Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 124: Người cô đơn lạc (length: 8503)

Lạc Thanh Diên đã sớm nhắn tin cho Đoạn Dã, nói đêm nay sẽ tăng ca, có thể rạng sáng mới về, bảo Đoạn Dã ngủ trước, đừng đợi nàng.
Mà Đoạn Dã ban đêm cũng muốn đi sân bay tiễn Lâm Phong cùng Tôn Hiểu Âm, cũng chỉ là hỏi thăm đơn giản vài câu, hai người liền không trò chuyện gì thêm.
Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua.
Lạc Thư Dương vào buổi tối bảy giờ mới về đến nhà, trong nhà mới ăn cơm, nhưng chỉ có hắn cùng lão bà, còn có Trần Viện.
Lão thái thái đi đâu, hắn từ trước đến nay không quản được, mà lại nơi này cũng không phải nước ngoài, Hoa Hạ là quốc gia an toàn nhất trên thế giới, cho nên Lạc Thư Dương cũng không truy hỏi.
Cơm nước xong xuôi.
Trần Viện nhanh chóng rời đi, nàng phải luôn chuẩn bị để tiếp ứng Lạc Thanh Diên, ngay lập tức đưa người về nhà, sau khi đưa về nhà nàng sẽ bay đi trong đêm.
Nàng không thể đợi trời sáng được, cái tên Lạc Thư Dương này mặc dù là anh rể nàng, nhưng uy thế quá lớn, nàng sợ hãi vô cùng, làm xong chuyện xấu nàng phải lập tức chạy.
Mà Lạc Thư Dương hai vợ chồng lại đi dạo trong sân.
Trần Mạn Hoa: "Lão công, rất lâu không về, hay là chúng ta một nhà ba người đi ra ngoài tản bộ chút đi?"
Lạc Thư Dương vốn định đồng ý, nhưng vừa nghĩ đến Lạc Thanh Diên, Lạc Thư Dương vẫn thấy bất an.
"Trong nhà lớn như vậy, cứ đi dạo trong nhà đi, thiếu thứ gì để Dương quản gia sắp xếp người đi mua."
Trần Mạn Hoa ai oán liếc hắn một cái: "Khó khăn lắm mới về nước, ngươi chỉ biết bận bịu, vốn là còn có Thanh Diên có thể bầu bạn với ta, ngươi thì hay rồi, giam người ta lại rồi."
Lạc Thư Dương bất đắc dĩ ôm Trần Mạn Hoa vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Thanh Diên không hiểu chuyện, ngươi làm chị dâu cũng không hiểu chuyện sao?"
"Việc Lạc Thanh Diên gả cho Đoạn Dã, nếu để giới kinh doanh biết, không chừng ở sau lưng giở trò gì đấy..."
Trần Mạn Hoa trừng mắt nhìn hắn: "Lạc gia thế nhưng là thủ phủ Hoa Hạ, trên thế giới xếp hạng cũng coi như một trong bốn đại tài phiệt, ai có lá gan đó mà dám động vào Lạc gia?"
"Lại nói, muội muội không được, không phải còn có ngươi người anh trai này sao? Ngươi người anh trai này là đồ bỏ đi à?"
Lạc Thư Dương bị mắng ngẩn người một chút.
"Lão bà, chúng ta đã chuyển đến định cư lâu dài ở nước ngoài rồi, tình hình kinh doanh trong nước, ta làm sao có thể lúc nào cũng để ý tới được?"
Lạc Thư Dương tận tình khuyên nhủ: "Chồng của Thanh Diên phải là tinh anh thương nghiệp, phải là con em thế gia Kinh Đô, tuyệt đối không thể là cái tên Đoạn Dã lai lịch không rõ kia."
Hơn nữa, hiện tại chỉ có Lạc Thư Dương biết, hắn còn chưa nói chuyện này cho ba mẹ ở bên kia bờ đại dương.
Nếu cha mẹ biết chuyện này, gây ra chuyện, so với những gì Lạc Thư Dương làm, sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng.
Ba ba có thể sẽ trực tiếp tịch thu quyền lợi trong tay Lạc Thanh Diên.
Đến lúc đó Lạc Thanh Diên mới thật sự cô đơn.
Hắn đối với cô em gái này, mọi thứ đều là chu đáo phòng ngừa.
Mục đích lần này hắn về nước, một là răn đe những thế gia không an phận ở Kinh Đô.
Hai là mau chóng để Lạc Thanh Diên và Đoạn Dã ly hôn.
Ba là tra rõ nội tình nhà họ Đoàn.
Trên đời không có bức tường nào kín gió, hắn luôn phải biết, em gái ruột của mình gả cho người đàn ông này, rốt cuộc là người hay là quỷ?
Trần Mạn Hoa vỗ vào mu bàn tay của Lạc Thư Dương đặt trên người nàng, lập tức nói: "Ngươi cứ coi thường người ta là một nhân viên quèn, nhưng ngươi có hiểu rõ người ta đâu?"
Lạc Thư Dương: "Ta không cần hiểu, hắn chính là không xứng với con gái nhà Lạc ta."
Trần Mạn Hoa thấy Lạc Thư Dương khó ưa, tức giận đến cấu vào thịt hắn một cái, xoay người bỏ đi.
Lạc Thư Dương vội vàng đuổi theo: "Lão bà lão bà, em đừng giận mà, chuyện thông gia này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu mà, em nhìn em và anh, không phải cũng là thông gia sao? Sau khi cưới tình cảm không phải rất tốt sao? Còn có một cô con gái đáng yêu nữa..."
Trần Mạn Hoa mặc kệ hắn, Lạc Thư Dương chỉ có thể tiếp tục lải nhải bên tai nàng.
Tuy lão bà rất nghe lời hắn, nhưng khi lão bà nổi giận, áp lực của hắn thực sự rất lớn được không?
Bóng đêm càng lúc càng mờ.
Lạc Thanh Diên liếc nhìn thời gian, đã là chín giờ mười phút tối.
Nàng cũng đã ăn cơm từ lâu, hiện tại cũng tiêu hóa gần hết.
Trong thư phòng cái gì cũng có, có giường nhỏ để nghỉ ngơi, cũng có một phòng vệ sinh, cơ bản sinh hoạt vẫn có thể giải quyết.
Chỉ là...
Nàng muốn đi ra ngoài a.
Giờ này, nàng và Đoạn Dã hẳn là đã tan làm, bọn họ hẳn là đã cơm nước xong, tắm rửa xong, cuộn mình trên ghế sofa cùng nhau xem show truyền hình.
Lạc Thanh Diên nghĩ đến đã thấy khó chịu, ai có thể đem anh trai của nàng phái về nước ngoài đi chứ?
Lạc Thanh Diên đang nghĩ, cũng không biết Đoạn Dã có đưa món quà nhỏ nàng chuẩn bị hôm qua cho Hiểu Âm hay không.
Mà lúc này đây, Đoạn Dã đang cùng Lưu Kiệt ở sân bay tiễn Lâm Phong.
Tôn Hiểu Âm nhìn trái ngó phải, không thấy Lạc Thanh Diên đâu, không khỏi có chút thất vọng: "Lạc tỷ tỷ không đến sao?"
Dù sao lần này từ biệt, không biết bao lâu mới gặp lại.
Tôn Hiểu Âm rất thích Lạc Thanh Diên, muốn được cáo biệt Lạc Thanh Diên trước khi đi.
Đoạn Dã cười đáp: "Cô ấy à, hôm nay tăng ca đột xuất nên không đến được, nhưng cô ấy nhờ tôi mang cho em quà."
Nói xong, Đoạn Dã đưa bánh gatô ô mai trong tay cho Tôn Hiểu Âm.
Mắt Tôn Hiểu Âm lập tức sáng lên: "Lạc tỷ tỷ chuẩn bị sao?"
Đoạn Dã gật đầu: "Ừm, cô ấy chuẩn bị cho em từ hôm qua, để em ăn trên đường khi đói."
Tôn Hiểu Âm cảm động đến rơi nước mắt: "Vẫn là Lạc tỷ tỷ hiểu em nhất..."
Lâm Phong cười ôm eo nhỏ của Tôn Hiểu Âm, nói với Đoạn Dã: "Nhờ anh cảm ơn nhỏ tẩu giúp tôi."
Đoạn Dã gật gật đầu.
Lưu Kiệt tiến lên ôm Lâm Phong một cái: "Bình an một đường, huynh đệ."
Lâm Phong cũng lần lượt ôm bọn họ một cái.
Lâm Phong: "Mọi người đều phải mạnh khỏe nhé."
Lưu Kiệt và Đoạn Dã đồng thời gật đầu.
Lâm Phong nắm vai Tôn Hiểu Âm, kéo theo va li hành lý đi không ngoảnh đầu lại, nhưng âm thanh quen thuộc kia còn vọng lại từ xa.
"Chờ lão tử học hành thành tài trở về, mời các người uống rượu."
Thường thì con người ta lúc chia ly rất dễ xúc động, Tôn Hiểu Âm nước mắt đã rơi ra, Lâm Phong là đàn ông, không dám khóc, dù sao cũng mất mặt.
Lưu Kiệt và Đoạn Dã cứ thế nhìn bóng dáng Lâm Phong khuất sau cửa kiểm an.
Lưu Kiệt cảm thán một câu: "Giờ thì hay rồi, ba người đi giờ còn có hai người thôi."
Đoạn Dã: "Rồi một ngày, chúng ta sẽ lại là ba người đi cùng nhau."
Lưu Kiệt gật đầu, sau đó nói: "Đoàn ca, em có một quyết định."
Đoạn Dã: "Cái gì?"
Lưu Kiệt: "Em muốn đi du lịch mấy tháng."
Trong lòng Đoạn Dã không khỏi có chút phức tạp: "Bởi vì Ninh Trí?"
Lưu Kiệt cười đấm nhẹ vào vai hắn một cái, hai người cùng nhau sóng vai đi ra ngoài.
"Không phải vì bất cứ ai, chỉ là vì bản thân em, em đã phí thời gian quá dài ở Kinh Đô, vừa hay, bố em có dự án khảo sát, muốn cùng đội địa lý quốc gia trèo đèo lội suối, em thấy rất phù hợp, muốn đi cùng xem sao, có lẽ học được điều hay."
Lưu Kiệt: "Chuyện của Ninh Trí, anh đừng lo cho em."
Nghe vậy, Đoạn Dã cũng chỉ thở dài một tiếng, hỏi: "Khi nào thì đi?"
Lưu Kiệt: "Sáng sớm ngày mai."
Đoạn Dã vừa định nói gì đó, Lưu Kiệt đã mở miệng cười: "Đừng tiễn em, em đâu có già mồm như thằng nhóc Lâm Phong kia, em thì không chịu được cảnh chia ly, huống hồ, em chỉ đi có mấy tháng là về thôi."
Đoạn Dã: "Mấy tháng?"
Lưu Kiệt im lặng một lát, nói: "Trước Tết em về."
Trong lòng Đoạn Dã nhất thời cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn nói: "Chờ em về, anh sẽ đón tiếp."
Lưu Kiệt khoát tay rồi đi, vừa đi vừa nói: "Được, anh cứ cố gắng kiếm tiền đi, ca cả đời chưa được ngồi Maserati, nếu ca trở về, anh có thể cho ca ngồi một lần, vậy coi như chết cũng không uổng."
"Bye bye —— "
Đoạn Dã cũng nói ngay: "Cho em ngồi tính là gì, chờ em về, anh trực tiếp tặng em một chiếc."
Lưu Kiệt cười, chỉ coi Đoạn Dã lại đang lên cơn.
Thực tế, lúc này Đoạn Dã, quả thực đúng là đang lên cơn.
Đoạn Dã còn có ý định đi thuê một chiếc xe về đón Lưu Kiệt trở lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận