Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 23: Diệp Noãn gia đình (length: 7703)

Đoạn Dã lại bởi vì mấy năm trước dồn hết tâm ý cho Nam Tinh, mà cảm thấy có lỗi với Diệp Noãn, cho nên vô luận Diệp Noãn làm gì, nói gì, hắn đều nhớ rõ, và có cầu ắt ứng.
Nhưng... Diệp Noãn không nhớ rõ những điều này, hắn nói mỗi một câu, Diệp Noãn đều chỉ nhớ rõ những điều mà đối với nàng là không tốt.
Diệp Noãn xưa nay không hiểu, kỳ thực trên thế giới này, quạ đen sẽ không nói lời thật lòng, cây thiết thụ sẽ không nở hoa, trên đời không có cây thường xanh, bọn họ nói đi là đi.
Đến khi chiếc xe của Đoạn Dã chạy vụt qua bên người Diệp Noãn, Diệp Noãn mới hoàn hồn, cảm xúc một lần nữa sụp đổ, gào thét: "Đoạn Dã!!! Ngươi cái đồ hỗn đản!!!"
Đoạn Dã thậm chí không thèm quay đầu lại, chỉ là chân ga trực tiếp đạp hết mức.
Lạc Thanh Diên liếc qua kính chiếu hậu, cười nói: "Nhẫn tâm như vậy?"
Đoạn Dã không trả lời.
Lạc Thanh Diên cũng không để ý, chỉ nhẹ nói một câu: "Bắt đầu lại từ tâm đi, Đoạn Dã."
Mọi chuyện liên quan đến Đoạn Dã, nàng đều hiểu rõ tường tận, cho nên nàng cũng hiểu rõ tâm cảnh hiện tại của Đoạn Dã.
Động lòng người cuối cùng cũng không thể lay động được.
Đoạn Dã nghe vậy, cũng bật cười, gật đầu: "Ừ, lại bắt đầu lại từ đầu."
Lạc Thanh Diên lại cười lắc đầu: "Không đúng, ta nói chính là, từ tâm, bắt đầu, mà không phải là lại bắt đầu lại từ đầu."
Đoạn Dã hơi ngẩn người.
Lạc Thanh Diên nói: "Từ từ rồi sẽ đến, không vội."
Đoạn Dã: "Ngươi không phải lão bà của ta sao? Phát sinh chuyện tiền nhiệm tìm tới cửa thế này, sao cảm giác ngươi còn thành thạo điêu luyện hơn cả ta?"
Lạc Thanh Diên: "Cái gì gọi là thành thạo điêu luyện? Cái này của ta gọi là hoàn toàn tín nhiệm ngươi, được không?"
Đoạn Dã cười: "Ngụy biện."
Lạc Thanh Diên thấy hắn cười, tâm tình cũng tốt hơn nhiều: "Ta chỉ muốn nói với ngươi, gặp sai người sẽ làm hao mòn ngươi, gặp đúng người sẽ chữa lành ngươi, người trưởng thành tự giác tốt nhất là kịp thời dừng lại những tổn thương, người đều có chấp niệm, nhưng không thể chấp mê bất ngộ."
Đoạn Dã nghe vậy, hỏi một câu: "Vậy xin hỏi Lạc tiểu thư, ngươi là đúng người hay sai người?"
Lạc Thanh Diên mắt đen láy đảo quanh: "Cái này, ta còn chưa thể cho ngươi một câu trả lời chắc chắn được."
Đoạn Dã: "Ngươi ngược lại thật thà."
Lạc Thanh Diên: "Ta cũng sẽ không nói dối."
Đoạn Dã: "Thật hay giả?"
Lạc Thanh Diên: "Giả."
Đoạn Dã lập tức bị chọc cười, vẻ lo lắng vừa rồi biến mất không còn: "Được rồi, ta cũng không nên mong chờ ngươi nói được lời hay ý đẹp, cũng trễ thế này rồi, đi ăn cơm thôi, ngươi muốn ăn gì?"
Lạc Thanh Diên: "Món Tây."
Đoạn Dã: "Có chỗ nào muốn giới thiệu không?"
Lạc Thanh Diên: "Ngay gần nhà, ăn xong chúng ta về luôn, hôm nay cả hai chúng ta đều mệt rồi, không đi ra nhà hàng làm gì, nhân viên làm xong rồi sẽ đóng cửa cẩn thận thôi."
Đoạn Dã gật đầu: "Cũng được."
Thế là, Đoạn Dã chuyển hướng xe, trực tiếp lái về phía nhà.
Diệp Noãn vẫn đứng ngây người tại chỗ, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, bác tài lái xe thấy thế có chút không đành lòng, lúc đầu đã đi rồi, vẫn là quay xe lại: "Cô nương, có muốn chú đưa cháu về nhà không?"
Diệp Noãn hoàn hồn, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, liền lên xe: "Thanh niên đường ấm áp gia viên, cám ơn."
Bác tài lên tiếng rồi lái xe đi.
Lúc này trời cũng dần tối, vô số đèn neon trên mặt Diệp Noãn chợt lóe lên, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng nhanh chóng lùi về phía sau.
Bác tài liếc nhìn Diệp Noãn, an ủi: "Cô bé, trên đời này, ai cũng có thể sống thiếu một ai đó, nếu hắn không biết trân trọng cháu, thì cứ nhắm mắt coi như đã xong, con người ta, vẫn là nên nhìn về phía trước thì hơn."
Diệp Noãn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: "Thế nhưng hắn nói rồi, sẽ mãi mãi yêu ta... Sao người ta có thể không giữ lời được chứ?"
Bác tài cười ha hả hai tiếng, nói: "Cô bé, cháu cuối cùng vẫn còn quá trẻ, lúc yêu nhau lời nói ai cũng hay lắm, nhưng sau khi chia tay rồi, những thứ đó chỉ là lời gió thoảng mây bay thôi mà."
Nước mắt Diệp Noãn lập tức rơi xuống, bác tài cũng hết cười được: "Cô bé... Cháu... cháu đừng khóc chứ, có gì đâu mà ghê gớm chứ, phải không?"
Diệp Noãn trực tiếp khóc không ngừng, bác tài khuyên cũng không khuyên được, cuối cùng dứt khoát thở dài một cái rồi ngậm miệng.
Mà Diệp Noãn cũng run run lấy điện thoại di động ra, không ngừng gọi điện thoại cho Đoạn Dã: "Nghe máy đi... Ta van ngươi..."
Nhưng Đoạn Dã đã sớm chặn số của Diệp Noãn, căn bản không thể nào nghe được điện thoại.
Thời gian trôi đến tám giờ tối.
Đoạn Dã và Lạc Thanh Diên đến nhà hàng Tây lãng mạn, còn Diệp Noãn cũng đã về đến nhà.
Ấm áp gia viên 101, đây là một khu dân cư cũ kỹ, không có thang máy mà chỉ có camera giám sát ở lối vào.
Diệp Noãn vừa về đến nhà, bà Trần liền đi ra, nhìn thấy Diệp Noãn, đầu tiên là sững sờ, sau đó nghi hoặc: "Noãn Noãn, sao con lại về nhà? Hôm nay không phải thứ tư sao? Mai con không có tiết sao?"
Diệp Noãn vừa cúi đầu đổi giày: "Ừm, mai không có tiết, con muốn về nhà."
Bà Trần lập tức cảm thấy kỳ lạ: "Bình thường cuối tuần cũng không thấy con về, con thật sự không sao chứ?"
Diệp Noãn: "Con không sao."
Bà Trần: "Đã thế, sáng mai con đưa em trai con đi học đi."
Diệp Noãn vừa định bước chân vào phòng ngủ hơi khựng lại: "Mẹ, con không được vui, ngày mai muốn ngủ thêm một chút."
Bà Trần liếc mắt: "Mấy đứa nhỏ ranh các con thì có chuyện gì mà không vui?"
Diệp Noãn lười tranh cãi với bà Trần, định về phòng ngủ.
Ai ngờ nàng còn chưa đóng cửa phòng lại, bà Trần lại hỏi: "Con ăn cơm chưa?"
Trong lòng Diệp Noãn hơi ấm áp, tuy rằng mẹ có hơi cổ hủ, nhưng vẫn quan tâm nàng.
Thế là, Diệp Noãn cuối cùng cũng cười, nói: "Con chưa ạ."
Bà Trần: "Trong bếp có thức ăn rồi, con tự đi làm ăn chút đi, mẹ còn phải đi đánh mạt chược với dì Vương con nữa."
Nụ cười của Diệp Noãn cứng đờ, nhìn bà Trần đang thay giày chuẩn bị ra ngoài, cơn giận trong lòng rất nhanh xông lên.
Diệp Noãn: "Mẹ, mẹ có thể đừng đi đánh bạc nữa được không?"
Sắc mặt bà Trần trầm xuống: "Đánh chút mạt chược thôi mà, cái gì đánh bạc chứ? Chơi chút rồi về."
Diệp Noãn: "Mẹ! Con với em trai còn phải đi học, mẹ có thể nghĩ đến chúng con chút không?"
Bà Trần cũng bắt đầu mất kiên nhẫn: "Diệp Noãn! Đừng tưởng rằng mày học đại học, đọc thêm được vài chữ mà có thể chỉ trỏ mẹ mày, y như cái lão cha chết tiệt của mày."
Diệp Noãn: "Mẹ, mẹ đừng nhắc đến cha con được không?"
Bà Trần cười khẩy: "Hắn đều kết hôn với mấy con đàn bà khác rồi, mà mày vẫn còn bênh hắn? Diệp Noãn, mày thật là không có lương tâm! Mày không nghĩ xem, mấy năm nay rốt cuộc ai đã nuôi mày lớn, tạo điều kiện cho mày lên đại học?"
Diệp Noãn hít sâu một hơi: "Mẹ, chúng ta bây giờ đang nói chuyện của mẹ, không phải cha con, mẹ có thể đừng có luôn đổi chủ đề được không?"
Bà Trần: "Ôi, phiền chết, về phòng ngủ cho tao!"
Tiếng nói vừa dứt, thì "Rầm -" một tiếng cửa đóng lại.
Trái tim Diệp Noãn một lần nữa co rút đau đớn, tâm tình đã gắng gượng điều chỉnh tốt lại lập tức sụp đổ, không nhịn được đóng sầm cửa lại rồi khóc òa trong phòng.
Diệp Noãn không biết đã khóc bao lâu, thì nghe có người rụt rè mở cửa phòng.
Diệp Noãn ngẩng đầu, thì thấy Diệp Tiểu Thiên mười tuổi đang nép ở cửa, cẩn trọng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có đói bụng không? Em nấu mì gói cho tỷ nhé, tỷ có dậy ăn được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận