Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 150: Mùi vị quen thuộc (length: 8322)

Cùng lúc đó.
Bác Siêu cũng ngồi xổm ở một quán net tư nhân, đang làm chuyện xấu.
Trong quán net ngồi đầy người, đều là tuyển thủ đến lướt web, phụ trách đăng lại và khắp nơi truyền bá đầu tin hot search này.
Đương nhiên, còn ném thật nhiều tiền để đẩy hot search.
Bác Siêu vừa hút thuốc vừa bảo mọi người tranh thủ thời gian làm, cái hot search Weibo này không được thì liền chuyển sang nơi khác, tóm lại chỉ cần có người biết là được.
Đây cũng không phải là hàng hiệu, hàng hiệu hắn còn cất giấu.
Giang Cảnh Xuyên thì đã sớm ngủ ngon, hắn còn đang ngồi xổm đây, nếu không phải tiền lương nhiều, hắn cũng không muốn làm việc này.
Bác Siêu thở dài một hơi, cái Giang tổng này, không chỉ nghĩ phá đổ Lạc Thanh Diên, còn muốn phá đổ Nam Tinh, ngay cả Diệp Noãn đều một mực nắm trong tay.
Tất cả đều là những người phụ nữ có liên quan đến Đoạn Dã...
Cái tâm báo thù này, thật sự rất mạnh.
Trời dần sáng, hot search cũng không thấy trên bảng xếp hạng nữa, Trình Tuế Tuế cuối cùng thở dài một hơi, về ngủ bù.
Bác Siêu thấy hiệu quả không sai biệt lắm, liền trực tiếp bảo mọi người thu tay, mình lén lút từ cửa sau chạy đi.
Mà lúc này, Đoạn Trạch cũng dẫn người đến.
Một đám người đi ra ngoài, những người xung quanh cũng động.
"Các ngươi đang làm gì? ! Tất cả đừng động! ! Cảnh sát cảnh sát! !"
Bên trong rất nhanh liền loạn, mặc dù làm người tung tin đồn nhảm trên mạng giống như không cần phải chịu trách nhiệm gì, nhưng điều kiện tiên quyết là, đừng bị bắt, nếu không thì vẫn phải bị phê bình giáo dục.
Đoạn Trạch đang cùng hảo hữu đứng ở phía sau nhìn xem.
Dương Phàm: "Đoạn Trạch, ta đây là để anh em canh mấy tiếng đó, ngươi tốt nhất cầu nguyện ta bắt được người hữu ích."
Đoạn Trạch cười vỗ vai Dương Phàm: "Nếu bắt không được, ta mời khách được chứ?"
Dương Phàm lắc đầu: "Mời khách không được, hay là đến cục ta làm cố vấn?"
Đoạn Trạch không cười: "Ta muốn ngươi xuất lực, ngươi muốn giết ta à, huynh đệ không ai làm như vậy."
Dương Phàm: "Đừng mà, nghĩ chút thôi, trong cục thật sự rất thiếu máy tính cao thủ như ngươi đó."
Đoạn Trạch không để ý Dương Phàm, đi vào.
Cảnh sát Tiểu Lưu cười ha hả xuất hiện: "Đoàn ca, không sai, chính là những người này nhận tiền tung tin nhảm..."
Nói, Tiểu Lưu lại như đưa đám: "Nhưng mà, không ngờ phía sau còn có cửa ngầm, lão đại đã sớm chạy, quán net tư nhân này lại không có giám sát, chưa bắt được."
Dương Phàm vừa muốn nói gì, Tiểu Lưu đã nói tiếp: "Còn nữa, cái lưới này chủ quán đang bán cái CD... Đã bắt lại rồi, vừa thẩm vấn còn ra mấy tên trộm, đều đang chạy hết."
Tiểu Lưu cười đến rạng rỡ, ha, cái này không cẩn thận lại có chút công trạng.
Loại việc này hắn thích làm, sau này Đoàn ca có kêu đến, hắn vẫn tới, nhỡ đâu có vụ lớn thì sao?
Nói đến điều tra thông tin cá nhân, tất cả mọi người ở cục cảnh sát cộng lại có vẻ cũng không nhanh bằng một mình Đoạn Trạch.
Đoàn ca chính là khách quen của cục cảnh sát bọn họ, là dạo gần đây không có vụ án lớn gì cần làm, nếu không thì lão đại Dương Phàm của bọn họ đã ngày nào cũng đuổi theo Đoạn Trạch rồi.
Tiểu Lưu cảm thấy, may mà nhân vật lợi hại như vậy là người chính nghĩa, nếu không thì những khoản tiền trong tài khoản quốc tế đó chẳng phải dễ dàng bị hớt tay trên sao.
Dương Phàm không khỏi nhìn Đoạn Trạch mấy cái: "Thật đúng là... Ngươi nhìn xem, người ngươi muốn tìm, ta giúp ngươi tra giám sát xung quanh, nhưng mà..."
"Ta có một vụ án, có thể cần ngươi giúp đỡ từ bên cạnh..."
"Ai? Ngươi đừng đi mà, thật sự chỉ cần tốn của ngươi chút thời gian..."
Tiểu Lưu phất phất tay: "Đoàn ca, đi nhé! Thường tới chơi nhé!"
Đoạn Trạch trở lại trước xe, bị Dương Phàm chặn lại.
Đoạn Trạch bất đắc dĩ: "Ta không phải không giúp ngươi, mà gần đây ta thật sự quá bận, ta còn có trận Hồng Môn Yến chưa giải quyết xong."
Dương Phàm nghe xong, cười: "Cái gì Hồng Môn Yến, ta giúp ngươi giải quyết, ngươi tới làm cố vấn cục chúng ta?"
Mặt Đoạn Trạch tái xanh: "Mất vốn làm ăn, không được, tự ta có thể giải quyết."
Đoạn Trạch muốn lên xe, Dương Phàm đè cửa xe lại: "Chở ta đi, đảm bảo có ích, ta dùng danh nghĩa cá nhân giúp ngươi, có qua có lại mà, với lại có ta ở đây, ta chẳng phải cũng có thể bảo vệ ngươi à?"
Dương Phàm nói những lời này mặt không đỏ tim không đập, chủ yếu là mặt dày, cái vụ án kinh tế này, còn liên quan đến số lượng lớn, không có máy tính cao thủ giúp đỡ, hắn thật sự rất khó tra.
Dương Phàm cũng biết, giá trị vũ lực của Đoạn Trạch không thấp hơn hắn, có điều hắn không phải có nhiều kinh nghiệm thực chiến hay sao?
Dương Phàm cười tủm tỉm: "Đôi bên cùng có lợi mà, vì nhân dân phục vụ, ngươi yên tâm, tiền lương vẫn phát đầy đủ, có vụ án ngươi đến, không có vụ án ngươi đi, tuyệt không ảnh hưởng đến ngươi, thế nào?"
Đoạn Trạch cười: "Ta mà không đáp ứng, ngươi sợ là sẽ mài ta đến tối mất."
Dương Phàm cười hắc hắc: "Ngươi không đáp ứng, ta đi theo ngươi."
Dù sao chuyện ở đây đều là chuyện nhỏ, đồng nghiệp của hắn có thể giải quyết.
Đoạn Trạch trực tiếp một chưởng vỗ tay hắn ra: "Tối mai bảy giờ, khách sạn Thần Vinh."
Dương Phàm nghe xong, cao hứng, đây là đồng ý rồi à.
Đây là Hồng Môn Yến sao? Đây là tiệc ăn mừng sớm đó!
Thế là, Dương Phàm quyết định, đứng ven đường vẫy tay với Đoạn Trạch: "Không gặp không về, không gặp không về nha."
Đoạn Trạch trực tiếp rời đi.
Tiểu Lưu chạy tới, hứng khởi hỏi: "Lão đại, hắn đã đồng ý rồi?"
Dương Phàm cũng cao hứng, không khỏi gật đầu.
Tiểu Lưu vội vàng nắm lấy Dương Phàm nói: "Để cho tôi đi theo Đoàn ca học kỹ thuật đi, chuyên ngành của tôi cũng như vậy, chỉ là cái này tôi còn phải học thêm một ít..."
Dương Phàm khó chịu: "Tránh ra, chuyện này ta không quyết định được."
"Lão đại..."
"Ngứa da hả?"
Tiểu Lưu ngậm miệng, tính toán trong lòng vẫn còn đang chuyển.
—— Lúc này, Lạc Thanh Diên và Đoạn Dã cũng thức dậy.
Hai người đều thấy được tin tức, đương nhiên, Đoạn Dã thấy trước, là dòng tin nhắn cụt ngủn của Nam Tinh: Thật xin lỗi.
Trình Tuế Tuế lúc trước khi đi ngủ đã báo cho nàng chuyện không đầu không đuôi này, xem xong tin tức, nàng liền biết chân tướng.
Lạc Thanh Diên: "Tối hôm qua bên Nam Tinh..."
Đoạn Dã cũng đưa điện thoại di động tới: "Ta biết rồi, nàng còn nói xin lỗi ta."
Lạc Thanh Diên ai oán nhìn hắn: "Đào hoa của ngươi cũng thật nhiều nha, ở nhà cũng có thể vướng vào cái tai bay vạ gió này..."
Đoạn Dã có chút xấu hổ: "Ngày hôm đó, ngày đó chỉ là hiểu lầm thôi, chẳng phải lúc đó ta đã giải thích với ngươi rồi sao?"
Lạc Thanh Diên: "Đúng vậy ha, người ta còn tỏ tình với ngươi đấy."
Đoạn Dã: "..." Lại tới, lại tới nữa, cái mùi vị quen thuộc này.
Trong không khí nồng nặc mùi giấm chua.
Đoạn Dã: "Ta thề, sau lần đó, chúng ta hoàn toàn không còn liên lạc!"
Lạc Thanh Diên đương nhiên tin Đoạn Dã, nhưng trong lòng nàng có chút bực: "Đúng đó, muội muội Nam Tinh đâu có nói, ta thích ngươi sao ~"
"Là nói như thế nào? Đoàn ca ca, em thích anh? Hay là Đoạn Dã, em yêu anh?"
Đoạn Dã đau cả đầu, vội vàng đi qua ôm Lạc Thanh Diên: "Lão bà, em đừng như vậy, ta sai rồi, ta không nên để nàng ta đụng vào người ta, đảm bảo không có lần sau!"
Lạc Thanh Diên: "Hừ! Ngươi còn dám có lần sau?"
Đoạn Dã: "Không dám, không dám."
Lạc Thanh Diên: "Nếu không phải tối qua hai ta... Nếu không thì nhất định ta sẽ đá ngươi xuống giường."
Đoạn Dã mặt dày mày dạn tiến tới: "Ai da, chẳng phải lão bà muốn có con sao? Đang gấp tạo em bé, sao có thể bị đá xuống giường được, chắc chắn chuyện này là có người đứng sau làm hại ta, em đợi ta bảo anh trai ta điều tra một chút."
Lạc Thanh Diên mặc hắn ôm, nói: "Chuyện này còn cần điều tra sao? Thủ đoạn thấp kém như vậy chỉ có Giang gia."
Chỉ là...
Lạc Thanh Diên không biết trong chuyện này có cái tay thứ ba nào đang thao túng không, bởi vì chỉ có một cái hot search không lên được top, hình ảnh đi kèm cũng rất mờ ám, điều này...
Rất quỷ dị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận