Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 317: Đại tẩu dấm cũng muốn ăn (length: 7938)

Mười giờ tối.
Mọi người cuối cùng cũng đến quê nhà, ngồi xe đối với phụ nữ có thai mà nói, cũng coi là tương đối mệt mỏi, cho nên vừa xuống xe, Lương Mặc liền cùng Thẩm Niệm Niệm về trước đi ngủ.
Lạc Thanh Diên ở lại cùng Đoạn Dã bọn hắn, ở phía sau khuân đồ, Miêu Tố Trân một mực ở trong nhà chờ bọn hắn.
"Về rồi là tốt, về rồi là tốt, đều đói cả rồi phải không, nhanh thu xếp một chút rồi vào nhà ăn cơm."
Đoạn Kiến Thành tiến lên một bước ôm lão bà: "Chẳng phải đã nói với ngươi, chúng ta đang trên đường đến đã ăn cơm tối, sao còn cần ngươi vất vả ở nhà làm."
Miêu Tố Trân hiền hòa cười, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của hắn: "Không vất vả, có thể vì các ngươi nấu cơm, ta thật cao hứng, hơn nữa một bữa cơm cũng không phải là việc khó gì."
Đoạn Kiến Thành kéo bà đi vào trong nhà: "Bên ngoài gió lớn, thân thể xương cốt của ngươi không tốt, cũng đừng luôn ra ngoài."
Lạc Thanh Diên cùng Đoạn Dã vai sánh vai đứng cùng nhau, nhìn hai người già ân ái như vậy, không khỏi có chút cảm thán.
"Cùng người yêu ở bên nhau đến già, là một chuyện rất hạnh phúc a?"
Đoạn Dã gật đầu, một tay mang theo quà, một tay nắm tay Lạc Thanh Diên, cũng đi vào trong nhà: "Rất hạnh phúc, nhiều năm như vậy, ta chưa từng thấy ông bà vì chuyện gì mà to tiếng."
Không biết nghĩ đến điều gì, Đoạn Dã lại nhịn không được nhéo tay Lạc Thanh Diên, nói: "Tuy hiện tại đã viên mãn, nhưng có lẽ thuở thiếu thời tiếc nuối, sẽ khắc sâu cả đời."
Lạc Thanh Diên quấn chặt áo choàng trên người, dựa vào Đoạn Dã càng gần một chút: "Vậy còn ngươi, có tiếc nuối thời trẻ không?"
Đoạn Dã: "...” "Bảo bối, ta có lẽ còn coi là trẻ nhỉ? Bây giờ nói tiếc nuối không phải quá sớm sao?"
Đoạn Dã cầu sinh dục mạnh phi thường, ngay cả cách xưng hô đều đổi.
Lạc Thanh Diên hừ nhẹ một tiếng: "Coi như ngươi biết điều."
Đoạn Dã cười hai tiếng, nắm chặt tay của nàng, đi nhanh hơn một chút: "Thật là một con quỷ hẹp hòi."
"Đâu có, ta chỉ là hỏi một chút..."
"Được được được, vậy coi như ngươi chỉ là tò mò đi..."
Đi ở phía sau Đinh Nhất Phân và Đoạn Thịnh liếc mắt nhìn nhau, cười đầy thâm ý.
Đoạn Thịnh cùng Đinh Nhất Phân là bạn học từ nhỏ, cấp ba đã ở bên nhau, đều là mối tình đầu của nhau, trên đường yêu đương gần như không có gì trắc trở, hai nhà lại môn đăng hộ đối, sau khi tốt nghiệp rất nhanh liền thuận lý thành chương kết hôn.
Đinh Nhất Phân: "Cũng không biết đôi vợ chồng trẻ kia đang nói nhỏ gì."
Đoạn Thịnh cảm thán: "Dù sao thì cũng không còn như trước kia nữa."
Đinh Nhất Phân biết Đoạn Thịnh đang nói cái gì, dù sao ngoài Nam Tinh ra, đến Đoàn gia lão trạch, cũng chỉ có Lạc Thanh Diên là người thứ hai.
Đinh Nhất Phân: "Chuyện qua rồi không cần nhắc, Thanh Diên mới là con dâu chính thức của chúng ta."
Đoạn Thịnh cười nắm tay nàng: "Sao ta lại không biết chứ, yên tâm, bây giờ ta cũng nghĩ thoáng rồi, làm ba ba, rất chúc phúc các ngươi."
Đinh Nhất Phân lúc này mới cười.
Còn Đoạn Trạch thì ở phía sau.
Rất nhanh, mọi người vào phòng khách tầng một.
Nơi này trang trí theo phong cách cổ kính, mang đậm nét Trung Quốc, khác biệt hoàn toàn so với biệt thự ở kinh đô.
Miêu Tố Trân đã vội vàng từ phòng bếp mang ra một bàn đầy ắp đồ ăn đã được hâm nóng, Đoạn Kiến Thành tranh thủ xắn tay áo lên giúp.
Miêu Tố Trân: "Mùa đông lái xe, khó tránh khỏi chân tay đều cứng, các con đi đường xa vất vả rồi, ta ninh canh bí đao sườn, lát nữa mọi người uống một chút cho ấm bụng."
"Còn có tổ yến ta chưng, đều là bổ khí huyết, lát nữa Tiểu Trạch với Thanh Diên đưa cho hai người có thai nhé."
Đoạn Trạch và Lạc Thanh Diên vội vàng đáp ứng.
Người một nhà rất nhanh đã thu xếp đồ đạc xong rồi vào bàn ăn.
Bữa ăn này xem như là bữa ăn khuya, vẫn rất phong phú, có đồ ăn có thịt có canh.
Vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã gần rạng sáng.
Lạc Thanh Diên cùng Đoạn Trạch bị sai đi đưa tổ yến.
Lúc Lạc Thanh Diên vào phòng Lương Mặc, Lương Mặc đã ngủ được một lúc, có thể là ngủ không được ngon giấc, nằm mà mặt vẫn cau có.
Lạc Thanh Diên vừa đặt tổ yến xuống, Lương Mặc đã tỉnh.
"Đêm hôm khuya khoắt thế này, bà sai ngươi đến sao?"
Lạc Thanh Diên đỡ Lương Mặc ngồi dậy, còn lấy gối nhét vào sau lưng nàng.
"Có phải rất khó ngủ không? Ta thấy ngươi ngủ không được ngon."
Lương Mặc vừa ăn tổ yến vừa nói: "Mẹ bầu mang thai tháng cuối đều vậy cả, cũng sắp rồi, dự sinh cũng không còn mấy ngày."
Lạc Thanh Diên ngây thơ: "Chẳng phải là thai nghén mười tháng mới sinh sao? Tính vậy chẳng phải vẫn còn hơn một tháng."
Lương Mặc cười giải thích: "Mười tháng mang thai là chuyện ngày xưa rồi, con cái bình thường tính theo tuần, khoảng 40 tuần thì sinh, cũng xấp xỉ hơn chín tháng, ta đây cũng sắp 39 tuần rồi, cũng nên chuẩn bị thôi."
Lạc Thanh Diên không khỏi đưa tay đặt lên bụng Lương Mặc, hiện tại chắc đứa bé đang ngủ, nàng chẳng cảm thấy gì cả.
Nhưng mà, như vậy, mọi người trong nhà đều có thể ở cạnh Lương Mặc chờ sinh.
"Mang thai có phải vất vả lắm không?"
Lương Mặc: "Tuy vất vả, nhưng cũng là hạnh phúc."
Nghe vậy, Lạc Thanh Diên vừa vui mừng vừa buồn bã.
Lương Mặc đặt tổ yến đã ăn xong xuống, sau đó vỗ vỗ tay nàng, nói: "Thanh Diên, con cái là duyên phận, đừng nóng vội."
Lạc Thanh Diên: "Ta cũng gần ba mươi rồi, có lẽ nên sốt ruột một chút chứ..."
Lương Mặc bị lời này chọc cười: "Ngươi xem lại mình đi, trên mặt một nếp nhăn cũng không có, da dẻ mịn màng, dáng người lại trước sau quyến rũ, nhìn còn trẻ hơn cả Đoạn Dã, có chỗ nào giống người gần ba mươi tuổi chứ?"
Lạc Thanh Diên bị khen ngượng ngùng, đỏ mặt nói: "A Dã cũng rất đẹp trai mà..."
Lần đầu tiên ở quán bar, chính là một lần định cả đời rồi.
Lương Mặc: "Nhìn mặt ngươi kìa, đỏ hết cả lên rồi, giống hệt như cô bé tư xuân, tối nay không cần trông chừng ta, tối nay cứ về phòng Tiểu Dã ngủ đi, không thì hắn sợ sẽ oán trách tẩu tử ta cướp vợ hắn."
Lạc Thanh Diên cười cười, đỡ Lương Mặc nằm xuống: "Vậy tối nay ta ngủ với hắn, đêm mai trở đi, mãi đến khi tẩu tẩu sinh con đều ngủ với tẩu."
"Vất vả cho ngươi."
Lạc Thanh Diên lắc đầu: "Không vất vả, tẩu ngủ ngon đi."
Nói xong, Lạc Thanh Diên liền tắt đèn, ra khỏi phòng.
Đoạn Dã đã ở đó chờ nàng.
"Ta cứ tưởng ngươi lại muốn chen vào ngủ cùng chị dâu."
Lạc Thanh Diên cười đi qua nắm tay hắn, hai người cùng nhau sóng vai đi lên lầu.
"Sao ngay cả dấm chị dâu mà ngươi cũng ghen? Còn nói ta hẹp hòi, ta thấy lòng dạ của ngươi mới thật nhỏ mọn."
Đoạn Dã: "Lòng dạ ta đâu có nhỏ, ta oán giận là oán anh trai thôi, không phải oán chị dâu."
"Ngươi xem hắn một mình đi ra ngoài làm nhiệm vụ, vậy mà vợ hắn lại cần vợ ta đi chăm sóc, không có đạo lý mà, món nợ này, ta phải nhớ kỹ mới được."
Lạc Thanh Diên: "Anh trai giúp ngươi còn ít sao? Chuyện nhỏ như vậy cũng muốn ghi nhớ sao?"
Đoạn Dã cười: "Chuyện này khác chứ sao."
"Ta chỉ ngủ với anh một đêm, chị dâu sắp sinh rồi, không yên lòng..."
"Một đêm thôi à? Chỉ có một đêm thôi sao? Ta thà bảo mẹ qua đấy luôn đi."
Lạc Thanh Diên dở khóc dở cười: "Còn nói mình không cẩn thận kìa..."
Đoạn Dã đã không chờ được nữa, trực tiếp một tay ôm lấy Lạc Thanh Diên, nhanh chóng về phòng ngủ.
"Chỉ có một đêm, chẳng lẽ ta không thể trân trọng khoảng thời gian tốt đẹp này sao?"
Lạc Thanh Diên kinh hô: "Ở nhà đấy!"
Đoạn Dã: "Không sợ, anh cả ở trên lầu, tầng hai này chỉ có hai ta, không ai nghe thấy đâu."
Lạc Thanh Diên: "Ta không tin..."
"Không tin cũng vô ích thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận