Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 202: Khó làm Lạc gia (length: 7810)

Trong thư phòng liền chỉ còn lại một mảnh hỗn độn cùng Lạc Thư Dương.
Lạc Thư Dương lập tức cảm thấy có chút đau đầu, hắn biết, người trong nhà sẽ không dễ dàng đồng ý để bọn họ ở cùng một chỗ.
Trần Mạn Hoa mang theo bảo mẫu tiến vào.
"Đem mảnh vỡ trên đất dọn dẹp một chút."
Bảo mẫu: "Vâng."
Rất nhanh, bảo mẫu liền thu dọn sạch sẽ thư phòng rồi lui ra ngoài.
Lạc Thư Dương vẫn còn thất thần nhìn chỗ trống nơi bình hoa cổ bị vỡ.
Triệu nữ sĩ chỉ cần nổi giận, hắn chắc chắn sẽ mất mát thứ gì đó.
Trần Mạn Hoa đi tới, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn: "Không sao đâu, mụ mụ chỉ là đang giận thôi, chờ nàng hết giận là được."
Lạc Thư Dương thở dài một hơi: "Ta chỉ cảm thấy, chuyện của Thanh Diên lần này, không dễ dàng giải quyết."
"Tính tình mẹ ta ngươi cũng biết mà. . ."
"Cha ta. . ."
"Chờ cha ta trở về, nhà này đoán chừng còn loạn hơn."
Trần Mạn Hoa cũng không nghĩ tới, hai người họ lại nhanh chóng về nước như vậy, xem ra chuyện của Diệp Noãn quả thật gây ra náo động không nhỏ.
Trần Mạn Hoa nghĩ ngợi, nói: "Nếu như. . . Đoàn gia lão gia tử tự mình ra mặt tới nói chuyện thì sao?"
Lạc Thư Dương: "Ta không phải không nghĩ đến, nhưng vẫn không chắc chắn."
Trần Mạn Hoa thở dài một tiếng, cũng tựa đầu vào sau lưng Lạc Thư Dương: "Thật sự không được thì cứ cứng rắn mà làm thôi, đợi một thời gian, ván đã đóng thuyền, cha mẹ không còn cách nào."
Lạc Thư Dương lắc đầu: "Cứng rắn không phải là cách, cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."
Trần Mạn Hoa cũng có chút lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ. . ."
Lạc Thư Dương: "Để ta ngày mai đi nói chuyện với Đoạn Dã, ta cũng chưa nghĩ ra làm thế nào để đối phó với cha mẹ ta."
Lạc Thư Dương hoàn hồn, ôm vợ vào lòng, thỏa mãn thở dài một tiếng: "Mạn Hoa, còn may có em ở bên anh."
Trần Mạn Hoa dịu dàng cười một tiếng, vòng tay ôm chồng mình: "Đồ ngốc, chúng ta là vợ chồng, có em ở bên cạnh anh là lẽ đương nhiên mà?"
Lạc Thư Dương cúi xuống hôn nàng hai cái, đến khi thấy mặt vợ ửng hồng mới cười xoa mặt nàng: "Ngày mai còn phải phiền lão bà mang con gái chúng ta đến chỗ mẹ, để mẹ nhìn con cháu nhiều một chút, không chừng cơn giận sẽ nguôi phân nửa."
Trần Mạn Hoa: "Chuyện này, anh không nói em cũng sẽ làm."
"Ngày mai anh muốn đến Đoàn gia, thì phải nói chuyện cho đàng hoàng với họ, đừng có thái độ lấc cấc nữa, dù sao cũng là em rể anh, cũng nên cho người ta chút thể diện."
Lạc Thư Dương xoay người bế thốc vợ lên, sải bước hướng phòng ngủ đi: "Khi nào thì anh có thái độ lấc cấc chứ? Dạo này tính tình anh tốt lên nhiều rồi đấy."
Trần Mạn Hoa không nhịn được mà cong môi cười: "Được được được, tính tình anh tốt nhất rồi ~"
Lạc Thư Dương khẽ nhếch khóe miệng, trong mắt tràn đầy ý cười.
Lúc này, Đoạn Trạch đang ở trong phòng trọ.
Đoạn Trạch và Thẩm Niệm Niệm đều ngồi trên ghế sofa, ánh mắt không thiện nhìn hắn.
Đoạn Dã vội chắp tay trước ngực: "Ca, tẩu tử, ta thật sự đường cùng rồi, nếu không phải chuyện này rất gấp, ta cũng sẽ không muộn thế này mà đến làm phiền các ngươi."
Đoạn Trạch liếc xéo hắn một cái, Thẩm Niệm Niệm cũng thở dài rót cho hắn một cốc nước nóng.
Đoạn Trạch: "Nói đi, có chuyện gì mà chạy xa đến tìm ta?"
Đoạn Dã vội vàng đem chuyện Triệu nữ sĩ đến nhà bọn họ gây sự, không đồng ý chuyện hắn và Lạc Thanh Diên nói hết.
Đoạn Trạch nhạy bén bắt được trọng điểm: "Cái gì? Đầu óc ngươi để ở đâu thế? Thế mà ký cái hợp đồng rác rưởi đó? !"
Thẩm Niệm Niệm cau mày: "Vậy chuyện này đúng là khó giải quyết, Triệu a di ta từ nhỏ đã quen biết, bà ấy từ trước đến nay đều là người nói một không hai, mà lại cực kỳ ghét người ham tiền."
Đoạn Dã rất muốn biện bạch. . .
Thẩm Niệm Niệm nói: "Ngươi có giải thích với Thanh Diên thì chắc nàng cũng không nghe đâu, nàng chỉ tin vào những gì mình thấy thôi."
"Chỉ sợ. . . chuyện Thanh Diên giấu giếm chuyện kết hôn nửa năm với ngươi, cùng với cái hợp đồng kia. . . Sẽ khiến nàng nổi cơn thịnh nộ."
Thẩm Niệm Niệm nhớ lại khi còn nhỏ, Lạc Thư Dương lúc học cấp ba yêu sớm, suýt chút nữa bị Triệu nữ sĩ đánh gãy chân, về sau còn ép Lạc Thư Dương sửa lại nguyện vọng, còn nhốt Lạc Thư Dương trong nhà mấy ngày. . .
Lạc Thư Dương thích cô bé đó một nhà, dường như từ đó về sau ở Kinh Đô liền biến mất tăm hơi.
Nàng nghe Lạc Thanh Diên nói qua, là do Lạc Thư Dương tuyệt thực uy hiếp Triệu nữ sĩ, mới bảo toàn được nguồn kinh tế của cả gia đình cô bé, nhưng với điều kiện là Lạc Thư Dương không được gặp lại cô bé đó.
Cô bé đó. . . là một cô gái xuất thân bình thường, về sau không biết ra sao rồi.
Ngay sau đó, Lạc Thư Dương nghe lời Triệu nữ sĩ, cùng Trần gia kết thông gia, đó cũng là một câu chuyện trước cưới sau yêu.
Nếu không thì Lạc Thư Dương cũng không. . . Kết hôn với Trần Mạn Hoa nhiều năm như vậy rồi mới có một cô con gái.
Đoạn Dã: "Tẩu tử, cô có chuyện thì cứ nói thẳng, cô đừng vòng vo nữa, chuyện này gấp lắm rồi."
Thẩm Niệm Niệm liếc nhìn Đoạn Dã, cuối cùng vẫn kể vắn tắt chuyện cũ của Lạc Thư Dương.
Đoạn Trạch và Đoạn Dã nghe rõ, ý là. . .
Triệu nữ sĩ sẽ không dễ dàng buông tha cho Đoạn Dã và Lạc Thanh Diên như vậy, không chừng chuyện cũ sẽ lặp lại?
Nhưng Đoạn Dã không phải là cô gái có gia cảnh bình thường, ngược lại, gia thế của hắn đủ để Triệu nữ sĩ phải kiêng dè.
Đoạn Trạch: "Ta vốn cho rằng, chỉ cần hợp ý, thời gian dài rồi, thì sẽ không có vấn đề gì, hiện tại xem ra. . . Không nhất định."
Thẩm Niệm Niệm lại thở dài một hơi: "Hơn nữa. . . Lạc thúc thúc là một người rất nghe lời vợ, chuyện trong nhà, ngoại trừ việc làm ăn ra thì ông ấy rất ít khi hỏi tới."
"Lạc thúc thúc và Triệu a di cũng là do gia tộc thông gia mà nên duyên, cũng là trước cưới sau yêu, môn đăng hộ đối."
Đoạn Dã chợt nảy ra ý: "Nếu muốn thuyết phục cha của Lạc Thanh Diên đồng ý, thì nên làm thế nào?"
Thẩm Niệm Niệm nghĩ nghĩ, trầm tư một lát rồi nói: "Lạc thúc thúc rất hiếu thảo, có thể nhờ bà nội giúp một chút."
Đoạn Dã và Đoạn Trạch nhìn nhau một cái, đều có chút nhẹ nhõm.
Đoạn Dã: "Vậy ngày mai ta sẽ đi tìm bà nội."
Thẩm Niệm Niệm lại cảm thấy có thể có chút không ổn.
"Nếu như ngươi không có cái hợp đồng kia bị lộ ra, có lẽ lão thái thái sẽ rất sẵn lòng giúp các ngươi, nhưng bây giờ thì. . ."
"Có lẽ ngay cả Lạc Thanh Diên đi cầu, cũng chưa chắc có tác dụng."
"Ngươi đừng thấy lão thái thái cười hề hề, nói chuyện có chừng mực như vậy, thực ra bà ấy. . . Rất ba phải. . . Nếu không phải thời khắc quan trọng, có thể sẽ không vì các ngươi mà đắc tội với con dâu mình đâu."
Đoạn Trạch và Đoạn Dã đều ngây người.
Trên thực tế, Thẩm Niệm Niệm nói không sai chút nào, phân tích mọi người đều rất thấu đáo.
Bởi vì. . .
Giờ phút này, Lạc Thanh Diên đang cùng lão thái thái trò chuyện, nhưng lần này dù nàng làm nũng bán manh, hay dùng lợi ích để dụ dỗ, lão thái thái cũng không chịu nhả ra.
Bà nói: "Thanh Diên à, bà nội lớn tuổi rồi, không muốn xen vào chuyện của các con, con cứ nói chuyện tử tế với anh con đi, bà nội đã dặn anh con rồi. . ."
"Chuyện này, bà nội thật sự không giúp được."
Lạc Thanh Diên: "Bà nội, bà nỡ lòng nào nhìn con cứ bị mẹ con làm khó dễ sao? Con xin bà, lần này cuối cùng thôi. . ."
Lão thái thái: "Hả? Con nói gì cơ? Chỗ bà nội tín hiệu không tốt, để lần sau nói chuyện nha. . ."
"Tút tút tút. . ." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận