Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 225: Thanh Diên tỷ tỷ rất ngoan (length: 7914)

Đoạn Dã nghe nàng nói xong, không khỏi thở dài một tiếng: "Ta đã biết, ta sẽ cho người đi tìm nàng."
Nói xong, Đoạn Dã liền chuẩn bị lên xe rời đi.
Hắn vừa ngồi lên ghế lái, Trần Đậu Đậu liền đỏ cả vành mắt, ghé vào cửa sổ xe kia, ánh mắt long lanh nhìn hắn: "Đoạn Dã, chúng ta đã báo cảnh sát, sự tình Nam Tinh mất tích không lừa được bao lâu đâu..."
Đoạn Dã: "Ta biết."
Trần Đậu Đậu: "Nàng chưa từng có ý muốn làm phiền ngươi, nhưng nếu quả thật là vì ngươi, mà đưa nàng hết lần này đến lần khác lâm vào hiểm cảnh..."
"Đoạn Dã, ngươi có thể mặc kệ nàng, nhưng nếu có tin tức của nàng, cầu ngươi nói cho ta."
Trần Đậu Đậu gần như là ngữ khí khẩn cầu.
Bởi vì nàng rất rõ ràng, bây giờ hai người sớm đã là người của hai con đường khác nhau, nàng mặc dù là bạn thân của Nam Tinh, nhưng nàng cũng không có tư cách này đi cầu Đoạn Dã tìm người.
Đoạn Dã nhìn nàng: "Nếu như ngươi còn không tránh ra, thì càng chậm trễ một phút, lại càng muộn một phút."
Nghe vậy, Trần Đậu Đậu lập tức buông lỏng cửa xe.
Đoạn Dã không chần chờ thêm, trực tiếp lái xe ra ngoài, sau đó vừa lái xe, vừa dùng Bluetooth gọi cho Đoạn Trạch.
Điện thoại vừa được kết nối.
Đoạn Dã: "Anh, Nam Tinh mất tích, chuyện này anh biết không?"
Đoạn Trạch cũng vừa tan tầm, vừa định mở cửa xe lên xe, nghe xong lời này liền khóa cửa xe, đi xa một chút mới trả lời: "Chuyện gì xảy ra? Hôm nay anh không đi công ty, không nghe nói gì cả."
Đoạn Dã: "Vậy phiền anh tranh thủ thời gian kiểm chứng chuyện này xem có thật không, nghe nói là tối hôm qua đã không thấy tăm hơi."
Đoạn Trạch vừa nói chuyện vừa hỏi thăm thuộc hạ.
Đoạn Dã: "Ta nghi là Giang gia làm, nhưng người Giang gia ngoại trừ Giang Cảnh Xuyên..."
Đoạn Dã đột nhiên lông mày nhíu lại.
Đúng vậy, Giang Cảnh Văn cùng Giang lão gia tử đã rời Kinh Đô, nhưng Giang Cảnh Xuyên thì không.
Đoạn Dã chợt nhớ đến đoạn video mà Lạc Thanh Diên đã gửi cho hắn tối hôm qua.
Đoạn Dã: "Anh, giờ em đi đón Thanh Diên, sau đó đến Giang gia một chuyến, còn về việc Nam Tinh mất tích, nhờ anh để anh Dương mau chóng tra xét."
Đoạn Trạch đáp: "Được, em nhanh đi đi, anh cũng đi đón Niệm Niệm."
Trong thời kỳ đặc biệt, hai người đàn ông cũng không dám không mang theo người phụ nữ quan trọng nhất của mình bên cạnh.
Đoạn Dã một đường lái xe hướng công ty của Lạc Thanh Diên, một đường suy nghĩ về đoạn video kia, còn cả... vào ngày đính hôn của anh trai, Giang Cảnh Xuyên đột nhiên xuất hiện.
Khéo...
Thật sự là quá trùng hợp.
Lúc đầu Đoạn Dã không hiểu, tại sao Giang Cảnh Văn đi rồi, Giang lão gia tử cũng đi, mà chỉ để lại một mình Giang Cảnh Xuyên ở Kinh Đô, bây giờ... hình như hắn đã hiểu ra.
Đoạn Dã không hề xúc động, vừa suy nghĩ đầu đuôi sự việc, vừa gọi điện cho mấy chiến hữu đã xuất ngũ và bạn bè tốt của Đoạn Nhân Tể ở Kinh Đô.
Những người mà ông nội để lại hắn không dám động đến.
Nhưng tối nay hắn nhất định phải xác định xem Nam Tinh có ở Giang gia hay không.
Mà lúc này Lạc Thanh Diên, đang ở đại sảnh công ty chờ Đoạn Dã.
Người đến người đi, nhìn thấy đại lão bản ở chỗ này, người nhát gan cũng không dám từ cửa chính tan tầm, đều lén lút đi cửa sau chạy mất.
Nhưng Lạc Thanh Diên căn bản không thèm để ý đến những thứ này, trong tay nàng còn đang cầm một bó hoa Mạt Lỵ rất thơm, đợi Đoạn Dã đến, nàng muốn đích thân tiễn hắn, đây chính là do nàng tự mình cắm, tươi mới nhất.
Lúc Đoạn Dã bước vào, hình ảnh hắn nhìn thấy là Lạc Thanh Diên đang mặt lạnh ngồi ở ghế sofa đại sảnh, trên bàn đặt một bó Mạt Lỵ, các cô lễ tân nhìn thấy ánh mắt của hắn giống như thấy được ánh sáng, lập tức trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Đoạn Dã hướng về phía các nàng lễ phép gật đầu, sau đó sải bước đi tới: "Lạc Thanh Diên, đi thôi, tan làm."
Thế là, các cô nhân viên lễ tân cứ nhìn như vậy... Cô nàng mỹ nữ lão bản lạnh lùng vô tình của bọn họ trên mặt nở ra một nụ cười tuyệt mỹ, ôm bó hoa Mạt Lỵ trước mặt, cầm túi xách, liền mang giày cao gót đứng dậy, đi về phía Đoạn Dã.
Đoạn Dã cũng vẻ mặt ôn hòa, tiện tay nhận lấy hoa trong tay Lạc Thanh Diên: "Cảm ơn bà xã."
Mặt Lạc Thanh Diên thoáng đỏ lên, nhưng vẫn cố tỏ ra rất bình tĩnh kéo lấy cánh tay hắn, sau đó mắt cong cong nhìn hắn: "Về nhà."
Đoạn Dã cười: "Ừm, về nhà."
Hai người cùng nhau rời đi.
Các cô nhân viên lễ tân trong nháy mắt xôn xao.
"Mọi người thấy không? Lạc tổng cười ôn nhu thật đấy..."
"Đâu chỉ chứ! Tớ thấy Đoạn tiên sinh cười nhìn cũng rất đẹp."
"Bọn họ thật hạnh phúc, Đoạn tiên sinh 'trèo' lên Lạc tổng à, cái này có lẽ ít đi mười năm đường quanh co rồi!"
"Haizz, đây cũng là bản lĩnh của người ta, huống chi, tớ nghe nói người ta đang làm ở xí nghiệp nhà nước, Đoạn tiên sinh cũng không hề kém cỏi được không?"
"Đúng vậy... Không chừng là Lạc tổng 'trèo cao' Đoạn tiên sinh đấy chứ..."
"Tớ nói các cậu cứ xoắn xuýt cái này làm gì? Bọn họ đã ở bên nhau, vậy chắc chắn là một đôi trời sinh rồi! Không thấy ánh mắt họ nhìn nhau à, suýt nữa là dính chết tớ rồi..."
"Đúng là, tớ thật hâm mộ Lạc tổng, Đoạn tiên sinh vừa cao vừa đẹp trai còn thương vợ, nếu sau này tớ mà gả được cho người đàn ông như vậy, thì dù có phải lái xe sang ở biệt thự tớ cũng nguyện ý..."
Mọi người: "..." Ngay cả ăn và cầm cũng muốn có hết à?
Có người càu nhàu: "Haizz, cậu cũng nhìn lại xem cậu lớn lên thế nào đã chứ..."
Trong nháy mắt đại sảnh trở nên náo nhiệt hơn.
Mà đối với những chuyện ồn ào này, Đoạn Dã và Lạc Thanh Diên hoàn toàn không hay biết.
Haizz, bởi vì Đoạn Dã đã đưa Lạc Thanh Diên lên con đường đi đến Giang gia để đập phá quán.
Lạc Thanh Diên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trong ngực đang ôm bánh gatô ô mai mà Đoạn Dã mua cho nàng trên đường, ăn đến thỏa mãn.
Đoạn Dã nhìn vẻ mặt của Lạc Thanh Diên, trong lòng cũng mềm nhũn.
Sau này nếu sinh được một cô con gái hiểu chuyện như Lạc Thanh Diên, thì hắn nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.
Đoạn Dã: "Em từ từ ăn, anh thương lượng với em một chút chuyện."
Lạc Thanh Diên gật đầu: "Anh nói đi."
Đoạn Dã: "Nam Tinh tối hôm qua bị mất tích, bạn thân của cô ấy là Trần Đậu Đậu vừa đến tìm anh, hy vọng anh tìm Nam Tinh giúp, anh nghi là người Giang gia làm, dù sao thì Giang Cảnh Văn vẫn luôn mưu đồ với Nam Tinh, mặc dù sau này bị ngăn lại, nhưng không đảm bảo hắn không có ý xấu, cho nên anh phải đến Giang gia xem thế nào."
Lạc Thanh Diên cau mày: "Nam Tinh mất tích? Người bên dưới tại sao không đến nói cho em biết?"
Nam Tinh là nghệ sĩ của Hằng Luân mà.
Nàng có quyền được biết.
Đoạn Dã: "Chắc là mấy người kia không muốn làm lớn chuyện nên giấu giếm không báo."
Lạc Thanh Diên: "Chuyện này em sẽ xử lý."
"Vậy... Nam Tinh..."
"Có phải anh rất lo lắng không?"
Đoạn Dã ngẩn người, sau đó nói: "Lo lắng là chuyện bình thường, dù sao cô ấy cũng là bạn học nhiều năm, chỉ cần em ổn thì anh có thể giữ được lý trí tuyệt đối để phân tích chuyện này."
"Cho nên..."
"Thanh Diên, hôm nay em ngoan ngoãn ở công ty chờ anh, anh thật sự rất vui."
"Nhìn thấy em cầm bó hoa nhài trên tay, anh cảm thấy rất hạnh phúc."
"Thanh Diên tỷ tỷ thật ngoan ngao."
Trong miệng Lạc Thanh Diên ngọt ngào, bởi vì đang ăn bánh gatô ô mai.
Trong lòng cũng ngọt ngào, bởi vì những lời mà Đoạn Dã nói.
Lạc Thanh Diên không nhìn Đoạn Dã, ngược lại nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi hơi nhếch lên: "Nào có như anh nói chứ? Cái gì mà em rất ngoan, anh coi em như trẻ con dỗ à?"
Đoạn Dã càng cười tươi hơn, cái miệng này đúng là cái tâm không phải của con gái mà!
"Ừm, dỗ như trẻ con."
"Vậy trẻ con có nghe lời không?"
Tim Lạc Thanh Diên đập thình thịch.
Đoạn Dã đợi một lúc lâu, sắp đến cửa Giang gia rồi, mới nghe được một tiếng rất khẽ: "Ừm, nghe lời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận