Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 338: Lau mắt mà nhìn (length: 7721)

Lạc Thanh Diên còn muốn nói gì, Đoạn Dã lại lần nữa mở miệng ngăn cản nàng: "Bảo bối, chuyện này cứ để đại cữu ca xử lý đi, chúng ta hôn kỳ sắp đến, ngày làm việc phải đi làm, cuối tuần mới có thể hoàn toàn thảnh thơi, chúng ta cứ bận rộn chuyện hôn lễ của chúng ta có được không?"
Đoạn Dã, Lạc Thanh Diên từ trước đến giờ sẽ không cự tuyệt, cười gật đầu, còn tiện thể nhón chân lên xoa nhẹ đầu Đoạn Dã, nói: "Ta cứ như vậy không khiến các ngươi yên tâm sao? Đừng quên, ta thế nhưng là cũng có thể một mình gánh vác một phía."
Đoạn Dã kéo tay nàng xuống, thuận thế nắm người đi vào trong: "Ta đương nhiên biết mà, ta chưa từng có đánh giá thấp ngươi."
Lạc Thanh Diên lúc này mới dễ chịu, hai người cùng nhau tiến vào phòng tắm tắm rửa.
Cứ như vậy, khoảng cách thời gian hôn lễ càng ngày càng gần, Đoạn Dã cùng Lạc Thanh Diên cũng bận rộn lên, ngoại trừ đi làm bên ngoài còn vội vàng mỗi ngày đều cùng nhau sắp xếp chi tiết hôn lễ.
Mà hai vị cữu cữu của Lạc Thanh Diên cũng đã được đón ra, trước mắt đang ở nhà điều dưỡng sinh tức.
Ba tháng chớp mắt thời gian đã qua, thiệp mời cũng đã phát hết.
Lại là một vòng cuối tuần, Lạc Thanh Diên đang bận bịu gọi điện thoại xác nhận từng khâu chi tiết trong hôn lễ, mà Đoạn Dã cũng đang cẩn thận xem MV cần phát trong hôn lễ, đó là bọn họ đã dành rất nhiều thời gian để quay, từ lúc quen biết yêu nhau đều quay lại, tan tầm là đi, quay suốt hơn một tuần lễ, bận đến khuya mới về.
Bây giờ cách hôn lễ chỉ còn không đến hai tuần.
Lạc Thanh Diên vào phòng tắm đi tắm, mà Đoạn Dã nhận được điện thoại của Đoạn Trạch gọi tới.
"Tiểu Dã, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, Giang Cảnh Xuyên xuất hiện ở kinh thành rồi."
Đoạn Dã đột nhiên đứng lên: "Ở đâu? Bắt được người chưa?"
Đoạn Trạch: "Chưa có."
"Trước mắt còn không có bất cứ dấu vết nào, nhưng có thể xác định là hắn xuất hiện ở kinh thành."
"Bởi vì cuối tuần này, là thời gian công khai xét xử anh trai và cha hắn."
"Ta và Dương Phàm đều đoán, lần này hắn lộ mặt, một là vì muốn nhìn lại anh trai và cha hắn..."
Nói đến đây, Đoạn Trạch liền không nói tiếp, Đoạn Dã không khỏi có chút sốt ruột: "Sao rồi? Nói chuyện đừng có nói một nửa dừng lại chứ..."
Đoạn Trạch: "Còn có thể là nhằm vào chúng ta mà tới."
Đoạn Dã hiếm khi trầm mặc.
Cuối cùng, Đoạn Dã nhìn thoáng qua phòng tắm, rồi ra khỏi phòng ngủ, đi đến thư phòng, lúc này mới nhịn không được mở miệng nói: "Không phải chứ, người Giang gia có phải ai cũng bị bệnh không vậy? Đều thích chuyên chọn đúng ngày cưới của người ta đến làm loạn đúng không?"
Lúc này, trong tai nghe của Đoạn Dã truyền đến giọng của Dương Phàm: "Tiểu Dã à, ngươi đừng quá kích động, chủ yếu không phải là cảnh tượng hoành tráng thì người này sẽ không xuất hiện."
"Chúng ta gọi điện thoại này cho ngươi cũng chỉ là muốn nói với ngươi, để ý hơn đến người bên cạnh và mọi chuyện, còn việc bắt Giang Cảnh Xuyên thì cứ giao cho chúng ta là được."
Đoạn Trạch cầm lấy điện thoại: "Tiểu Dã, ở Kinh Đô này, người này không dám làm càn đâu, ngươi cũng đừng quá lo lắng."
Đoạn Dã: "Ta biết, ta cũng hiểu các ngươi nói về các loại thời cơ, có vài chuyện càng kéo biến số thì càng lớn, ta và Thanh Diên sắp kết hôn rồi, ngươi bảo ta sao không lo lắng cho được?"
Đoạn Trạch im lặng một lúc rồi nói: "Trong hôn lễ của ta đã bắt được Giang Tử Phàm, ngươi còn nhớ chứ?"
"Nhớ chứ, không phải là cái gì người thừa kế của Giang gia sao, hắn có nói được gì hữu ích không?"
Đoạn Trạch: "Xem như có nói được chút ít, chẳng qua là phải giữ bí mật."
"Mặt khác hôn lễ của ngươi sẽ có ông nội đích thân tới chủ trì."
Chuyện này là Đoạn Trạch đã sớm tính, hôn lễ của Lạc Thanh Diên và Đoạn Dã được xem như là yến hội lớn nhất Kinh Đô gần đây, đến lúc đó, những nhân vật có mặt mũi ở Kinh Đô đều sẽ tới, mấy đại thế gia ở Kinh Đô cũng sẽ đến đầy đủ, có thể nói đều là những người không giàu thì sang, vậy nên không thể xảy ra sai sót dù chỉ là nhỏ nhất.
Đoạn Trạch còn biết, người thân của Lạc gia ở nước ngoài cũng đến, nghe nói những người kia ở nước ngoài đều là những người có tiếng tăm, còn có mấy người làm quan, trận địa thật sự rất lớn.
Cũng khó trách Giang Cảnh Xuyên sẽ không màng đến việc có nguy cơ bị bắt mà xuất hiện ở Kinh Đô.
Chỉ cần quấy rối hôn lễ của Đoàn gia và Lạc gia này, cục diện ở Kinh Đô có khả năng sẽ thay đổi.
Đục nước béo cò, ai mà chẳng biết?
Chỗ chết người nhất chính là, thân phận của cả nhà Đoàn gia vốn dĩ đều đặc thù, không thể bị lộ ra, mà cuộc hôn lễ này lại là việc không thể tránh né...
Đoạn Dã đương nhiên cũng nghĩ đến phương diện này: "Ca, hiện trường không thể có phóng viên truyền thông."
Đoạn Trạch: "Ta biết, thế nhưng nếu như không có thì Thanh Diên có thể đồng ý sao? Sao đưa tin được?"
Đoạn Dã nghĩ nghĩ: "Để chúng ta tự quay là được, chuyện này ta sẽ sắp xếp, chính là không thể để truyền thông và phóng viên trà trộn vào..."
"Được, ta hiểu rồi."
"Vất vả rồi, ca chờ đến khi hôn lễ kết thúc tốt đẹp, ta và Thanh Diên nhất định báo đáp anh."
Đoạn Trạch trực tiếp bật cười: "Thôi đi, bớt nói mấy lời khách sáo đó đi, ngươi đừng có gây thêm phiền phức cho ta là được rồi."
Nói xong, Đoạn Trạch liền cúp điện thoại, trở lại quán đồ nướng, tiếp tục cùng Dương Phàm nhậu nhẹt.
Dương Phàm cầm một xiên thịt dê nướng đưa cho anh: "Phải nói là tình cảm anh em các ngươi thật tốt."
"Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có thể không tốt sao?"
"Lệnh truy nã không gỡ sao? Thằng nhãi kia thật sự trắng trợn như vậy à?"
Dương Phàm cười rót rượu cho Đoạn Trạch: "Nhìn ngươi kìa, vừa vội rồi đó, thả dây dài bắt cá lớn đi."
"Được thôi Dương Phàm, bây giờ ngươi cũng giấu diếm ta rồi hả?"
Dương Phàm hút một hơi thuốc: "Không phải là anh em giấu diếm ngươi, mà là cơ mật của cấp trên, anh em thật sự không thể nói được."
Nghĩ ngợi, Dương Phàm lại nói: "Nhưng ta cam đoan, hôn lễ của Đoạn Dã nhất định sẽ cử hành đúng hạn."
Dù sao hành động là ngay cuối tuần mà.
Chỉ là....
Dương Phàm: "Về phía Diệp Noãn, để không đánh rắn động cỏ, một mực có người âm thầm theo dõi, tuyệt đối không thể để Diệp Noãn và Đoạn Dã tiếp xúc."
Đoạn Trạch: "Có phải ngươi đang nghi ngờ..."
Ánh mắt của Dương Phàm lập tức trở nên nghiêm túc hơn: "Không phải nghi ngờ mà là khẳng định."
Tâm tình của Đoạn Trạch cũng có chút nặng nề.
Không ai nghĩ Diệp Noãn lại đi đến bước đường này, Diệp Noãn vẫn là một học sinh, mặc dù đã nghỉ học một thời gian dài như vậy, nhưng trường vẫn nhận cô, yên lặng đi học đại học không tốt sao?
Dương Phàm uống một ngụm rượu, nói: "Có một số việc, có lẽ không phải như những gì chúng ta nhìn thấy ở bề ngoài."
"Có ý gì?"
Dương Phàm ý vị thâm trường nở nụ cười nói: "Diệp Noãn xét cho cùng cũng chỉ là một nữ sinh viên chưa tốt nghiệp, có một số con thuyền, một khi đã lên, sẽ rất khó mà xuống."
Đoạn Trạch nhất thời cũng không biết nên nói gì, nhưng cuối cùng vẫn hỏi một câu: "Cùng lắm cũng đâu có phạm pháp đến mức phải ngồi tù chứ?"
Dương Phàm: "Trước mắt thì chưa đến mức đó, nhiều nhất là tính tội che giấu."
"Cũng không biết cô bé này có thể lạc đường quay đầu được không..."
Đoạn Trạch: "Lạc đường quay đầu thì ngươi cũng phải cho người ta cơ hội đi chứ?"
"Nghe những lời này của ngươi đi, chẳng phải ta tốt tính sao? Yên tâm đi đợi đến khi hành động lần này kết thúc, Diệp Noãn sẽ không bị hạn chế tự do nữa."
"Về phần học phí, ta giúp cô ta xin trường học cho vay học tập chờ hành động kết thúc sẽ nói cho cô ta biết không muộn."
"Được thôi, Dương cảnh sát, chờ xem nha."
"Ít thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận