Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 120: Chúng ta về nhà (length: 7822)

Lạc Thanh Diên gật gật đầu.
Nàng cũng không lo lắng, bởi vì nàng tin tưởng, coi như ca ca không ra tay, Đoạn Dã cũng sẽ không để nàng bị thương.
So với Ninh Trí, nàng giờ phút này càng để ý Lạc Thư Dương.
Ca ca trở về, tẩu tẩu lại không có sớm báo cho nàng một tiếng, chỉ có thể nói rõ, ca ca là quyết tâm muốn thu thập nàng.
Mà lúc này, Đoạn Dã ba người cũng đi tới trước mặt Ninh Trí.
Mặt Ninh Trí đã hoàn toàn hủy, không chỉ mặt hủy, da thịt ở cổ cũng đều bị thiêu đến vô cùng kinh khủng, có thể thấy, Ninh Trí đây là ôm tâm tư muốn hủy Lạc Thanh Diên tới.
Đoạn Dã đi qua, liền trực tiếp giẫm lên mu bàn tay Ninh Trí.
Còn Lưu Kiệt và Lâm Phong yên lặng đi sau lưng Đoạn Dã, hai người đứng tách ra, chắn tầm mắt mọi người.
Lưu Kiệt: "Đừng vây, nhìn gì? Tranh thủ thời gian tản ra!"
Lâm Phong: "Tản ra! Tản ra!"
Ninh Trí lúc này đã đau đến sắp ngất, đau đớn trên mu bàn tay lại khiến nàng tỉnh táo lại trong một khoảnh khắc.
Đoạn Dã ngồi xổm xuống, nhìn như đang xem xét tình huống của Ninh Trí, kì thực tay lại hung hăng ấn lên mặt Ninh Trí, đau đến nỗi Ninh Trí nằm trên đất nức nở thành tiếng.
Đoạn Dã thấp giọng hỏi nàng: "Lão bà của ta đắc tội gì ngươi, ngươi muốn hủy hoại cả đời nàng?"
Lưu Kiệt quay đầu, lại chỉ thấy Ninh Trí cầu cứu nhìn hắn, mắt Lưu Kiệt đỏ lên, nhưng không hề tiến lên một bước.
Tiếng còi cảnh sát và tiếng xe cứu thương từ xa vọng lại.
Đoạn Dã lạnh lùng nhìn nàng: "Ninh Trí, ngươi chuẩn bị sẵn sàng để cả đời này ở trong tù đi."
Cảnh sát rất nhanh liền đến, Đoạn Dã không nán lại, trực tiếp quay người rời đi.
Lâm Phong vỗ vai Lưu Kiệt, cũng đi.
Hiện trường rất nhanh đã bị phong tỏa, người còn lại, là Lưu Kiệt.
Ánh mắt Lưu Kiệt gần như bi ai lại ẩn chứa hận ý.
Hắn nhìn từ trên cao xuống người đàn bà không ra người, quỷ không ra quỷ đang nằm trên mặt đất, mở miệng nói: "Ta trước kia chỉ cho là ngươi là ngu ngốc, không ngờ ngươi lại ác độc như vậy. . ."
Mặt Ninh Trí bị axit sulfuric ăn mòn thấy cả xương, mặt mũi đầy máu, nhưng nàng vẫn cố gắng đưa tay ra, muốn Lưu Kiệt giúp nàng.
Nhưng Lưu Kiệt chỉ ghê tởm mà liếc nàng một cái, rồi quay đầu đi.
Đời này Ninh Trí coi như xong rồi, hắn cũng không muốn truy cứu Ninh Trí tại sao lại muốn đến tạt axit sulfuric, bởi vì khi Ninh Trí đưa ra quyết định này, đã không hề nghĩ đến hắn.
Thật uổng cho Lưu Kiệt vì chuyện chia tay mà thất thần mấy ngày.
"Đồng chí cảnh sát, chuyện là như thế này. . ."
—— Đoạn Dã lúc này đã kéo Lạc Thanh Diên trở về.
Không khí giữa hai người rất yên tĩnh, Đoạn Dã đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng, giờ phút này hắn vừa sợ hãi vừa tự trách.
Dù sao, Lạc Thanh Diên là vì hắn mới quen Ninh Trí, mà cái quán đồ nướng này, là nơi mấy anh em bọn họ thường tụ tập, Lưu Kiệt từng đưa Ninh Trí đến, nên Ninh Trí mới có thể tìm tới.
Xe một mạch chạy đến dưới lầu nhà bọn họ.
Đoạn Dã: "Xuống xe đi."
Đoạn Dã xuống xe trước, Lạc Thanh Diên theo sát phía sau.
Đoạn Dã đi rất nhanh, Lạc Thanh Diên chạy chậm mới đuổi kịp hắn, sau đó kéo lấy cổ tay hắn, đi lên trước, ôm lấy eo hắn, tựa đầu vào ngực hắn, hai tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
Nàng nói: "Lão công, ta không sao, ta vẫn ổn đây này."
Tim Đoạn Dã run lên, hắn chưa bao giờ tức giận như vậy, cũng chưa bao giờ sợ hãi như thế.
Nhìn thấy bộ dạng của Ninh Trí, hắn thật sự vừa kinh vừa sợ, không dám tưởng tượng, nhỡ đâu axit sulfuric đó thật sự tạt vào người Lạc Thanh Diên, hắn sẽ suy sụp đến mức nào.
Mà Lạc Thanh Diên lúc này lại vô cùng may mắn, ca ca của nàng lúc này đã về, bởi vì nhìn theo động tác che chở của Đoạn Dã vừa rồi, bản thân nàng có lẽ không sao, nhưng Đoạn Dã có bị sao không nàng cũng không biết.
Nếu như vậy, nàng đã dùng chính axit sulfuric đó tạt cho Ninh Trí mấy lần rồi, chứ đâu còn bình tĩnh như thế này được?
Đoạn Dã cũng đưa tay ôm lấy Lạc Thanh Diên, khẽ nói: "Xin lỗi em. . ."
Lạc Thanh Diên buông Đoạn Dã ra, cười đưa hai tay vuốt mặt Đoạn Dã, nói: "Em có phải không sao đâu, có gì mà phải xin lỗi chứ, huống chi bảo bối a dã của em phản ứng siêu nhanh có được không?"
Lạc Thanh Diên nhìn thẳng vào mắt Đoạn Dã, từng chữ nói ra: "Lão công Lạc Thanh Diên của em, siêu cấp vô địch đỉnh, em mới là người nên nói cám ơn. . ."
Lạc Thanh Diên lại thỏa mãn than nhẹ một tiếng, một lần nữa ôm chặt Đoạn Dã: "Cám ơn a dã của em, đã bảo vệ em trước nguy cấp như vậy."
Nói, mắt Lạc Thanh Diên có chút đỏ lên, người đàn ông này cũng ngốc quá, sao lại dùng lưng mình mà đỡ chứ.
Dù mặc áo, nhưng đó là axit sulfuric mà, tính ăn mòn của axit sulfuric rất mạnh.
Lạc Thanh Diên cũng có chút kinh hoàng.
Trước đây nàng không gặp nguy hiểm, nên cái gì cũng không sợ, bây giờ thì không được.
Đoạn Dã lập tức bật cười, tâm tình căng thẳng cũng đã thả lỏng hơn một chút, ôm lấy Lạc Thanh Diên, cúi đầu xuống hôn liên tục lên mặt nàng.
Còn tốt, còn tốt là Lạc Thanh Diên không có chuyện gì.
Đoạn Dã: "Chuyện này giao cho anh đi, anh muốn cho cô ta phải trả giá đắt."
Giọng Đoạn Dã rất nhẹ, nhưng Lạc Thanh Diên đã hiểu sự tức giận bên trong.
Tính Đoạn Dã có thể nói là người ổn định cảm xúc nhất mà nàng từng gặp, nàng đây là lần đầu thấy Đoạn Dã nói chuyện chắc nịch đến vậy.
Lạc Thanh Diên vốn nghĩ tự mình xử lý, nhưng giờ khắc này, nàng không nhịn được cười.
Ai nói nàng gả cho Đoạn Dã thì không có chỗ dựa chứ?
Lạc Thanh Diên ở trong ngực hắn thủ thỉ: "Ừm ừm! Đều giao cho anh!"
Đoạn Dã xoay người, bế Lạc Thanh Diên lên: "Đi thôi, về nhà thôi! Lão bà!"
Lạc Thanh Diên cười hai tay ôm cổ Đoạn Dã: "Ừm ừm! Về nhà! Lão công!"
Đoạn Dã ôm Lạc Thanh Diên, có phần có cảm giác sống sót sau tai nạn, hắn cúi đầu nhìn người vợ trẻ xinh đẹp như hoa trong ngực, càng thêm cảm thấy, sau này phải thật cẩn thận, không thể để ai có cơ hội làm gì được.
Từ hôm nay, Đoạn Dã cũng từ bỏ ý định sau này cho Lạc Thanh Diên quen biết nhiều thêm bạn bè thân thích của mình.
Vẫn là nên an phận, sống tốt cuộc sống của mình thôi.
Bây giờ hắn cũng không còn là chàng trai độc thân, hắn đã có lão bà, sau này nói chuyện làm việc đều phải suy nghĩ cẩn trọng hơn.
Những người giúp họ ngăn axit sulfuric của Ninh Trí, Đoạn Dã tạm thời không muốn hỏi, giờ hắn chỉ muốn ở bên Lạc Thanh Diên thôi.
Những chuyện lung tung rối loạn khác, hắn tạm thời không muốn quản.
Mà Lâm Phong cũng chở Tôn Hiểu Âm vừa về đến khu họ ở, còn chưa xuống xe.
Tôn Hiểu Âm: "Lâm Phong, Lưu Kiệt có xử lý được chuyện này không? Anh có muốn về giúp anh ấy không? Em một mình không sao, em ở nhà chờ anh là được."
"Đoạn Dã và Lạc tỷ tỷ giờ chắc trong lòng rất khó chịu, lúc này anh đừng đi cùng em."
Lâm Phong xoa đầu cô: "Bảo bối, em chắc chứ?"
Tôn Hiểu Âm gật đầu: "Em tự về là được, có mấy bước chân thôi mà, Lưu Kiệt giờ chắc đang khó chịu nhất, để một mình anh ấy xử lý không được, anh mau về đi."
Nói xong, Tôn Hiểu Âm liền vội xuống xe, vẫy tay với Lâm Phong: "Lái xe cẩn thận nhé, có gì thì gọi điện thoại cho em."
Lâm Phong gật đầu, nói: "Cám ơn em, bảo bối."
Tôn Hiểu Âm trong lòng ấm áp, nói chuyện cũng ôn nhu hơn nhiều: "Mau đi đi, thấy ghê."
Thế là, Lâm Phong lại quay xe trở lại tìm Lưu Kiệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận