Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 209: Đoàn lão gia tử cảnh cáo (length: 8716)

Bọn bảo tiêu nhà họ Lạc cũng đều bị phái ra, toàn đi theo Tiểu Vũ ôm dê, nhấc heo, đuổi gà... Vô cùng náo nhiệt.
Đoạn Kiến Thành, Đoạn Thịnh, cùng Lạc Khôn Cảnh cũng bước về phía trước.
Đoạn Kiến Thành mở miệng: "Khó trách cô nương Thanh Diên này dáng dấp linh lợi, hóa ra là di truyền từ phụ thân của nàng."
Lạc Khôn Cảnh bình thản cười cười, liếc mắt nhìn thoáng qua con gái mình, sau đó nói: "Hai người cháu trai nhà Đoàn lão gia tướng mạo cũng không tầm thường, chắc là cũng di truyền mấy phần anh tư của lão gia."
Đoạn Thịnh cũng thỉnh thoảng phụ họa vài câu.
Đoạn Trạch và Đoạn Dã mỗi người khiêng một cái tủ sắt trên tay.
Lễ hỏi là toàn bộ nhà họ Đoàn góp vào, hai trăm vạn.
Cho nhà họ Thẩm cũng là hai trăm vạn, nhưng riêng Đoạn Trạch đã kiếm được năm mươi vạn, Đoạn Dã mới làm việc chưa đầy một năm, muốn lấy lợi nhuận từ quán cà phê ra nhưng ai cũng tịch thu của hắn.
Đây đã là thành ý lớn nhất mà bọn họ có thể đưa ra.
Đoạn Kiến Thành đã dốc hết tiền tiết kiệm bao năm nay, nhưng cũng may, tiền hưu của hắn rất cao.
Cứ như vậy, mọi người mỗi người mang một tâm tư, một đường xuyên qua hành lang chín khúc, vườn hoa, từ lúc hoàng hôn đến khi trời tối, mới đến được đại viện chính thức của nhà họ Lạc.
Lạc Thư Dương đã sớm dẫn người cùng toàn bộ nhà họ Lạc chờ ở cửa chính.
Quản gia vội vàng đi thu dọn những thứ kia, lập một cái sổ chi tiết.
Mọi người đều có mặt, chỉ có Triệu nữ sĩ là không thấy đâu.
Nhưng Lạc Thanh Diên thấy được đại cữu Triệu Vũ cùng nhị cữu Triệu Minh.
Lạc Thanh Diên có chút cao hứng.
Đại cữu thấy nàng, ánh mắt cũng dịu lại, cười gật đầu.
Nhị cữu thì trực tiếp chạy đến, dang hai tay ra: "Tiểu Diên Diên, có nhớ nhị cữu không?"
Lạc Thanh Diên cười cười, trực tiếp đi qua, ôm nhị cữu một cái.
Lạc Thanh Diên: "Đương nhiên rồi, mọi người đến, ta rất cao hứng."
Thế là, Lạc Thanh Diên giới thiệu hai cữu cữu cho Đoạn Dã, Đoạn Dã cũng theo gọi cữu cữu.
Mọi người vừa nói vừa cười đi vào nhà.
Phòng khách không phải kiểu thông thường, nói là cái sân bóng lớn cũng không đủ, cái gì cần có đều có, bọn họ mấy chục người trùng trùng điệp điệp này, đều có thể ngồi vừa.
Các cô bảo mẫu mặc đồng phục, đang cung kính đi lại giữa đám người rót trà cho họ.
Triệu nữ sĩ đứng ở trên lầu, vẻ mặt lạnh lùng.
Vốn dĩ không có ý định cho bọn họ vào cửa, quá lắm rồi…Kéo theo cả mấy chiếc Jeep màu xanh kia đến… Sao có thể cự tuyệt người ta ở ngoài cửa?
Vừa đứng trên lầu nhìn hai giây, đã có không ít người ánh mắt bất động thanh sắc nhìn về phía Triệu nữ sĩ.
Vẫn là Đoạn Kiến Thành khẽ ho một tiếng, nói một câu: "Uống uống trà trà."
Mọi người mới thu tầm mắt lại, bưng ly trà trước mặt.
Vệ sĩ đi theo cũng năm người, phía sau Đoàn gia lão gia tử đi theo mười một người nữa.
Tính cảnh giác thì không ai dám coi thường.
Không giống đi cầu hôn, bộ dạng này nhìn, giống như đến thẩm vấn.
Đoạn Thịnh: "Lạc đại ca, hôm nay chúng ta mang thành ý tới, chỉ là muốn xem khi nào hai đứa nhỏ có thể tổ chức hôn lễ, cũng tốt danh chính ngôn thuận..."
Lời Đoạn Thịnh còn chưa dứt, Triệu nữ sĩ đã không nhịn được.
"Danh chính ngôn thuận?"
"Thì ra các người còn biết từ danh chính ngôn thuận này? Ta đã sớm nghe nói phụ mẫu Đoạn Dã đều là thành phần tri thức cao, nhưng vì sao lại làm ra cái chuyện tiền trảm hậu tấu thế này?"
Triệu nữ sĩ lạnh lùng hừ một tiếng, đi dép xuống lầu.
"Hoa Hạ có câu ngạn ngữ, mời cưới làm vợ, chạy trốn làm thiếp, đạo lý này, Đinh giáo sư chắc không thể không hiểu chứ?"
Đinh Nhất Phân là giáo viên đại học Kinh Đô, ở trường học, học sinh đều gọi thầy cô bằng giáo sư.
Lạc Khôn Cảnh thấy lão bà nhà mình tới, xem như thở dài một hơi.
Hôn sự này, hiện tại hắn, muốn nhúng tay không được, không nhúng tay cũng không xong.
Nhưng trong lòng của hắn, kỳ thực vẫn là đồng ý với quan điểm của vợ mình, bọn họ là người thế kia, trong mắt nhà họ Đoàn như thế này, chính là nhà tư bản đích thực.
Nhà họ Lạc cùng nhà họ Đoàn, quả thật là không có dính dáng gì đến nhau mới tốt cho cả hai bên.
Đinh Nhất Phân vừa định nói chuyện, liền bị Đoạn Thịnh kéo lại.
Lạc Thanh Diên dẫn đầu đứng lên, sắc mặt không cam lòng: "Mẹ, là con ép cưới, con đã giải thích với mẹ rất nhiều lần rồi..."
Mắt thấy Lạc Thanh Diên trước mặt mọi người, cũng dám chống đối mình như vậy.
Triệu Nhược Tịch ánh mắt lạnh lẽo, nhanh chân bước về phía trước.
Lạc Khôn Cảnh và Lạc Thư Dương đồng thời đứng lên.
Đây là… muốn đánh người đây sao?
Quả nhiên, một giây sau, Triệu Nhược Tịch đã giơ tay lên, quạt về phía mặt Lạc Thanh Diên.
Lạc Thanh Diên không né tránh, quật cường nhìn bà ta, nhưng cơ thể đã bị Đoạn Dã nhanh chóng kéo tránh ra.
Tay Triệu nữ sĩ hụt hẫng, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Lạc Khôn Cảnh vội vàng chạy tới đỡ lấy bà ta: "Phu nhân, bà làm gì vậy? Có chuyện gì không thể nói cho ra lẽ sao?"
Người nhà họ Đoàn mặt mày ai nấy đều đen lại, bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Ánh mắt Đoạn Dã cũng trở nên nghiêm nghị.
Lạc Thanh Diên có chút nóng nảy kéo tay hắn, Đoạn Dã chỉ vỗ nhẹ tay nàng, sau đó ánh mắt không sợ nhìn Triệu nữ sĩ.
"Mẹ, ta gọi bà một tiếng mẹ là vì bà là mẹ của Thanh Diên, nhưng dù bà có là mẹ của Thanh Diên thì cũng không thể tổn thương nàng ngay trước mặt ta!"
Triệu Nhược Tịch cười lạnh: "Ta đánh con gái ta, sao còn đánh nữa thì sao? Nếu con thật sự thương yêu nó, sao lúc trước không lo mà kết hôn cùng nó? Cái bản hợp đồng kia, chẳng phải đã chứng minh, con chỉ vì tiền mới trèo lên nhà họ Lạc chúng ta sao?"
Nói rồi, Triệu nữ sĩ trực tiếp từ chỗ cô bảo mẫu lấy ra hợp đồng, ném thẳng vào người Đoạn Dã.
Tốc độ của Lạc Thư Dương gọi là nhanh như chớp, trực tiếp giơ vuốt ra chụp lấy bản hợp đồng kia.
Triệu Nhược Tịch càng thêm tức giận: "Lạc Thư Dương, ngay cả mày cũng muốn đối đầu với tao có đúng không? !"
Thấy ca ca cùng chồng của mình đều bị làm khó dễ thành thế này, cuối cùng thì mắt Lạc Thanh Diên cũng đỏ lên.
Lạc Thư Dương: "Mẹ, có thể ngồi xuống nói chuyện được không? Hôm nay bọn họ là mang thành ý đến, nhiều người như vậy, coi như mẹ nể mặt con gái mẹ có được không?"
Triệu nữ sĩ nghe vậy càng thêm tức giận: "Mặt mũi? Lúc trước nó lén lút gả cho một thằng đàn ông vô danh tiểu tốt, còn muốn ta cho nó mặt mũi sao? !"
"Ba——" Đoạn Kiến Thành đột nhiên vỗ bàn.
Mọi người không hẹn mà cùng dừng nói chuyện, theo bản năng nhìn về phía Đoạn Kiến Thành.
Đoạn Kiến Thành đứng lên, hơn hai mươi người tùy tùng cũng đứng lên theo, trong chốc lát, khí thế bức người.
Thẩm Niệm Niệm lập tức lo lắng vạn phần, không phải chứ… Triệu a di cứng rắn quá vậy?
Triệu Vũ và Triệu Minh cũng đồng thời đứng lên, một trái một phải giữ chặt Triệu Nhược Tịch.
Triệu Vũ cau mày: "Tỷ, lời này của tỷ quá đáng, dù tỷ có bất mãn với Đoạn Dã thế nào, cũng nên ngồi xuống bàn bạc cho ra nhẽ."
Triệu Minh: "Tỷ, chúng ta vì chuyện của tiểu nha đầu này đều lặn lội đường xa về nhà một chuyến, tỷ thu lại chút tính tình của mình, nghe xem bọn trẻ nó nói sao có được không?"
Triệu Nhược Tịch còn muốn nói gì đó, Lạc Khôn Cảnh đã kéo bà ta lại: "Phu nhân, cứ nghe Thanh Diên nói sao đã, ngoan nào~"
Thế là, Triệu Nhược Tịch mặt đen sì, bị Lạc Khôn Cảnh kéo ngồi xuống.
Vừa rồi Đoạn Kiến Thành một chưởng kia, bị mọi người theo bản năng nhớ kỹ.
Thẩm Niệm Niệm khó hiểu thở dài một hơi, nhưng cùng lúc, khí thế của ông lão vừa rồi cũng dọa nàng đến mức tay chân run rẩy.
Nàng một tiểu nữ sinh, chỉ có thể ỷ vào chồng mình, đã bao giờ gặp qua bộ dạng đằng đằng sát khí thế này đâu? Vẻ mặt của lão gia tử vừa nãy, như thể đang nói...
Mày cho tao để thêm một lần nữa mà xem? !
Nhưng mà một giây sau, Thẩm Niệm Niệm đã thấy… Đoạn Kiến Thành trong nháy mắt lại cười tươi rói, vẫy gọi mọi người: "Ngồi đi ngồi đi, đều ngồi cả đi, đứng đó làm gì vậy. Hôm nay là ngày đại hỉ, ngày đại hỉ, mọi người cứ tự nhiên thôi."
Mọi người: "..." Vừa nãy người nhà ngài cảnh cáo hóa ra là đang trêu chọc chúng tôi đây mà?
Thẩm Niệm Niệm sắp khóc, lẳng lặng rúc lại gần Đoạn Trạch, Đoạn Trạch thấy nàng có vẻ không ổn, trực tiếp kéo bàn tay nhỏ của nàng qua, đan mười ngón tay vào nhau.
Thẩm Niệm Niệm trong lòng oS: Hóa ra chỉ có mỗi mình ta bị dọa sao? ~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận