Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 30: Đối chọi gay gắt (length: 9185)

Trong phòng khách, trên ghế salon, hai người ngồi đối diện nhau.
Triệu nữ sĩ nói: "Mẹ cũng không muốn hoài nghi ngươi, nhưng mà Thanh Diên, nhà chúng ta như vậy, hôn nhân là không thể tự mình quyết định được, mấy năm trước ngươi nói ngươi vẫn chưa chơi chán, vậy thì chờ ngươi lại ra nước ngoài học nâng cao, bây giờ học xong trở về rồi, Hằng Luân cũng cho ngươi, có phải ngươi nên nghĩ đến hôn sự của mình rồi không?"
Lạc Thanh Diên không muốn nghe những lời này, cũng cố ý không muốn để cho Đoạn Dã biết quá nhiều, thế là giận dỗi đứng lên, đi vào phòng ngủ của mình: "Mẹ, ta không muốn nghe mẹ nói những thứ này."
Triệu Nhược Tịch thở dài một hơi, đi theo vào phòng Lạc Thanh Diên.
Triệu Nhược Tịch: "Thanh Diên, con không còn nhỏ, sắp hai mươi tám tuổi rồi, mẹ ở tuổi con đã sinh ra con, anh trai con còn ba tuổi."
Phòng cách âm tốt, Lạc Thanh Diên cũng không còn kiêng kỵ chuyện nói chuyện nữa.
"Mẹ, Lạc gia ở toàn bộ Hoa quốc, thậm chí toàn bộ thế giới, đều đã vượt lên quá xa rồi, con có cần phải hy sinh hôn nhân của mình không?"
Triệu Nhược Tịch: "Là con gái Lạc gia, hưởng thụ những thứ Lạc gia mang lại, con nên kết hôn môn đăng hộ đối!"
Lạc Thanh Diên bình tĩnh nhìn mẹ mình: "Nhưng con không muốn như vậy, mẹ và ba yêu nhau, vậy tại sao con không thể tìm một người yêu nhau?"
Triệu Nhược Tịch: "Sau khi kết hôn rồi bồi dưỡng tình cảm cũng không phải không được."
Lạc Thanh Diên đã lười tranh cãi với Triệu Nhược Tịch.
Triệu Nhược Tịch thấy vậy, cũng thở dài một tiếng, nói: "Thanh Diên, mẹ chỉ có thể nới cho con đến ba mươi tuổi không kết hôn, nếu như con ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, cha mẹ sẽ dùng biện pháp mạnh."
Lời của Triệu Nhược Tịch căn bản không dọa được Lạc Thanh Diên, cho nên Lạc Thanh Diên vẫn không nói gì.
Triệu Nhược Tịch xách túi của mình đứng lên: "Chị dâu con sắp sinh rồi, đợi chị ấy sinh xong thì anh trai con sẽ đưa chị ấy về nước dưỡng sức, đến lúc đó con nên đến thăm chị ấy."
Lúc này Lạc Thanh Diên mới đáp: "Biết rồi."
Triệu Nhược Tịch nhìn Lạc Thanh Diên mấy lần, mới nói: "Cảnh Xuyên cũng không cố ý tung tin đồn nhảm, hắn chỉ quá lo cho con thôi, con đừng tìm hắn gây sự nhé."
Lạc Thanh Diên đột nhiên cười: "Mẹ, đều là người lớn cả rồi, làm sai thì phải học cách gánh chịu hậu quả."
Triệu Nhược Tịch chỉ có thể thở dài một tiếng: "Chúng ta còn có giao dịch với Giang gia, con đừng quá đáng."
Lạc Thanh Diên không trả lời, quá đáng là nàng sao?
Vừa đến trưa, Giang Cảnh Xuyên liền bị đuổi ra khỏi nhà nàng.
Nàng ghét nhất, chính là bị người khác sau lưng đâm thọc.
Triệu Nhược Tịch: "Được rồi, con ngủ đi, mẹ còn phải bay một chuyến đến New York ký hợp đồng."
Lạc Thanh Diên lập tức đứng lên: "Con đưa mẹ ra sân bay."
Triệu Nhược Tịch: "Không cần."
Nói xong, Triệu Nhược Tịch lại như nhớ ra điều gì, mặt đầy ghét bỏ nhìn xung quanh: "Biệt thự ở vòng hai không ở, lại ở cái nơi nhỏ hẹp này, xem ra con quen sống sung sướng rồi."
Lạc Thanh Diên bất đắc dĩ: "Mẹ, biệt thự kia lớn quá, ở một mình buồn, mẹ nhìn xem bà nội chẳng phải cũng thích ở biệt thự sao?"
Triệu Nhược Tịch một giây cũng không muốn ở lại nữa: "Thôi được, tùy con vậy, mẹ đi đây, tự chăm sóc mình cho tốt."
Lạc Thanh Diên vội vàng đứng lên tiễn, tiễn Triệu nữ sĩ xuống lầu, nhìn bà lên xe, Lạc Thanh Diên mới quay về.
Lạc Thanh Diên vừa về nhà, Đoạn Dã liền đi ra: "Sao rồi? Mẹ em đi rồi hả?"
Lạc Thanh Diên gật đầu: "Đi rồi."
Đoạn Dã lúc này mới ra vẻ như vừa thoát chết: "Làm anh sợ muốn chết!"
Lạc Thanh Diên cười.
Đoạn Dã: "Em còn cười, chuyện này lặp lại mấy lần nữa, trái tim yếu đuối này của anh chịu sao nổi!"
"Mà này, làm sao em biết mẹ em sẽ không tiện tay kiểm tra?"
Lạc Thanh Diên: "Bà có bệnh sạch sẽ rất nặng."
Lạc Thanh Diên nghĩ ngợi, rồi trả lời một câu hỏi khác của Đoạn Dã: "Chỉ cần em mang thai con trai của nhà anh thì mẹ em sẽ không nói gì."
Lạc Thanh Diên nhanh chóng đi rót hai ly nước, đưa một ly cho Đoạn Dã.
Đoạn Dã nhận lấy: "Việc có con có phải nói muốn là có liền được đâu? Anh còn chưa chuẩn bị tốt để làm ba."
Lạc Thanh Diên cũng không quan trọng: "Em cũng chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ."
Rõ ràng là Đoạn Dã từ chối trước, nhưng câu nói này từ miệng Lạc Thanh Diên nói ra, sao lại... Không đúng nhỉ? Anh nghe mà trong lòng khó chịu.
Còn Lạc Thanh Diên cũng không giải thích thêm gì, uống xong nước đã nói một câu: "Ngủ đi."
Sau đó, Lạc Thanh Diên trở về phòng ngủ của mình.
Vừa rồi hưng phấn vì khúc nhạc đệm này mà cả hai đều mất hết tâm tình, sau khi Lạc Thanh Diên đi rồi, Đoạn Dã cũng về phòng.
Chỉ có điều, Đoạn Dã có chút khó ngủ.
Đây là lần đầu tiên hắn tự hỏi, cuộc hôn nhân với Lạc Thanh Diên này thật sự không có vấn đề gì sao? Hắn luôn cảm thấy chuyện lĩnh giấy đăng ký kết hôn có chút qua loa, nhưng việc cơ thể hắn thích Lạc Thanh Diên lại là sự thật...
Ngay khi Đoạn Dã đang âm thầm suy nghĩ, nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh.
Đoạn Dã yên lặng lắng nghe một lát, lại nghe thấy tiếng đóng cửa.
Đoạn Dã nghĩ Lạc Thanh Diên chỉ ra ngoài rót nước, nhưng rất nhanh hắn lại nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa rất khẽ.
Đoạn Dã gần như lập tức phản ứng, Lạc Thanh Diên đây là nửa đêm ra ngoài sao?
Đoạn Dã xoay người xuống giường, lập tức sang phòng bên cạnh xem, phát hiện Lạc Thanh Diên đã đi thật rồi.
Đoạn Dã có chút lo lắng, liếc nhìn thời gian, giờ đã tờ mờ sáng, Lạc Thanh Diên đi đâu vậy?
Đoạn Dã trực tiếp nhắn tin cho Lạc Thanh Diên: Em đi đâu rồi?
Lạc Thanh Diên rất nhanh trả lời: Công ty có chút việc gấp, phải đi giải quyết, anh cứ ngủ trước đi.
Đoạn Dã nhìn tin nhắn WeChat, không khỏi càng thêm phiền muộn.
——Mà lúc này, một chiếc Maybach đang chạy trên cầu vượt, phía sau là hai chiếc xe việt dã có giá trị không nhỏ.
Đi nhanh một đường, Lạc Thanh Diên đến một con hẻm nhỏ trong khu chợ trung tâm.
Ba chiếc xe sang trọng vững vàng dừng lại.
Lạc Thanh Diên từ chiếc Maybach bước xuống, người lái xe là Lưu Nghiêm, hai người trong xe phía sau cũng xuống, là vệ sĩ mà bà cụ để lại cho Lạc Thanh Diên lần trước, tổng cộng sáu người, ai nấy đều cao lớn lực lưỡng.
Lưu Nghiêm chạy chậm đến gõ cửa.
Rất nhanh, cửa mở.
"Đêm hôm khuya khoắt, các người tìm ai?"
Vừa dứt lời, vệ sĩ sau lưng Lạc Thanh Diên đã xông ra ngoài, trực tiếp đè người xuống.
Lạc Thanh Diên mắt cũng không chớp, trực tiếp dẫn người vào sân, Lưu Nghiêm ở lại sau cùng, cẩn thận đóng cửa lại.
Giang Cảnh Xuyên vẫn còn đang ngủ say, cửa liền bị một cú đá văng ra, Giang Cảnh Xuyên bị giật mình tỉnh giấc: "Ai?!"
Đèn phòng rất nhanh bật lên, Giang Cảnh Xuyên cũng thấy rõ Lạc Thanh Diên đứng ở cửa, mặt đầy sát khí.
Giang Cảnh Xuyên thật sự bị sắc mặt của Lạc Thanh Diên làm giật mình, Lạc Thanh Diên vốn không phải là người có tướng mạo nhu mì, khi mặt đầy sắc bén, gương mặt diễm lệ kia rất có tính công kích, huống hồ, nàng giờ phút này đang mang vẻ mặt lạnh lẽo.
Lạc Thanh Diên không phải người có tính nhẫn nại, tuổi này của nàng mới bắt đầu ăn thịt vốn đã rất khó, Đoạn Dã khó ở, nàng đã phải tốn rất nhiều công sức mới khiến cả hai bước vào trạng thái.
Kết quả thì sao?
Dục cầu bất mãn phụ nữ là rất đáng sợ.
Giang Cảnh Xuyên đứng dậy xuống giường, đi đến trước mặt Lạc Thanh Diên, định làm dịu mối quan hệ: "Thanh Diên, có gì từ từ nói, đêm hôm khuya khoắt, sao em phải tự mình đến đây?"
Giang Cảnh Xuyên vừa dứt lời, khóe môi Lạc Thanh Diên nở một nụ cười lạnh, rồi nhanh chóng giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt Giang Cảnh Xuyên, vang lên tiếng bạt tai "Bốp"!
Lưu Nghiêm trực tiếp không dám nhìn, anh ta biết, Lạc Thanh Diên xuất kích nửa đêm thế này, nếu không cho người ta một bài học thì sẽ không bỏ qua.
Sắc mặt Giang Cảnh Xuyên khó coi vô cùng, gò má đau rát.
Giọng nói cảnh cáo của Lạc Thanh Diên vang lên: "Giang Cảnh Xuyên, anh thật sự không xem Lạc Thanh Diên tôi ra gì, dám động đến người nhà tôi, anh tin tôi có thể khiến cho thị trường làm ăn trong nước dậy sóng, cũng có thể khiến Giang Cảnh Xuyên anh thành chó nhà có tang, lăn khỏi Kinh Đô này không?!"
Giang Cảnh Xuyên cười, ánh mắt lóe lên một tia che giấu: "Lạc Thanh Diên, cô muốn cùng tôi cá chết lưới rách sao? Cô làm được không?!"
Lạc Thanh Diên vẫn mang vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung.
Đối chọi gay gắt.
Lạc Thanh Diên: "Tôi dám không cần mạng, Giang Cảnh Xuyên, anh dám không?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận