Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 425: Đưa sai? (length: 7862)

Nói xong, Nam Tinh không quan tâm Nam Nguyệt, quay người liền mở cửa ra.
Nam Nguyệt nhìn bóng lưng Nam Tinh rời đi, không khỏi có chút đau lòng, để nước mắt nàng cũng không kìm được mà cứ rơi.
Nam Tinh từ nhỏ đã rất có chủ kiến, chuyện Đoạn Dã thích nàng, nàng hoàn toàn nhìn rõ ràng, cho nên vào lúc Nam Tinh học trung học phổ thông, Nam Nguyệt đã từng khuyên Nam Tinh.
Lúc đó Nam Nguyệt đã tốt nghiệp đại học đi làm, nhưng vẫn cố tình chọn một vòng cuối tuần về nhà, chuyên về vấn đề của Đoạn Dã để khuyên giải Nam Tinh.
Nàng hy vọng nếu Nam Tinh không thích Đoạn Dã thì cũng không cần dành thời gian dài ở cùng Đoạn Dã, mỗi người tự lo cho cuộc đời mình, đừng cuối cùng lại thành ra ai cũng không hay ho.
Nhưng Nam Tinh nói sao đây?
Nàng nói: "Tỷ, đây là chuyện của chính ta, dù ta không thích hắn, thì chúng ta là bạn bè không được sao? Ta lại không thể có bạn khác phái sao?"
Cuối cùng, cuộc trò chuyện kết thúc không vui.
Nam Nguyệt vốn không quản được Nam Tinh, bởi vì Nam Tinh chưa từng xem tỷ tỷ này ra gì.
Nhưng nhìn Nam Tinh từng bước một đi vào vực sâu, nàng làm tỷ tỷ cũng không dễ chịu.
Thế là, Nam Nguyệt ngồi xuống đất, không khỏi có chút tủi thân đang lau nước mắt.
Rất nhanh, Bùi Soái đi đến, Nam Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy chồng mình, càng tủi thân, nước mắt cứ thế rơi.
Bùi Soái thở dài, đi đến ngồi xổm xuống ôm Nam Nguyệt.
"Đã sớm bảo em rồi, bớt lo chuyện bao đồng, nhà mình tuy không giàu bằng Nam Tinh, nhưng bao nhiêu năm nay, anh có để em và con chịu ấm ức hay dùng của Nam Tinh một đồng nào không?"
"Tính tình Nam Tinh vốn ương bướng, em dù là chị nó, cũng không thể cái gì cũng quản, với tính của nó, không những không biết ơn mà còn trách em cản đường nó, em tin không?"
Nam Nguyệt vùi đầu vào ngực anh, vô cùng bất lực: "Nhưng em chỉ có một đứa em gái thôi."
Bùi Soái cạn lời, xót xa, cuối cùng không khỏi cáu kỉnh mắng nàng một câu: "Việc của mình và con không đủ để em bận tâm sao?"
"Đáng lẽ anh không nên để em về, chả nhớ gì cả."
Vừa mắng, Bùi Soái vẫn đỡ vợ lên, ôm nàng ra ngoài.
"Mai chúng ta mang con về nhà đợi hè, anh đưa mẹ con đi du lịch giải sầu, mấy chuyện rối rắm trong nhà em đừng quản."
"Ừ thì ừ, nhưng nếu con mình như thế. . ."
Bùi Soái: "Anh nuôi con bao nhiêu năm, nếu nó lớn lên cũng thế thì là số, làm cha mẹ thì sao đâu? Ai cũng có tư tưởng riêng, anh không quản được nhiều như vậy, người ta có con đường của mình."
"Em vừa làm chị vừa làm mẹ, cứ làm tốt phận sự của mình là được, nên nói thì cứ nói, không nghe thì thôi, đừng làm khó mình, đừng ép người khác."
Nam Nguyệt nín khóc mỉm cười: "Được rồi, bác sĩ Bùi, giỏi ghê, càng ngày càng ra dáng bác sĩ tâm lý rồi đấy."
Bùi Soái: "Cái đó thì không chắc, tuy anh là bác sĩ chỉnh hình nhưng bằng tâm lý anh cũng có đấy."
Nam Nguyệt cuối cùng bị chọc cười, tâm trạng cũng khá lên nhiều, nghe lời chồng.
"Được thôi, vậy mai chúng ta về trước."
Bùi Soái xoa đầu nàng: "Ừ, ngoan."
Hai người vừa ra khỏi phòng liền nghe tiếng gõ cửa, Nam Nguyệt vội đi mở.
Vừa mở cửa ra đã thấy hai người đàn ông lạ mặt mặc vest, đằng sau còn có hai cái rương lớn.
Nam Nguyệt: "Mấy anh là ai?"
Người đi đầu thái độ hòa nhã, cười nói: "Nhà Đoạn tiên sinh đúng không ạ? Là thế này, đồ bà nhà ngài đặt may với một chút chăn đệm đến, bọn tôi có trách nhiệm mang đến, ngài xem tiện thì ký nhận giúp được không?"
Nam Nguyệt sững sờ: "Đoạn tiên sinh? Mấy anh đưa nhầm rồi?"
Lúc này, Nam Tinh cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Liền nghe Nam Nguyệt nói: "Nhà họ Đoàn ở trên lầu, các anh đưa nhầm rồi."
Nhân viên vội vàng mặt đầy áy náy nhìn họ: "Xin lỗi, cho chúng tôi kiểm tra lại chút."
Thế là nhân viên gọi điện thoại.
Nam Nguyệt định đóng cửa thì Nam Tinh đến: "Sao thế?"
"Có gì đưa nhầm sao?"
Nam Nguyệt: "Mau về đi em, không liên quan tới mình."
Nam Nguyệt định đóng cửa lại nhưng Nam Tinh ngăn cản.
Cùng lúc đó, Nam Hạo và Tạ Tùng Tĩnh cũng dẫn hai đứa trẻ về.
Nam Nguyệt vội bảo lũ trẻ vào trước.
Nam Hạo: "Sao đây? Sao lắm người thế?"
Nhân viên tranh thủ giải thích: "Thế này ạ, chúng tôi là người giao hàng, mà có vẻ giao nhầm, xin lỗi ạ. . ."
Nam Hạo: "Đưa cái gì?"
"Đưa một ít đồ may và vật dụng hàng ngày."
"Đưa cho nhà ai?"
"Nhà Đoạn tiên sinh ạ."
Nam Hạo: "Nhà lão Đoàn hả, vậy là các cậu sai rồi, ở trên lầu."
Nói xong Nam Hạo cười: "Đều là người quen, đồ các cậu có nhiều không, tớ phụ giúp lão Đoàn với."
Nhân viên chưa kịp lên tiếng, Thẩm Niệm Niệm từ thang máy bước ra: "Các anh đưa nhầm rồi, ở trên lầu ấy, các anh mau mang lên đi, cẩn thận chút, đây đều là đồ có giá, lỡ hỏng thì Lạc tổng lại không vui."
Nam Hạo: "Là Niệm Niệm à, ra là đưa cho Tiểu Lạc, cô ấy về rồi?"
Thẩm Niệm Niệm thân quen nói: "Chú Nam, dì Nam, đúng rồi, đều là đồ của Thanh Diên, dĩ nhiên phải về rồi, vợ chồng cãi nhau ấy mà, giờ có hai đứa nhỏ rồi, có gì không qua được chứ, người một nhà nên có dáng vẻ của người một nhà nha."
Nam Hạo cười vui vẻ: "Thế thì tốt quá rồi, nói đúng, có hai đứa con rồi còn gì không qua được, Niệm Niệm này, đồ nhiều không? Chú Nam xuống giúp cháu một tay nha?"
Thẩm Niệm Niệm xua tay: "Thôi đi, chú Nam vào nhà đi, nhà người ta đông rồi, có bố mẹ với cả Đoạn Trạch ở đấy rồi, tự lo được."
Nói rồi Thẩm Niệm Niệm nhanh chân chuồn đi.
Nam Hạo: "Có thật không cần giúp không?"
Thẩm Niệm Niệm từ thang máy vọng ra: "Thật không cần! Cám ơn chú Nam nha!"
Thẩm Niệm Niệm rất nhanh dẫn người đi, ngoài cửa chỉ còn gia đình Nam gia bốn người.
Nam Nguyệt sắc mặt ít nhiều có chút khó xử, còn Nam Hạo thì cảm thán: "Đến giờ đã năm năm, vẫn có thể quay về bên nhau, thế thì tốt quá, người một nhà nên hạnh phúc thì mới sống tốt được."
Tạ Tùng Tĩnh cũng nói: "Đúng rồi, như thế là tốt, tốt nhất rồi."
Còn Nam Tinh sắc mặt cực kỳ kém, ngay cả môi cũng mất hết máu.
Nhà họ ngay dưới lầu, dù cách âm khá tốt nhưng người Nam gia vẫn nghe thấy tiếng đồ đạc được dọn dẹp trên lầu.
Nam Hạo và Tạ Tùng Tĩnh vừa định vào cửa thì thấy Nam Tinh đứng im ở cửa.
Nam Hạo: "Sao thế? Còn chưa về nhà à?"
Nam Tinh không nói gì, vừa định đi thì bị Nam Nguyệt kéo lại.
"Em định đi đâu?"
Nam Tinh không nói, hất tay Nam Nguyệt ra rồi định đi thẳng.
Nam Nguyệt không thể nhịn được nữa: "Nam Tinh, có phải em muốn lên xác nhận, xem Đoạn Dã có phải đã tái hợp với Lạc Thanh Diên rồi không?"
Một câu khiến Nam Hạo và Tạ Tùng Tĩnh kinh ngạc.
Mà mặt Nam Tinh thì hằn lên vẻ tức giận, vung tay đánh về phía mặt Nam Nguyệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận