh mắt của Lạc Thanh Diên lại không nhúc nhích nhìn hắn.
Ánh đèn lay động, hắn cứ thế đứng trong đám người, lộ vẻ vô cùng chỉnh tề, người đàn ông hai mươi tám tuổi, trùng lặp với hình ảnh trong trí nhớ của nàng, bỏ đi cảm giác ngông cuồng năm xưa, những đường nét ngây ngô trở nên cứng cỏi dứt khoát, trở thành một người đàn ông trầm ổn sắc bén.
Cái từ đó gọi là gì nhỉ...
À, đúng rồi.
Cứ như đã cách mấy đời.
Hình ảnh quá khứ giống như hồng thủy mãnh thú ập tới dữ dội, tốt, không tốt, cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc kia, cảm giác trăm ngàn con tim cào xé đều không đủ để hình dung cảm xúc của nàng lúc này, chỉ cảm thấy tất cả xung quanh đều không thấy và không nghe thấy.
Nhiều năm sau gặp lại, nàng cho rằng mình đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng chỉ một cái liếc mắt, phòng tuyến trong lòng nàng liền hoàn toàn sụp đổ.
Hắn đã thay đổi, cao, lớn hơn, cũng không còn bộ dạng hớn hở ra mặt như trước đây.
Tim Đoạn Dã thắt lại khó chịu vô cùng, môi mỏng mím chặt, nhưng trên mặt ngoại trừ vẻ kinh ngạc ban đầu, không còn gì khác.
Đoạn Dã dẫn đầu tỉnh táo dời mắt đi, bởi vì Trác Bất Phàm đã lên sân khấu, nên hắn và La An đều thu lại cảm xúc, đứng phía sau lão sư.
Nhìn thấy Đoạn Dã không một chút cảm xúc dời ánh mắt đi, tim Lạc Thanh Diên như bị đánh mạnh, tay cầm ly rượu không tự chủ buông lỏng, Trình Tuế Tuế luôn để ý tới tình trạng của nàng, vội vàng mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy ly rượu.
"Tiểu thư, không sao chứ?"
Cảnh Lạc Thanh Diên lúc này, đã khiến Tạ lão tổng đứng không xa cùng những người luôn chú ý đến nàng, sợ đến mức hồn bay phách tán.
Bọn họ khi nào gặp Lạc Thanh Diên thất thố đến mức ngay cả ly rượu cũng cầm không vững như vậy ở nơi công cộng?
Đây chính là nữ La Sát lừng lẫy trong giới kinh doanh!
Lạc Thanh Diên muốn cười, nhưng lại không thể nào nhếch khóe miệng lên, chỉ có thể thấp giọng nói: "Không sao."
Nhưng tay của Lạc Thanh Diên mà Trình Tuế Tuế đang nắm lại rõ ràng là rất lạnh, thậm chí có thể cảm nhận được sự run rẩy của nàng.
Những người nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Thanh Diên, không ai không khiếp sợ.
Tạ lão tổng thậm chí không dám cho các thầy quay phim ghi hình Lạc Thanh Diên, bởi vì cảm xúc của Lạc Thanh Diên lúc này, phảng phất đang ở bờ vực mất kiểm soát, hoàn toàn khác với vẻ cao cao tại thượng, không coi ai ra gì của Lạc tổng vừa rồi.
Trác Bất Phàm nhờ Đoạn Dã và La An nhắc nhở, đã hoàn thành bài phát biểu.
Dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm dậy, Đoạn Dã bên môi ngậm một nụ cười nhạt, vô cùng tỉnh táo vỗ tay cho lão sư mình.
Từ đầu đến cuối, hắn không còn dám nhìn nàng nữa.
Bài diễn thuyết này, đối với toàn bộ Kim Hà mà nói, vô cùng quan trọng, nếu hắn không kìm chế cảm xúc, hắn sợ mình thất thố, sợ mình xông lên, bất chấp tất cả mang người này rời đi.
Còn nàng nhìn hắn từ đầu đến cuối không một lần nào liếc nhìn nàng, đầu vốn đã hoa mắt chóng mặt, lại càng đau nhức muốn nứt ra, không nhịn được, cúi đầu, đuôi mắt ửng đỏ bị Trình Tuế Tuế tinh chuẩn nắm bắt được.
Nên làm gì đây? Có nên ngăn cản Đoạn tiên sinh sắp rời đi không?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận