Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 64: Ca môn chơi rất hoa a (length: 7833)

Đêm nay đối với Đoạn Dã mà nói trôi qua vô cùng dài dằng dặc.
Lạc Thanh Diên một mực trêu chọc, không chịu trách nhiệm dập lửa.
Hắn sắp nghẹn chết rồi, Lạc Thanh Diên mới lòng từ bi cho hắn.
Nhưng Lạc Thanh Diên vẫn không buông tay hắn ra, khiến hắn không cách nào tự do phát huy.
Lạc Thanh Diên thể lực lại không tốt, không bao lâu liền nằm sấp trên người hắn ngủ thiếp đi...
Đoạn Dã thật sự hiểu rõ cái gì gọi là tra tấn.
Ngày thứ hai hừng đông, Lạc Thanh Diên tỉnh, ngẩng đầu một cái liền thấy Đoạn Dã mặt mũi tràn đầy oán khí.
Lạc Thanh Diên sững sờ, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng xoa xoa mắt, vịn eo đau nhức từ trên người Đoạn Dã xuống tới.
Sau đó cởi còng tay cho Đoạn Dã.
Lạc Thanh Diên chột dạ giải thích: "Không có ý tứ, tỷ tỷ tuổi đã cao, giày vò không được quá..."
Chưa nói hết câu, Đoạn Dã đột nhiên xoay người, nông nô xoay người làm chủ.
"Lạc tỷ tỷ, ta trẻ tuổi a, thân thể rất khỏe, giờ đến lượt ta."
Lạc Thanh Diên có chút hoảng hốt muốn bỏ chạy, nhưng cả đêm không được thỏa mãn Đoạn Dã, làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng?
Không biết qua bao lâu, Lạc Thanh Diên cảm giác mình thành một bãi bùn nhão, chỉ có thể lẩm bẩm tùy ý Đoạn Dã giày vò, cả người giống như vừa vớt từ trong nước ra.
Nàng cũng không biết, đây rốt cuộc là trừng phạt Đoạn Dã, hay là đang trừng phạt chính mình.
Lúc Lạc Thanh Diên tỉnh lại sau giấc ngủ thì đã là buổi tối, trên điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Lạc Thanh Diên lười quản, trực tiếp xuống giường, chuẩn bị vào phòng tắm dội nước, ai ngờ...
Vừa xuống giường, hai chân đã run như cầy sấy, khiến mặt nàng thoáng chút trợn trắng.
"Đoạn Dã..." Vừa mở miệng, Lạc Thanh Diên phát hiện cổ họng cũng có chút khàn.
Lạc Thanh Diên bất đắc dĩ, trên mạng nói quả không sai, em trai có sức lực thật sự là "cho" bạn "làm" a.
Mà lúc này, Đoạn Dã đang ở phòng khách cạnh cửa sổ sát đất gọi điện thoại cho ông nội ở quê.
Đoạn Kiến Thành: "Tiểu Dã, ba con nói con kết hôn, con dâu là ai vậy, sao không dẫn về cho ông nội xem?"
Đoạn Dã: "Ông nội, dạo này con và Thanh Diên công việc đều hơi bận, đợi qua thời gian này, con sẽ dẫn nàng về nhà."
Đoạn Kiến Thành nghe vậy, cao hứng cười ha hả: "Tốt tốt tốt, khi nào về sớm nói với ông, ông sẽ kêu mấy ông bạn 'hiếu chiến' đến, xem mặt cháu dâu!"
Nghe ông nội cao hứng như vậy, Đoạn Dã cũng không nhịn được cười: "Vâng ạ."
Nói chuyện thăm hỏi đơn giản một chút, Đoạn Dã liền cúp máy.
Ông nội là lính cũ nhiều năm, không lâu trước mới về hưu.
Nhưng công việc của ông nội có vẻ rất thần bí, tất cả mọi người trong nhà đều chỉ biết ông là lính, nhưng rốt cuộc là loại lính nào, làm những việc gì, thì không ai biết.
Khi còn bé hắn tò mò, từng hỏi bà nội, nhưng dường như bà cũng không biết, còn dặn hắn sau này không được hỏi.
Hắn và anh trai sau khi lớn lên cũng dần hiểu ra, công việc của ông nội đều là bí mật.
Chỉ là khi còn bé hắn rất ít gặp ông, thỉnh thoảng ông được nghỉ phép về nhà, trong nhà sẽ đến một đám người, ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, trông cũng đáng sợ, nhưng lại đối xử rất tốt với hắn và mấy anh em, lần nào đến cũng mang đồ ăn cho họ.
Đoạn Dã còn có hai anh họ, con trai của bác cả, chỉ có điều hai người đều theo bước chân của ông nội năm xưa, nhập ngũ, bây giờ họ cũng nhiều năm không gặp mặt.
Anh cả đã kết hôn rồi, nhưng nghe nói chị dâu cũng là quân nhân, được cấp trên phê chuẩn kết hôn ba năm trước, lúc đó hắn đang học đại học ở Kinh Đô, lại có bài thi quan trọng, căn bản không kịp về.
Hai người làm lễ cưới xong buổi tối đã về đơn vị, nên Đoạn Dã đến giờ vẫn chưa thấy mặt vợ anh cả.
Còn anh hai, từ khi nhập ngũ năm năm trước, cũng chỉ có vài cuộc điện thoại hỏi thăm vào các ngày lễ tết, phần lớn thời gian đều không có tin tức.
Năm ngoái sau tết về nhà, Đoạn Dã từng nghe nói anh hai đang làm nhiệm vụ trên biển, nhưng cụ thể ở đâu... vẫn không rõ.
Đoạn Dã đứng trước cửa sổ sát đất cảm thán một chút, rồi vào phòng ngủ, phát hiện Lạc Thanh Diên đang tắm, liền trực tiếp gọi đồ ăn ngoài.
Lúc Lạc Thanh Diên tắm xong ra ngoài thì đồ ăn cũng vừa tới.
Đoạn Dã đi mở cửa, vừa mở cửa đưa tay nhận đồ ăn: "Cảm ơn."
Cậu giao đồ ăn mặt không hiểu hơi đỏ lên, rồi nhìn Đoạn Dã một cách đầy ẩn ý, nói: "Các anh chơi "hoa" thật..."
Nói xong, cậu ta vội vàng bỏ đi.
Ai hiểu cho chứ, hắn chỉ là một sinh viên làm thêm, tin tức này nhiều quá đi!
Đoạn Dã chỉ ngơ ngác một thoáng, rồi phản ứng lại.
Trên cổ tay hắn có vết đỏ, trên cổ cũng có, hắn chỉ đơn giản mặc chiếc áo sơ mi, nút cài cũng chưa cài hết, cậu ta liếc mắt một cái liền thấy.
Thấy cậu giao đồ ăn tuổi còn trẻ, Đoạn Dã sắc mặt có chút không tự nhiên, vội vàng đóng cửa, mang đồ ăn vào.
Vừa đặt đồ ăn lên bàn, Đoạn Dã đã đi cài nút áo, cài được nửa chừng, Lạc Thanh Diên hỏi hắn: "Sao thế? Ở nhà cũng phải cài cổ áo kín thế à?"
Đoạn Dã: "Tôi thích."
Lạc Thanh Diên tò mò nhìn hắn một cái, rồi trực tiếp đi qua, đưa tay lại bắt đầu cởi nút áo hắn.
"Này! Đừng nhìn chứ?"
Lạc Thanh Diên nào chịu nghe hắn, vừa cởi đã thấy vết đỏ trên ngực Đoạn Dã.
Lạc Thanh Diên không khỏi có chút đỏ mặt, nhưng không biết lại nghĩ đến cái gì, khiến Đoạn Dã xoay người, vén áo lên xem sau lưng một chút...
Rất tốt, phía sau lưng còn rõ hơn một chút.
Lạc Thanh Diên xấu hổ đến mức hơi run tay, khi kịch liệt quá, nàng nào còn để ý được nhiều như vậy.
Lạc Thanh Diên buông vạt áo Đoạn Dã: "Lát nữa em bôi thuốc cho anh nhé."
Đoạn Dã cười liếc cổ nàng một cái: "Anh nghĩ, ngày mai em phải mặc áo cao cổ rồi."
Lạc Thanh Diên lúc tắm đã thấy, trên người nàng cũng đầy dấu vết, nhất là trên ngực, toàn là xanh xanh tím tím...
Nàng ngồi xuống đối diện Đoạn Dã.
Lạc Thanh Diên: "Em ấy mà, sẽ mặc."
Đoạn Dã cười cười, đem đồ ăn đặt trước mặt nàng: "Ăn thử đi, anh thích nhất cơm thịt nướng."
Lạc Thanh Diên lập tức hứng thú: "Anh thích ăn à?"
Đoạn Dã: "Hồi đi học anh luôn thích món này, chỉ là không biết có hợp khẩu vị của em không."
Thật sự, Lạc Thanh Diên coi như đồ ăn ngoài, cũng là quán cố định đưa tới đồ ăn, nàng thật đúng là chưa từng gọi cơm thịt nướng...
Nhưng, nghe có vẻ thơm thật.
Lạc Thanh Diên không kịp chờ đợi mở ra ăn một miếng, ăn ngon đến gật gù: "Ngon! Hợp khẩu vị em."
Đoạn Dã: "Cái này không ngon bằng căng tin trường anh đâu, khi nào có thời gian, anh dẫn em về trường ăn, ở đó phần nhiều, thịt nướng cũng nướng ngon hơn."
Lạc Thanh Diên gật đầu lia lịa: "Được được."
"Nhưng mà cấp ba và đại học em đều học ở nước ngoài, ở nước ngoài em ăn nhiều nhất là sandwich, Kinh Đô vẫn là tốt nhất, cái gì cũng có."
Đoạn Dã hỏi nàng: "Vậy sau này không đi nữa à?"
Lạc Thanh Diên trong miệng còn đầy đồ ăn, nghe Đoạn Dã hỏi vậy, không khỏi lắc đầu, lầm bầm nói: "Không đi, có anh ở đây, em đi đâu?"
Nơi này chính là nhà của nàng mà.
Nghe vậy, trong lòng Đoạn Dã vô cùng vui vẻ, vội vàng gắp hết thịt nướng trong bát mình sang bát Lạc Thanh Diên.
"Ăn nhiều một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận