Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 06: Ngươi tốt nha, vị hôn phu (length: 8214)

Đoạn Dã không biết xảy ra chuyện gì, nhưng là cái kia chổi lông gà đánh vào người thật sự rất đau a, thế là Đoạn Dã lập tức liền nhảy ra sau ghế sô pha: "Cậu! Sao vậy? ! Ngươi đánh ta làm gì? Ta làm gì?"
Đinh Mão tức đến mặt đỏ bừng, cầm chổi lông gà đuổi theo: "Ngươi còn dám hỏi? Chính ngươi làm gì chính ngươi không biết? Ngươi... ngươi đúng là phát điên rồi!"
Đoạn Dã mặt đầy mờ mịt, nhưng hoàn toàn không cản trở hắn chạy trốn khỏi sự truy sát của cậu: "Lời này của cậu cháu không thích nghe nhé, cháu một không giết người hai không phóng hỏa, sao lại đến mức phát điên?"
Đoạn Dã vừa định lên lầu, ngẩng đầu lên liền thấy một gương mặt vừa quen vừa lạ, gương mặt đó đẹp thì đẹp thật, nhưng Đoạn Dã vừa nhìn thấy liền dựng hết cả tóc gáy, đến mức trong nháy mắt liền ngây ngốc tại chỗ.
Đinh Mão xông tới, chổi lông gà lập tức liền đánh vào mông Đoạn Dã: "Ngươi thằng nhãi con thối tha! Còn dám mạnh miệng đúng không?!"
Đoạn Dã đau đến nhe răng trợn mắt, ủy khuất không nói nên lời, chỉ vào mặt Lạc Thanh Diên, miệng run rẩy, nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Và rất nhanh, Đoạn Dã trừng lớn mắt, bởi vì Đinh Nhất Phân lúc này từ phía sau Lạc Thanh Diên đi ra, cười tươi kéo tay Lạc Thanh Diên: "Thanh Diên, Tiểu Dã về rồi, chúng ta đi xuống đi."
Lạc Thanh Diên ngọt ngào đáp lời: "Dạ, thím."
Mặt Đoạn Dã tối sầm lại, nhưng cũng không thể ngăn được mẹ đã mang Lạc Thanh Diên đến đây.
Đoạn Dã vừa muốn lên tiếng, sau ót liền bị ai đó đánh một cái, một giây sau, giọng quát của bố Đoạn Thịnh vang lên: "Quỳ xuống!"
Đoạn Dã lập tức liền quỳ xuống ngay tại chỗ, sau khi kịp phản ứng lại, trên mặt biểu lộ gọi là một sự khuất nhục.
Đoạn Dã ngẩng đầu, liền đối mặt với đôi mắt như cười mà không phải cười của Lạc Thanh Diên, trong đầu như điện xẹt hiện lên câu nói của Lạc Thanh Diên hôm đó trong kho hàng của đoàn làm phim...
Thì ra cho hắn mấy ngày thời gian là ý này sao?
Đoạn Dã chỉ vào Lạc Thanh Diên, muốn đứng dậy: "Lạc Thanh Diên, rốt cuộc ngươi đã nói gì với người nhà ta?"
Nhưng chân của hắn còn chưa đứng thẳng lên được, liền bị bố quát lớn một tiếng: "Quỳ xuống!"
Đoạn Dã lại chỉ có thể quỳ xuống, mặt mày đầy vẻ khuất nhục, nhìn Lạc Thanh Diên với ánh mắt không cam lòng.
Lạc Thanh Diên chỉ là khẽ nhếch môi đỏ, vô thức đưa tay lên bụng.
Mẹ Đinh Nhất Phân liền tinh mắt thấy động tác của Lạc Thanh Diên, lập tức kéo tay Lạc Thanh Diên: "Tới tới tới, Tiểu Diên đến đây, ngồi nói chuyện."
Mặt Đoạn Dã tràn đầy vẻ khó tin: "???" Trong đầu tràn ngập ba dấu chấm hỏi.
Lạc Thanh Diên có ý gì?
Hắn thật không tin Lạc Thanh Diên thực sự có thai.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Đoạn Dã, Đinh Nhất Phân đã cười hì hì đi qua lôi kéo Đoạn Dã đi, vừa lôi vừa mắng lên lầu hai, vào phòng sách.
Đoạn Dã: "Mẹ, mẹ nghe con giải thích, đêm hôm đó là thật sự là ngoài ý muốn..."
Đinh Nhất Phân: "Dừng, mẹ biết rồi, bây giờ mẹ hỏi con trả lời, OK không?"
Đoạn Dã sững sờ: "O... OK..."
Đinh Nhất Phân: "Chia tay với Noãn Noãn rồi?"
Vừa nhắc tới chuyện này, mặt Đoạn Dã cũng có chút khó coi, nhưng vẫn gật đầu: "Rồi."
Đinh Nhất Phân: "Còn chuyện của con với Lạc tiểu thư kia... con là sau khi chia tay hay trước khi chia tay?"
Đoạn Dã: "Chuyện này không phải là sau khi chia tay trong lòng không thoải mái, rồi sau đó đi quán bar..."
Đinh Nhất Phân: "Được rồi, là sau khi chia tay."
"Mẹ hỏi con câu cuối cùng, con thật sự đã 'ấy' với Lạc tiểu thư rồi?"
Đoạn Dã hơi bực mình gãi đầu: "Chuyện đó thì có, nhưng mà..."
Đinh Nhất Phân thở dài: "Đừng 'nhưng mà' nữa, người ta con đã 'ấy' rồi, con phải có trách nhiệm biết không?"
Đoạn Dã trừng lớn mắt: "Không phải, con là cho là nàng là nhân viên quán bar con mới..."
Ánh mắt Đinh Nhất Phân như dao hướng Đoạn Dã: "Nhưng người ta là con gái nhà lành, hơn nữa con có thể giữ mình được không hả? Cho dù là nhân viên quán bar, con cũng không thể tùy tiện như vậy chứ!"
Đoạn Dã ngây người hồi lâu, còn muốn nói vòng vo vài câu: "Thì là do cô ấy không nói mà..."
Đinh Nhất Phân lại bắt đầu lục lọi ngăn kéo: "Mặc kệ người ta có nói hay không, trong bụng người ta có thể có 'hạt giống' của con đó, hơn nữa Lạc tiểu thư cũng nói rồi, đêm đó là hai bên tự nguyện, nếu như là hai bên tự nguyện, con thì độc thân, nàng thì độc thân, vậy thì cưới đi."
Cưới? !
Đoạn Dã cả người như muốn nổ tung: "Mẹ! Chuyện này đều là người trưởng thành rồi, đôi bên tình nguyện, đâu nhất thiết phải náo loạn đến mức cưới nhau như thế chứ?"
Đinh Nhất Phân lại căn bản không quản Đoạn Dã nói gì, cầm sổ hộ khẩu đi ra ngoài.
Đoạn Dã vội vàng cản mẹ lại, nhức đầu như búa bổ: "Mẹ mẹ ơi, dù có muốn cưới nhau, thì cũng phải gặp mặt phụ huynh hai bên trước đã chứ, lại có ai làm qua loa như vậy đâu?"
Đinh Nhất Phân bình tĩnh nhìn Đoạn Dã: "Mẹ đều nghe ngóng rồi, Lạc tiểu thư năm nay mới đi du học về, gia cảnh trong sạch, xứng với con thì quá tốt rồi..."
Thanh âm của Đinh Nhất Phân bỗng dừng lại, sau đó cái biểu cảm khó tả ấy thốt ra một câu: "Con trai, là con trèo cao đấy."
Đoạn Dã: "???"
Đinh Nhất Phân cũng đã không quan tâm đến Đoạn Dã nữa, trực tiếp hướng xuống lầu.
"Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!!!" Đoạn Dã gọi không ngừng, nhưng cũng không thể đổi lại được một chút tình thương của mẹ từ Đinh Nhất Phân.
Đoạn Dã sắp hỏng mất, không thể nào chứ?
Thật sự muốn đem hắn bán đi à?
Đoạn Dã vừa xuống lầu, người nhà đã đợi sẵn để đi.
Lạc Thanh Diên cười tủm tỉm nhìn hắn: "Chào anh, vị hôn phu."
Đoạn Dã tức giận vô cùng: "Ai là vị hôn phu của cô chứ?!"
Vừa dứt lời, Đoạn Dã lại bị ăn một chưởng vào sau ót.
Lập tức giọng quát lớn của Đoạn Thịnh vang lên: "Thằng nhãi con! Ai cho con bất lịch sự như vậy?"
Đoạn Trạch cũng lên tiếng: "Đi thôi, chúng ta cùng đến cục dân chính."
Đoạn Dã không thể tin nổi trừng lớn mắt: "Anh, sao anh lại thế hả?"
Đoạn Trạch lạnh lùng liếc hắn một cái: "Sao? Con cảm thấy con còn ủy khuất lắm sao?"
Đoạn Dã lập tức á khẩu không trả lời được.
Hắn thật sự không biết, Lạc Thanh Diên rốt cuộc làm thế nào thuyết phục được người nhà hắn?
Đinh Mão phi nhanh đến, xách cổ áo Đoạn Dã: "Cậu nói cho con biết nhé, đã làm sai chuyện phải biết chịu trách nhiệm, Lạc cô nương xinh đẹp hào phóng, trình độ cao hơn con, công việc cũng tốt hơn con, con còn gì không hài lòng?"
Đoạn Dã còn muốn nói gì đó, nhưng mọi người căn bản cũng không cho hắn cơ hội mở miệng.
Người thì một lời, người thì một câu bàn tán.
Đinh Nhất Phân: "Hôm nay là ngày vui mà, ba của cháu nó, ông mau tranh thủ đi xem mua căn hộ nhỏ cho Tiểu Dã an cư lập nghiệp đi."
Đoạn Thịnh: "Nhà cửa cho hai đứa con trai thì tôi đã sớm xem rồi, bà cứ yên tâm."
Đoạn Trạch: "Con không vội."
Đinh Mão: "Tiểu Trạch à, con nên sốt ruột đi chứ, Tiểu Dã sắp kết hôn rồi, con vẫn còn lẻ bóng một mình đấy, sắp bước sang ba mươi tuổi rồi, không thích hợp."
Đoạn Trạch bình tĩnh từ chối: "Hiện tại chuyện của Tiểu Dã vẫn là quan trọng nhất."
Lạc Thanh Diên: "Bố mẹ, hay là tối nay chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên ở ngoài đi? Thuận tiện, con dâu cũng tận một chút hiếu tâm."
Đinh Nhất Phân cười đến toe cả miệng: "Tốt tốt tốt, Thanh Diên có lòng."
Đoạn Dã ở phía sau tố cáo: "Giờ này, cục dân chính đóng cửa từ lâu rồi."
Đoạn Dã nói xong, tất cả mọi người dừng bước.
Đúng vậy, giờ cũng sắp bảy giờ tối, làm sao mà kết hôn được?
Nhìn thần sắc của mọi người, Đoạn Dã có chút muốn thở phào một hơi, chỉ cần đêm nay không lôi hắn đi, hắn nhất định sẽ trốn thoát.
Ai ngờ, Lạc Thanh Diên quay đầu lại, khẽ nhếch môi đỏ, cười đến mười phần xinh đẹp, nhưng rơi vào mắt Đoạn Dã thì lại mười phần nguy hiểm.
Nàng nói: "Vị hôn phu à, hôm nay người làm ở cục dân chính là bạn của tôi, cô ấy sẽ luôn chờ chúng ta đấy."
"Hôm nay chúng ta có thể đi cửa VIP nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận