Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 106: Vẽ vời thêm chuyện (length: 7624)

Lạc Thanh Diên sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Lương Mặc.
Lương Mặc lại vẫn như cũ là ôn hòa mà xa cách mà cười cười: "Lên xe đi, em dâu."
Lạc Thanh Diên không xác định Lương Mặc nói có đúng không là nàng nghĩ ý tứ.
Nhưng Lạc Thanh Diên đã hỏi không ra ngoài, bởi vì Đoạn Dã cùng Đoạn Nhân Tể đã đi tới.
Đoạn Dã cho nàng mở cửa xe ra: "Thanh Diên, lên xe."
Lạc Thanh Diên chỉ có thể cười gật đầu: "Được." Sau đó lên xe.
Đoạn Nhân Tể lái xe, Lương Mặc ngồi phụ xe, nàng cùng Đoạn Dã ngồi ở phía sau.
Đoạn Nhân Tể: "Ông bà đã sớm ngóng trông các ngươi trở về, biết các ngươi đêm nay đến, cố ý trong nhà chờ các ngươi đó."
Đoạn Dã có chút hưng phấn: "Thật sao? Vậy thì kỳ nghỉ này mọi người tụ họp đông đủ rồi, đại ca, anh ăn Tết cũng không nghỉ, sao lần này lại nghỉ? Về nhà đợi mấy ngày nhé?"
Đoạn Nhân Tể cười nói: "Lần này là do tổ chức đặc biệt cho phép anh và em dâu về nhà đoàn tụ cùng người nhà một chút."
Đoạn Dã: "Hai người không phải không ở cùng một đơn vị sao? Vậy mà còn có thể đặc biệt cho phép cùng nhau về nhà?"
Lương Mặc cười nói: "Thời kỳ đặc biệt, không có gì là không thể."
"Hơn nữa, anh và em trai kết hôn cũng ba năm rồi, xác thực nên về thăm nhà một chút, lần này chúng ta có bốn ngày nghỉ lận đó, em và Thanh Diên cũng ở nhà chơi thêm mấy ngày đi."
Lạc Thanh Diên cũng không kịp kiếm cớ để cự tuyệt, Đoạn Dã thật hưng phấn đáp ứng: "Không sao, em và Thanh Diên cũng được nghỉ bốn năm ngày, chúng em cũng không có chuyện gì, sẽ ở nhà chơi lâu hơn."
Lạc Thanh Diên bất đắc dĩ, chỉ có thể buồn bực không lên tiếng.
Nhưng nàng rất hiếu kỳ, các anh chị dâu của Đoạn Dã này, chức vụ trong quân đội rốt cuộc là gì, sao nàng nghe... không giống lính bình thường?
Nhất là những lời Lương Mặc nói, làm nàng trong thoáng chốc cảm thấy, nàng ở trước mặt những người này, đã là một người trong suốt.
Nhưng làm sao có thể chứ? Lạc gia giữ kín thông tin của người nhà rất tốt, người bình thường không thể tra ra gì, dù là những đại gia tộc ở Kinh Đô muốn tra, cũng không thể tra được manh mối gì.
Nghĩ đến đây, Lạc Thanh Diên lại an tâm hơn một chút.
Đoạn Nhân Tể: "Nghe nói bố mẹ và anh trai em dâu đều ở nước ngoài?"
Lạc Thanh Diên: "Đúng vậy, cha mẹ và anh trai em đều đi công tác ở nước ngoài."
Lương Mặc: "Công tác ở nước ngoài à? Làm công việc gì vậy?"
Lạc Thanh Diên: "Chỉ là mấy dự án của công ty thôi, em cũng không rõ lắm."
Lương Mặc từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Lạc Thanh Diên.
"Không biết ư? Sao tôi nghe nói, bố mẹ và anh trai Thanh Diên đều làm ăn ở nước ngoài?"
Lạc Thanh Diên lúc này là thật sự xác nhận.
Lương Mặc thật sự biết tình hình gia đình nàng.
Ngược lại là Đoạn Dã, còn có chút ngơ ngác: "Chị dâu, sao chị biết?"
Một giây sau, Đoạn Dã hỏi: "Chị dâu đi điều tra sao?"
Là nhân viên của tổ chức tình báo quốc tế, tại sao lại phải điều tra về gia đình của Lạc Thanh Diên?
Bầu không khí nhất thời trở nên có chút kỳ quái.
Đoạn Nhân Tể mở miệng phá vỡ sự tĩnh lặng quái dị này: "Tiểu Dã, em quên chị dâu em làm gì à? Với công việc đặc thù, tổ chức đều phải tìm hiểu rõ về người nhà."
"Cho nên không cần chị dâu em phải đi điều tra cái gì."
Lạc Thanh Diên theo bản năng hỏi một câu: "Vậy công việc của chị dâu là gì?"
Đoạn Dã nhất thời không biết có nên nói không.
Ngược lại là Lương Mặc thoải mái trả lời: "Một nhân viên nhỏ trong tổ chức tình báo quốc tế, không đáng nhắc đến."
Một câu của Lương Mặc, Lạc Thanh Diên đã chấn động.
Tổ chức tình báo? Cái này...
Đoạn Nhân Tể: "Em dâu không cần kinh ngạc, chị ấy à, cũng không có quyền hạn gì đâu, hơn nữa lại không thường ở trong nước, thường xuyên bay khắp thế giới, bọn anh cũng là ít gặp mà xa cách thì nhiều."
Nói xong, Đoạn Nhân Tể bồi thêm: "Chủ yếu là phải điều tra đời thứ ba thôi, nhưng tình hình gia đình em thì vì ở nước ngoài lâu năm nên không tra được rõ, chẳng phải là nhân cơ hội hôm nay hỏi em, em cũng đừng áp lực."
Đoạn Dã cũng vươn tay nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Lạc Thanh Diên, nói: "Không cần lo lắng, nhà anh chỉ là muốn tìm hiểu thêm về em một chút thôi."
Lạc Thanh Diên chỉ có thể giả ngơ: "Vâng vâng, em hiểu."
Nhưng… tổ chức tình báo quốc tế...
Lạc Thanh Diên vẫn không thể bình tĩnh lại, trách không được Lương Mặc nói bóng nói gió đều có thâm ý khác… đây là không tin tưởng gia đình nàng à.
Trong khi nói chuyện, xe đã lái vào Đoàn gia lão trạch.
Lão trạch nằm ở ngoại ô thành phố, hết thảy ba tầng lầu, một cái sân rộng, mỗi tầng lầu đều có ba phòng ngủ, một phòng vệ sinh cá nhân, một phòng vệ sinh công cộng, nhà được xây trên đất nhà mình.
Khi bọn họ đến lão trạch thì trời đã gần sáng, nhưng lão trạch vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Lúc Đoạn Dã cùng Lạc Thanh Diên xuống xe, Đoạn Kiến Thành cùng Miêu Tố Trân cười hớn hở ra đón bọn họ.
Đoạn Kiến Thành: "Tiểu Dã à, đây là vợ của con à?"
Miêu Tố Trân: "Nhanh nhanh nhanh, Thanh Diên, để bà nội xem nào..."
Đoạn Dã vỗ vỗ vai Lạc Thanh Diên, cười nói: "Đây là ông bà nội."
Lạc Thanh Diên vội vàng tiến lên, dịu dàng cười: "Ông bà nội khỏe ạ."
Miêu Tố Trân lập tức kéo Lạc Thanh Diên lại: "Xinh xắn quá! Cô gái này xinh xắn quá! Tiểu Dã có mắt nhìn đó, ha ha ha..."
Đoạn Dã cười vỗ ngực: "Đương nhiên rồi, mắt nhìn của cháu trai bà lúc nào cũng chuẩn xác mà?"
Miêu Tố Trân cười tủm tỉm: "Đúng là không sai, mặc kệ là cô Nam Tinh kia hay Thanh Diên cũng đều xinh đẹp, đều xinh đẹp hết cả."
Vẻ mặt Lạc Thanh Diên hơi cứng đờ.
Đoạn Dã cũng hơi xấu hổ...
Đoạn Kiến Thành tiến lên kéo Miêu Tố Trân: "Lúc này rồi, nói cái này làm gì, về đến nhà là tốt rồi, về đến nhà là tốt rồi, nhanh, về nhà về nhà."
Lúc này, Miêu Tố Trân mới kịp phản ứng, không khỏi có chút hối hận, chủ yếu là trước đây Đoạn Dã mỗi ngày trong miệng đều lẩm bẩm Nam Tinh, cô bé Nam Tinh đó lại là người được hai nhà coi lớn lên...
Nhất thời, bà chưa thay đổi được.
Miêu Tố Trân lúc này mới nhớ ra, Nam Tinh đã là chuyện quá khứ, sau Nam Tinh còn có một bạn gái cũ, nhưng Miêu Tố Trân không nhớ rõ, dù sao trong nhà cũng rất ít khi nhắc đến… Bây giờ bà chỉ nhớ mỗi Nam Tinh và Lạc Thanh Diên.
"Tại cái miệng bà này, bà nội trí nhớ không tốt, Thanh Diên đừng để bụng nha..."
Lạc Thanh Diên rất nhanh đã tươi cười, trực tiếp kéo lấy Miêu Tố Trân: "Bà nội ơi, sao cháu lại để bụng được, sẽ không mà ~"
Đoạn Dã nghe giọng nói vừa nhỏ vừa mềm này, lập tức cảm thấy có chút run sợ trong lòng...
Lạc Thanh Diên thật sự không để ý sao? Hắn không tin… Bà nội ơi! Bà đúng là cho cháu trai bà quả bom lớn đó, không chừng lúc nào thì phát nổ… Lạc Thanh Diên cùng Miêu Tố Trân đi vào nhà, Đoạn Dã tranh thủ đi giúp đại ca đại tẩu khuân đồ.
Đoạn Kiến Thành ngẩng đầu, trong đôi mắt đó đâu còn chút cảm giác mơ màng của người già, ánh mắt thẳng tắp khóa chặt về phía xa, phất tay về phía người ở bên kia.
Gió có chút thổi qua, không bao lâu, xung quanh liền trở nên càng tĩnh lặng hơn.
Đoạn Kiến Thành bất đắc dĩ lắc đầu, những người này thật là… Sợ Lạc Thanh Diên mang theo người đến, mới làm cẩn trọng như thế.
Nhìn xem, Lạc Thanh Diên vẫn thật thà đó thôi, một mình đi theo Đoạn Dã về nhà, đâu có gian xảo như mấy người này nghĩ, còn cần gì phải mai phục ở xung quanh chứ?
Đơn giản chính là... vẽ vời thêm chuyện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận