Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 438: Người thủ mộ tin tức (length: 7911)

Tài xế lập tức im miệng, nhưng hàng ghế sau vẫn im lặng khác thường.
Tài xế lúc này mới cân nhắc mở miệng: "Tiểu thư, cô gia, ta chỉ là cảm thấy, hai người như vậy rất tốt, thật đó, vợ chồng mà, cãi cọ ầm ĩ mới có không khí cuộc sống."
"Tiểu thư vừa trở về khoảng thời gian kia, ngoại trừ đối tiểu tiểu thư cùng tiểu thiếu gia có chút tươi cười ra, lúc khác, tiểu thư luôn không giống hôm nay như vậy có sức sống."
"Rất tốt, lão bà ta cũng thích cãi nhau với ta như vậy."
"Nhà hòa thuận thì vạn sự hưng thịnh mà."
Lạc Thanh Diên và Đoạn Dã liếc nhau, nàng phát hiện, người nào đó đang nhìn nàng như cười mà không phải cười.
Lạc Thanh Diên quay đầu: "Chú, chú nói hơi sến sẩm rồi đó."
Tài xế ho nhẹ một tiếng, lần nữa im miệng.
Ngược lại Đoạn Dã khẽ cười một tiếng.
Lạc Thanh Diên lập tức quay đầu đi chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn phản ứng hắn.
Mà Đoạn Dã thì đưa tay ra, giữ tay nàng lại, Lạc Thanh Diên không quay đầu, ra sức muốn rút tay ra.
Nhưng bị Đoạn Dã nắm tay lại, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ.
Đoạn Dã đang lặng lẽ cười, Lạc Thanh Diên dù chưa quay đầu, nhưng Đoạn Dã vẫn thấy khóe môi nàng hơi nhếch lên.
Tâm trạng Đoạn Dã lập tức thả lỏng hơn phân nửa, lòng cũng an định hơn không ít.
Rất nhanh.
Bọn họ đã đến cửa hàng.
Lạc Thanh Diên: "Ta đã dặn người ở trong đó rồi, ngươi trực tiếp vào thử..."
Lời còn chưa dứt, Lạc Thanh Diên liền thấy Đoạn Dã đi về phía nàng: "Sao ngươi không xuống xe?"
Lạc Thanh Diên bất đắc dĩ: "Ngươi nhìn ta thế này? Ta sẽ ở đây chờ ngươi... A..."
Nàng đột nhiên kêu lên một tiếng, vì Đoạn Dã trực tiếp bế nàng lên, tài xế lập tức đẩy xe lăn đến.
"Đoạn Dã! Ngươi muốn dọa chết ta hả?"
Đoạn Dã rất bình tĩnh đặt người lên xe lăn, đẩy nàng đi vào trung tâm thương mại: "Ta cũng không phải không bế được ngươi, sao lại ngồi trong xe chờ, hơn nữa, mắt ta không tốt, tự chọn không được đẹp đâu."
Lạc Thanh Diên: "..." Sao nàng cảm giác, Đoạn Dã bây giờ còn biết nắm bắt nàng hơn năm năm trước?
Tới mức nàng giờ nói chuyện cũng không tự nhiên.
Thế là, Đoạn Dã đẩy Lạc Thanh Diên vào cửa hàng may vest đặt riêng.
Vừa vào trong, quản lý bán hàng liền tiến lên đón: "Lạc tổng, xin chào, vị này là..."
Đoạn Dã không để ý đến Lạc Thanh Diên, đẩy người đến chỗ đó, rồi đi xem chỗ này một chút, xem chỗ kia một chút.
Lạc Thanh Diên nhức trán: "Anh ấy là Đoạn Dã, các cô đi xem anh ấy thích gì đi."
Quản lý bán hàng ngẩn ra: "Hóa ra là tiên sinh của ngài ạ, vậy chúng tôi đi ngay."
Quản lý bán hàng lập tức chạy tới, Lạc Thanh Diên muốn phản bác cũng không kịp.
Rất nhanh, Đoạn Dã chọn lấy hai bộ đưa tới: "Nhìn xem, bộ nào đẹp?"
Lạc Thanh Diên nhìn hai bộ màu đen tuyền trong tay hắn, ngơ ngác không nhìn ra chỗ nào khác biệt, mà còn...
"Đều xấu."
Các cô bán hàng xung quanh đều căng thẳng mặt mày, Đoạn Dã thì cứ nhìn đông ngó tây: "Vậy phải làm sao? Ta chỉ ưng ý mỗi hai bộ này thôi."
Lạc Thanh Diên trực tiếp bó tay với Đoạn Dã, vẫy tay với cô bán hàng: "Đi lấy tất cả vest tốt nhất của các cô ra đây, không chỉ vest, quần áo mặc thường ngày cũng vậy."
"Dạ vâng, Lạc tổng."
Cứ vậy, các cô nhân viên bận rộn, mang tất cả quần áo thượng hạng nhất ra, đến cả một chiếc cà vạt cũng phải chọn lựa kỹ lưỡng mới dám lấy ra.
Thế là, cục diện lập tức thay đổi, Đoạn Dã ngồi trên ghế sa lông ăn trái cây, Lạc Thanh Diên thì đang chọn cho hắn hết bộ này đến bộ khác.
Khi các cô nhân viên ôm một đống lớn quần áo đứng trước mặt Đoạn Dã, hắn lại tròn mắt.
"Nhiều vậy sao?"
Lạc Thanh Diên gật đầu: "Cứ từng bộ từng bộ thay cho ta xem thử đi."
Đoạn Dã lập tức nảy ý định bỏ chạy, liếc nhìn thời gian, đã hơn mười hai giờ rồi.
"Hay là ăn cơm rồi đến tiếp đi, đều đói rồi."
"Ta đã cho người đi mua đồ ăn rồi, anh cứ thử đi, đợi đến giờ bọn trẻ tan học thì mình đi là được."
Đoạn Dã: "..." Lại nghĩ đến hồi kết hôn muốn thử cả đống quần áo đó, thật là ác mộng.
Nhưng thấy vẻ mặt hưng phấn của Lạc Thanh Diên, hắn vẫn không nỡ làm nàng mất hứng.
Thôi vậy, chờ thêm một chút cũng tốt.
Đoạn Dã chỉ có thể chấp nhận số phận đi thử đồ.
Các cô nhân viên bán hàng đều âm thầm cười, phía sau lén nói chuyện.
"Lạc tổng và Đoạn tiên sinh đâu có giống dáng vẻ ly hôn."
"Chỉ là trên mạng đồn ly hôn, lại không ai tận mắt thấy giấy ly hôn, trên mạng nói sao hay vậy, chúng ta vẫn là bớt nghe thì hơn."
"Đúng đó, ta còn ghen tị chết đi được, Lạc tổng chân bị thương còn đi theo Đoạn tiên sinh mua quần áo..."
"Chị gái tốt như vậy, phụ nữ chúng ta ai cũng muốn nha..."
"Nghĩ cũng vẫn hay, thôi thì kiếp sau vậy."
Mọi người đều lặng lẽ cười, còn Lạc Thanh Diên ngồi trên xe lăn, trên bàn để một tách cà phê, trên đùi đặt laptop, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này.
--- Mà Nam Tinh thì về lại một căn nhà khác, điều khiến nàng bất ngờ là, lại thấy Tề Duyệt ở đây.
Nam Tinh cau mày đi tới: "Sao ngươi lại đến đây?"
Tề Duyệt đang ngồi xổm ở cửa lập tức đứng lên: "Ta thấy tin tức hôm nay, ngươi lại không bắt máy của ta, ta lo cho ngươi, nên đã đến đây."
Vẻ mặt nhíu chặt của Nam Tinh cuối cùng cũng giãn ra, nàng lấy chìa khóa mở cửa: "Vào đi."
"Vết thương của ngươi có đỡ hơn chút nào không?"
Nam Tinh thấy trên đầu Tề Duyệt vẫn còn băng thuốc.
Tề Duyệt sờ lên đầu: "Ừm, đỡ nhiều rồi."
Cứ vậy, Tề Duyệt theo Nam Tinh vào phòng.
Mà lúc này, ở một biệt thự xa hoa tại một quốc gia xa xôi, một ông lão ngoài năm mươi tuổi đã nhìn thấy thư Tề Duyệt gửi đến, ông vừa nhìn vừa gọi điện thoại cho Nam Tinh, nhưng lần này Nam Tinh không nhận.
Thế là, ông gọi điện cho người đến: "Đặt cho ta một vé máy bay đi Kinh Đô Hoa Hạ."
"Dạ, xin hỏi khi nào đi?"
"Ngày mai."
"Vâng, tôi đi sắp xếp ngay."
Mà lúc này, Tề Duyệt đang ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa cho Nam Tinh đang ngồi bất động trên ghế sofa.
"Nam tỷ, thật ra không cần lo lắng đâu, trên mạng chuyện gì cũng đều từng đợt qua thôi, chờ qua là ổn."
Nam Tinh không mở mắt, chỉ hỏi: "Người khác đều đi, chẳng phải ngươi vẫn muốn đi sao? Bây giờ rõ ràng là cơ hội tốt nhất, sao ngươi lại ở lại?"
Tề Duyệt cầm dao phay khựng lại một chút: "Ta ở lại, vì ta biết, bên cạnh ngươi chỉ có ta, nếu ta cũng đi, bên cạnh ngươi sẽ thật sự không còn ai cả."
"Ngươi đang thương hại ta sao?" Nam Tinh ngồi dậy.
Tề Duyệt im lặng vài giây, thở dài một hơi: "Sao ngươi luôn nghĩ xấu về người khác vậy?"
Nam Tinh không nói gì.
Tề Duyệt thấy nàng cuối cùng cũng yên tĩnh, cũng âm thầm thở dài một tiếng.
Khoảng ba giờ chiều.
Đoạn Dã và Lạc Thanh Diên nhận đồ đã đặt, sau đó trực tiếp lái xe về bãi đậu, chuẩn bị đi đón con.
Nhưng điện thoại Đoạn Dã vang lên, là Lương Mặc.
Đoạn Dã nhanh chóng bắt máy.
"Tiểu Dã, người trông mộ mà cậu nói đã tìm được rồi."
Đoạn Dã ngẩn ra: "Ở đâu?"
Lương Mặc nói địa chỉ, Đoạn Dã vội cúp điện thoại.
Hắn còn chưa kịp nói gì, Lạc Thanh Diên đã nói: "Đi thôi."
Đoạn Dã: "Ta đưa em đi đón con trước..."
Lạc Thanh Diên ngăn hắn lại: "Đã vất vả đến bước này rồi, đừng có trì hoãn nữa."
Đoạn Dã rất không nỡ.
Nàng nói: "Chiều mai, em đi đón con, anh theo bọn em ăn cơm được không?"
Đoạn Dã lập tức cười, gật đầu mạnh mẽ: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận