Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 77: Phùng Vũ (length: 8066)

Cửa phòng thay quần áo bị gõ mạnh, Diệp Noãn hoảng sợ đến run rẩy.
Ngoài cửa vang lên giọng của quản lý: "Diệp tiểu thư, những người kia đi rồi, cô không sao chứ?"
Diệp Noãn vẫn không dám lên tiếng, cho đến khi điện thoại di động của nàng vang lên, một tin nhắn hiện ra, là Nam Tinh gửi đến: Những người kia đi rồi, cô ra đi.
Thế là, Diệp Noãn vội vàng mở cửa, nhưng chỉ thấy quản lý ở cửa, nàng nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Nam Tinh đâu.
Quản lý còn tưởng Diệp Noãn đang tìm Vương Nhâm, vội nói: "Diệp tiểu thư, cô đừng sợ, tổng giám đốc của chúng tôi đã tới, sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa..."
Diệp Noãn lại đột nhiên chạy ra ngoài, ở bên kia đường, đối diện quầy bar, nàng nhìn thấy một chiếc MiniBus, người ở ghế phụ lái nàng nhìn không rõ, vì người kia che chắn kín mít.
Chỉ có Nam Tinh đi ra ngoài, mới che chắn kín đến vậy.
Mắt Diệp Noãn chợt đỏ hoe.
"Leng keng ----" điện thoại lại vang lên lần nữa.
Vẫn là tin nhắn của Nam Tinh: Ta vừa tới, liền thấy có người đi vào cứu cô, Noãn Noãn, ta không qua đó nữa, bảo vệ bản thân mình.
Diệp Noãn ngẩng đầu, lại chỉ thấy Nam Tinh kéo thấp vành mũ, sau đó xe van quay đầu, liền rời đi.
Nước mắt Diệp Noãn rơi lã chã, nàng không ngờ, nàng đã từng đối xử với Nam Tinh như thế, vậy mà vào lúc mấu chốt này, Nam Tinh lại nguyện ý đến cứu nàng.
Quản lý cũng chạy theo ra ngoài, tươi cười nói: "Diệp tiểu thư, chuyện hôm nay là chúng tôi xử lý không tốt, khiến cô bị kinh sợ, như vậy đi, coi như bồi thường, chúng tôi bồi thường cho cô phí tổn thất tinh thần một vạn tệ thế nào?"
Một vạn tệ?
Diệp Noãn cuối cùng cũng nhận ra sự không thích hợp, nàng dù sao cũng là người học đại học, nàng không ngốc.
Hôm nay chuyện này, nói cho cùng là mình đuối lý, Phùng Vũ ăn nói thô tục, nàng nhịn, sau lại còn định sàm sỡ nàng, nàng mới nhanh tay lấy chai rượu nện vào đầu Phùng Vũ...
Phùng gia ở Kinh Đô ít nhiều cũng có chút thế lực, từ phản ứng của quản lý và các đồng nghiệp trong quán bar là có thể thấy được.
Vậy mà quản lý ra sức bảo vệ nàng, cuối cùng Từ tổng tới, cũng ra sức bảo vệ nàng...
Diệp Noãn không cho rằng thân phận như nàng, có điểm gì đáng để Từ tổng cùng quản lý ra mặt đối đầu với người Phùng gia.
Thế là, Diệp Noãn nhìn về phía quản lý đang cẩn thận lau mồ hôi, hỏi: "Ai bảo đảm tôi?"
Quản lý ngơ ngác: "Từ tổng a..."
Diệp Noãn: "Từ tổng vì sao bảo đảm tôi?"
Quản lý: "Ta đây làm sao biết được? Ta cũng chỉ là một người làm công, lão bản nói sao ta làm vậy thôi a..."
Quản lý kêu khổ thấu trời, chuyện rắc rối này, hắn cũng không muốn dính vào, nhưng hắn không quản, thì chén cơm của hắn giữ không được a, hắn cũng đang chịu áp lực rất lớn.
Diệp Noãn nhất định phải điều tra rõ chân tướng: "Quản lý, Từ tổng ở đâu?"
Quản lý: "Ta lạy cô nương, Từ tổng đã đi rồi, chuyện hôm nay chúng ta bỏ qua có được không? Dù sao cô cũng không bị thiệt thòi gì, đầu thằng Phùng Vũ giờ còn đang chảy máu kìa, coi như hòa nhau, cô đừng truy cứu nữa có được không?"
Quản lý thực sự muốn dàn xếp ổn thỏa, bớt một chuyện hơn là thêm chuyện, hắn muốn nhanh chóng đóng cửa về nhà ngủ cho ngon.
Nhưng Diệp Noãn không chịu, nàng nhất định phải biết ai là người bảo vệ nàng, có phải là người nàng nghĩ đến không?
Diệp Noãn cứ hỏi dồn: "Từ tổng rốt cuộc ở đâu?"
Quản lý thực sự sắp phát điên rồi, ngay khi hắn không biết phải trả lời thế nào thì phía sau vang lên một giọng nói lạ.
Từ Chính: "Cô tìm ta làm gì?"
Diệp Noãn quay người lại liền thấy Từ Chính, Từ Chính dẫn người hướng về phía nàng, sau đó đứng trước mặt Diệp Noãn.
Mặt Diệp Noãn đầy vẻ nghi hoặc: "Vì sao anh giúp tôi?"
Từ Chính: "Ta giúp cô vì cái quán bar này là tài sản dưới danh nghĩa của ta, mà Phùng gia lại vừa hay bất đồng với ta, cô chỉ là một người đứng giữa mà thôi."
Nói xong, Từ Chính liền đi thẳng qua Diệp Noãn, trước khi đi còn quay đầu lại nói một câu: "Sau này gặp chuyện không giải quyết được thì tìm quản lý, đừng lỗ mãng như vậy, làm tốt lắm."
Nói xong, Từ Chính liền dẫn người rời đi.
Quản lý vội vàng xua tay: "Được rồi, cô mau về đi, nghỉ ngơi hai ngày rồi lại đến."
Nói xong, quản lý liền quay vào, để lại một mình Diệp Noãn đứng giữa đường trong gió lạnh.
Diệp Noãn lặng lẽ rơi nước mắt, trong điện thoại im lìm, nàng muốn đợi người kia nhưng vẫn không thấy người đó gửi cho nàng bất kỳ tin nhắn nào.
Mà lúc này, trong một căn phòng khác, Phùng Vũ mặt mày ủ ê ôm đầu chờ Vương Nhâm mang Diệp Noãn tới báo cáo tình hình.
Cửa "Két" một tiếng bị đẩy ra.
Vương Nhâm trở về, Phùng Vũ ngẩng đầu lên, cơn giận bùng nổ: "Con đĩ đó đâu rồi?!"
Vương Nhâm lập tức bước tới: "Ôi, cậu cả à, không thể nói thế được."
Phùng Vũ giận đến mắt đỏ ngầu, chỉ vào vết rách trên đầu mình: "Không thể nói thế được? Lão tử còn chưa sờ vào tay nó mà đã bị đập ra thế này rồi, mày dám nói không thể nói thế được?!"
Vương Nhâm vội bảo người đóng cửa lại, kéo Phùng Vũ: "Người phụ nữ này là người của Lạc gia!"
Phùng Vũ tức đến đầu óc choáng váng: "Ta mặc kệ nó là cái Lạc gia gì, chọc vào ta..."
Giọng Phùng Vũ lập tức im bặt, ngay sau đó có chút cứng đờ nhìn Vương Nhâm: "Nhà ai?"
Mặt Vương Nhâm đầy hối hận: "Lạc gia!"
Mặt Phùng Vũ lập tức sợ hãi: "Cái Lạc gia kia?"
Vương Nhâm: "Ở Kinh Đô này còn có thể là Lạc gia nào nữa? Chính là ông chủ của ngân hàng quốc tế, thủ phủ Kinh Thành Lạc gia đó!"
Phùng Vũ: "Người của Lạc gia sao lại đi làm vũ nữ ở cái chỗ thấp kém thế này?"
Vương Nhâm: "Cái này ai mà biết được?"
Mặt Phùng Vũ đầy vẻ nghi ngờ: "Không phải là con đàn bà đó biết danh tiếng của Lạc gia, cố ý tới lừa gạt người đấy chứ?"
Vương Nhâm lập tức lắc đầu: "Lưu Nghiêm của tập đoàn Hằng Luân tự mình liên hệ với Từ Chính."
Lưu Nghiêm...
Phùng Vũ càng thêm sợ hãi.
Trong giới thương gia bọn họ, ai mà không biết Lưu Nghiêm là cánh tay đắc lực của vị kia Lạc gia chứ?
Phùng Vũ lập tức giống quả bóng da bị xì hơi, xụi lơ xuống ghế sô pha: "Chết chắc rồi..."
Vương Nhâm cũng gãi đầu bứt tai: "Thế này làm sao bây giờ? Mau tìm cách cứu vãn đi, không thì Hằng Luân tập đoàn vừa ra tay thì Phùng gia này còn đường sống nào nữa?"
Phùng Vũ: "Làm sao cứu vãn? Chuyện này mà để cha ta biết thì sợ là phải quân pháp bất vị thân."
Đầu Phùng Vũ nhức, tim cũng nhức, sớm biết hôm nay xui xẻo thế này thì đi ra ngoài nên xem hoàng lịch.
Vương Nhâm: "Cậu ơi, đây là đại sự, không thể qua loa được, ý của ta là mau nói cho cha cậu biết, người lớn họ suy xét mọi chuyện sẽ toàn diện hơn chúng ta, không chừng còn có cách cứu vãn.
"Cái vị Lạc gia kia tuy là phụ nữ, nhưng thủ đoạn làm việc của cô ta thì chúng ta đều đã nghe nói đến, thừa dịp cô ta còn chưa tự mình hỏi đến chuyện này, có lẽ còn có cơ hội cứu vãn, vả lại cô có chạm vào người phụ nữ đó đâu? Coi như không có mạo phạm, hảo hảo nói lời xin lỗi với Lạc gia..."
Phùng Vũ lập tức đứng dậy: "Nói rất đúng, bây giờ cũng sắp hừng đông rồi, mau về, giờ đi cùng ta thương lượng với cha."
Vương Nhâm bám sát theo Phùng Vũ đi ra ngoài.
Nếu đổi lại là thế gia khác thì không cần phải gấp gáp như vậy, nhưng đây chính là Lạc gia, một cái phẩy tay cũng có thể khiến Phùng gia phá sản, làm sao không sợ?
—— Sáng hôm sau, 7 giờ.
Lạc Thanh Diên vừa tỉnh giấc, cầm điện thoại lên đã thấy Lưu Nghiêm gửi tin nhắn đến, xem xong trong chớp mắt liền hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lạc Thanh Diên không dám chậm trễ, vội xuống giường vào phòng tắm, rồi gọi lại cho Lưu Nghiêm.
"Cô ấy không sao chứ?"
Lưu Nghiêm: "Lạc tổng, ngài yên tâm, Diệp tiểu thư không hề bị thương tổn gì, Từ tổng đã tới kịp thời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận