Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 197: Vui vẻ hòa thuận (length: 7880)

Thẩm Tông Bách cười nói: "Cũng sắp đến giờ cơm rồi, đợi mọi người đông đủ, liền sắp xếp người mang thức ăn lên, hôm nay là tiệc gia đình, mọi người cứ tự nhiên."
Mọi người vừa nói vừa cười, chốc lát sau, hậu hoa viên trở nên yên tĩnh.
Bọn trẻ tò mò nhìn mấy người mặc thường phục này, áo sơ mi lục, quần xanh quân đội...
Năm người này, nhìn qua liền biết là quân nhân rồi.
Thẩm Tông Bách cùng người thân thích bạn bè của nhà họ Thẩm trực tiếp đứng lên.
Đoạn Kiến Thành nhìn Thẩm Tông Bách, hỏi: "À, làm phiền ngươi bố trí cho bọn hắn một bàn tùy tiện."
Thẩm Tông Bách lập tức trở nên khép nép: "Vâng, vâng vâng, ta sẽ bố trí cho bọn họ ngay."
Thẩm Tông Bách dẫn Hạ Yến vội vàng ra khỏi đình nghỉ mát.
Dù biết nhà họ Đoàn không tầm thường, nhưng mọi người đều rất hiền hòa, không có gì quá ghê gớm...
Giờ thấy lão gia tùy thời mang người tới, Thẩm Tông Bách mới thực sự thấy kính nể.
Thẩm Tông Bách: "Mời, các vị theo ta qua bên này."
Năm người kia không nhúc nhích, người cầm đầu nhìn Đoạn Kiến Thành.
Đoạn Kiến Thành đau đầu: "Thằng nhãi, nhìn ta làm gì? Đi đi!"
"Rõ!" Người cầm đầu hô một tiếng, mới đi theo Thẩm Tông Bách dẫn trước.
Thẩm Trường Thành đang trêu đùa bọn trẻ, thấy cảnh này cũng ngây người.
Đây là quan lớn cỡ nào vậy? Đi ra ngoài còn có cảnh vệ theo cùng?
Nhân lúc này, Đoạn Dã dời đến bên cạnh đại cữu ca Lạc Thư Dương: "Đại cữu ca, chuyện Thanh Diên, là ta sai, đợi xong việc này, ta sẽ tự đến cửa tạ tội."
Lạc Thư Dương lúc này mới hoàn hồn, Đoạn Dã đã nhanh tay lẹ mắt rót trà cho Lạc Thư Dương.
Lạc Thư Dương lúc này mới hài lòng: "Coi như ngươi có lương tâm."
"Ta cảnh cáo ngươi, ta chỉ có một người muội muội này, ngươi phải bảo vệ cẩn thận, mấy cái cô bạn gái trước lăng nhăng của ngươi, mà làm thêm chuyện gì nữa, ta không có dễ nói chuyện vậy đâu."
Đoạn Dã liên tục gật đầu: "Đương nhiên đương nhiên, ngươi yên tâm, không có lần sau."
Lạc Thư Dương uống trà Đoạn Dã rót, chuyện này mới xem như xong.
Chốc lát sau, Thẩm Tông Bách trở về, trán còn đổ mồ hôi, thái độ so vừa rồi còn tốt hơn: "Mời mọi người dời bước sang nhà ăn đi, không xa, đi hai bước là đến, đều đã lên đồ ăn."
Đoạn Kiến Thành là người đầu tiên đứng lên, đi qua vỗ vai Thẩm Tông Bách: "Vất vả rồi, vất vả rồi."
Thẩm Tông Bách: "Không vất vả không vất vả, lão gia ngài mời đi bên này ——"
Một đám người kéo nhau hướng nhà ăn.
—— Lúc này, Lạc Thanh Diên vẫn đang thì thầm cùng Thẩm Niệm Niệm trong phòng ngủ.
Lạc Thanh Diên: "Lễ đính hôn này khi nào?"
Thẩm Niệm Niệm: "Thứ hai, gia gia đã xem ngày tốt."
"Ta dự định vừa làm lễ đính hôn xong, sẽ đi đăng ký kết hôn luôn, trước năm sau sẽ tổ chức đám cưới."
Lạc Thanh Diên liếc mắt, giờ đã tháng mười, trước năm sau tổ chức đám cưới, vậy còn hơn ba tháng nữa.
"Gấp vậy à, có kịp không?"
Thẩm Niệm Niệm gật đầu: "Kịp mà, nhất định phải kịp, ta không đợi được nữa rồi."
Nói, Thẩm Niệm Niệm còn tiến tới ôm Lạc Thanh Diên, hỏi: "Hay là ngươi làm đám cưới cùng ta luôn đi, coi như là cưới cùng nhau đi, vui vẻ nhân đôi..."
Lạc Thanh Diên đẩy đầu nàng ra: "Ta không muốn, tự ngươi lo liệu chuyện của mình đi, ta không vội."
Thẩm Niệm Niệm vẫn cứ xáp đến Lạc Thanh Diên: "Không mà! Cùng nhau đi! Ta thấy khuê mật làm đám cưới chung rất có ý nghĩa kỷ niệm đó!"
Lạc Thanh Diên liếc nàng: "Ý nghĩa thì có đấy, nhưng không được."
Thẩm Niệm Niệm khóc lóc: "Vì sao nha? Ngươi không muốn cùng Đoạn Dã tổ chức một đám cưới thật long trọng sao?"
Lạc Thanh Diên cười nói: "Đương nhiên muốn chứ, có điều không có cùng ngươi, ta muốn cùng hắn tự mình chuẩn bị."
Thẩm Niệm Niệm hừ nhẹ: "Vậy ta cũng cùng Đoạn Trạch tự mình chuẩn bị! Ngươi đến làm phù dâu cho ta!"
Lạc Thanh Diên: "À... Ta kết hôn rồi..."
Thẩm Niệm Niệm: "Ai nói kết hôn rồi thì không làm phù dâu được, ta không thích những cái kiểu loạn thất bát tao, ta chỉ muốn người ta yêu nhất đều ở bên cạnh ta thôi."
Nói, Thẩm Niệm Niệm nắm tay nàng, có chút cảm động nói: "Huống hồ, nếu không có ngươi thì cũng không có ta và Đoạn Trạch hôm nay, ngươi là người thích hợp đứng cạnh bọn ta nhất."
Lạc Thanh Diên hơi xấu hổ, việc này lúc trước nàng cũng là vì mình với Đoạn Dã, còn đánh bậy đánh bạ làm thành một đôi oan gia ngõ hẹp?
Thẩm Niệm Niệm cười hì hì ôm nàng: "Vậy được không? Làm phù dâu cho ta nhé~"
Lạc Thanh Diên bất đắc dĩ: "Được."
Ngoài cửa vang tiếng gõ cửa.
Bảo mẫu: "Hai vị tiểu thư, xuống ăn cơm thôi."
Thẩm Niệm Niệm cao hứng, vội kéo Lạc Thanh Diên: "Đi thôi, đi ăn cơm, hôm nay cơm bàn, đều do ta tự tay chọn các món yêu thích của ngươi đấy!"
Nhìn bạn thân vui vẻ hớn hở, trong lòng Lạc Thanh Diên cũng thấy rất vui.
Hai người cùng nhau đi về phía nhà ăn.
Lạc Thanh Diên ngồi giữa Đoạn Dã và Lạc Thư Dương, Thẩm Niệm Niệm thì ngồi cạnh Đoạn Trạch.
Bàn ăn là bàn xoay, một bàn hơn chục món ăn, phần ăn đều rất nhiều.
Thẩm Niệm Niệm nháy mắt với Lạc Thanh Diên mấy cái, giống như đang nói: Xem đi! Ta đâu có nói dối!
Lạc Thanh Diên không khỏi cười tươi hơn, khẽ gật đầu với nàng.
Đinh Nhất Phân vỗ vỗ tay Đoạn Dã, Đoạn Dã nghiêng người qua, Đinh Nhất Phân nói: "Con cũng nên cân nhắc đại sự với Thanh Diên đi, không thể kéo dài mãi được, con gái con lứa, phải cho người ta danh phận đàng hoàng."
Đoạn Dã cười gật đầu: "Yên tâm đi mẹ, trong lòng con có chừng mực."
Đinh Nhất Phân lúc này mới cười gật đầu, quay đầu gắp thức ăn cho lão mụ Miêu Tố Trân: "Mẹ, món thịt này hầm nhừ lắm, mẹ ăn thử xem..."
Bữa cơm diễn ra vui vẻ hòa thuận.
Dưới bàn, Thẩm Niệm Niệm dùng mũi giày của mình cọ vào bắp chân của Đoạn Trạch, Đoạn Trạch gõ nàng rất nhiều lần, Thẩm Niệm Niệm vẫn cứ được voi đòi tiên...
Đoạn Trạch chỉ có thể trừng nàng, mà nha đầu này lại không sợ, còn cười tủm tỉm gắp thức ăn cho hắn, cuối cùng Đoạn Trạch cũng chỉ có thể để tùy nàng thôi.
Còn Lạc Thanh Diên và Đoạn Dã thì ở bên nhau lâu, hai vợ chồng ngược lại rất hiểu ý nhau, ngươi gắp cho ta, ta gắp cho ngươi.
Lạc Thanh Diên còn rất thản nhiên mang găng tay bóc tôm cho Đoạn Dã.
Điều này cũng dẫn đến...
Mọi người vẫn còn đang ăn, hai người này đã ăn no rồi.
Lạc Thanh Diên liền yên lặng gặm đũa nghe bọn họ nói chi tiết đám cưới, để học hỏi, còn thỉnh thoảng tự nhiên đút cho Đoạn Dã.
Nhìn cảnh vợ chồng trẻ ân ái, Đinh Nhất Phân và Miêu Tố Trân liếc nhau một cái, rồi đều cười.
Không có gì quan trọng hơn việc có thể ở bên cạnh người mình yêu thương trọn đời.
Cho nên dù con gái nhà Lạc gia và Thẩm gia đều không thích hợp ở bên cạnh con trai nhà họ Đoàn, nhưng những bậc phụ huynh vẫn hết sức tác hợp.
Đoạn Dã thì kéo một tay khác của Lạc Thanh Diên, đang nghiên cứu móng tay...
Nàng làm móng tay quá dài, lần nào cũng cào xước người hắn...
Đoạn Dã đang nghĩ lúc nào sẽ đưa Lạc Thanh Diên đi làm lại kiểu khác, kẻo cào người ta.
Lạc Thư Dương nhìn bên trái Đoạn Dã Lạc Thanh Diên, rồi lại nhìn bên phải Đoạn Trạch Thẩm Niệm Niệm, cuối cùng nhắm mắt làm ngơ.
Hai đôi này, coi hắn như người chết rồi à?
Tiểu Vũ ngồi ở bàn phía sau, có thể quan sát toàn cục, không khỏi thấy buồn cười.
Ai bảo lão bản không mang theo bà chủ đến, bị phát cơm chó cho ăn rồi?
Lạc Thư Dương: Ta oan uổng quá mà! Mạn Hoa hôm nay hẹn Trần Viện!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận