Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 17: Vợ chồng thường ngày (length: 8099)

Diệp Noãn cảm xúc sụp đổ, lúc trước dù có tức giận nàng cũng sẽ không mắng khó nghe như vậy, đổi lại trước kia, Đoạn Dã biết giải tỏa, biết dỗ. . .
Nhưng lần này, hắn chỉ là lẳng lặng nghe.
Bởi vì hắn là thật muốn cùng Diệp Noãn đoạn tuyệt.
Diệp Noãn khóc mệt, mắng đủ rồi, Đoạn Dã mới mở miệng: "Noãn Noãn, thật xin lỗi, nhưng về sau xin đừng gọi điện thoại cho ta."
Nói xong, Đoạn Dã liền muốn cúp điện thoại.
Diệp Noãn nhưng lại bất thình lình hỏi hắn: "Ngươi ở đâu? !"
Đoạn Dã thở dài một tiếng: "Hiện tại vô luận ngươi làm gì, chúng ta đều không thể quay lại được, cũng không cần gặp mặt."
Nói xong, lần này, đổi Đoạn Dã cúp điện thoại trước.
Hắn nhanh tay lẹ mắt đem số điện thoại của Diệp Noãn kéo vào sổ đen.
Trong sổ đen của hắn không có ai, Diệp Noãn là người đầu tiên.
Hai năm trước, hắn bị Nam Tinh đẩy ra đêm ấy, là Diệp Noãn đi theo hắn, cho nên hai năm này mặc kệ Diệp Noãn huyên náo quá đáng, những gì trải qua buổi tối hôm đó cũng có thể khiến Đoạn Dã quý trọng nàng.
Nhưng thời gian dài, Đoạn Dã cũng dần dần hiểu, có đôi khi. . . Người với người chỉ cần khoảnh khắc như vậy là đủ rồi.
Mà Diệp Noãn gọi lại điện thoại cho Đoạn Dã thì không gọi được, nàng chớp mắt mấy cái, có chút không thể tin.
Diệp Noãn không hiểu, lần này chẳng lẽ không giống như trước kia sao?
Hắn chỉ cần dỗ nàng, nàng liền vẫn sẽ mềm lòng sẽ hòa lại, vì sao. . .
Diệp Noãn không tin, như phát điên gọi liên hoàn đoạt mệnh cho Đoạn Dã, cũng mặc kệ nàng gọi thế nào, đều là giọng nói nhắc nhở quen thuộc.
Nàng mắt đỏ hoe, tay run run mở WeChat, kéo Đoạn Dã ra khỏi danh sách đen trong WeChat, rồi gọi lại cho Đoạn Dã, nhưng điều chờ đợi nàng là dấu chấm than màu đỏ.
Giống như lúc trước nàng kéo đen Đoạn Dã, lần này đổi lại Đoạn Dã kéo đen nàng.
Diệp Noãn cuối cùng không thể trốn tránh, nàng bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, cảm giác sắp mất đi Đoạn Dã không dễ chịu chút nào.
Nhưng Diệp Noãn sau khi tỉnh táo lại thì hiểu, Đoạn Dã không phải người như vậy.
Bọn họ ở bên nhau hai năm, nói dài không dài, nhưng nói ngắn cũng không ngắn.
Nàng tự nhận vẫn hiểu Đoạn Dã.
Đoạn Dã chắc chắn là bị nàng chọc tức, nên mới dùng cái cớ vụng về này để tránh mặt nàng.
Nàng không tin bên cạnh Đoạn Dã có người.
Nam Tinh là người Đoạn Dã thầm mến thời còn đi học, chỉ là sau đó ầm ĩ đến mức mọi người đều biết thôi.
Còn nàng, là mối tình đầu của Đoạn Dã.
Nàng không tin những lý do thoái thác của Đoạn Dã, nàng cố chấp muốn tìm đến Đoạn Dã.
Cho nên Diệp Noãn lập tức bắt xe đến nhà Đoạn Dã.
Đoạn Dã từng nói, mong muốn dẫn Diệp Noãn về nhà cho người nhà xem mặt, nhưng Diệp Noãn từ chối, nàng cảm thấy mình vẫn còn danh không chính ngôn không thuận, không cần thiết đi gặp bố mẹ Đoạn Dã.
Cho nên, Diệp Noãn chỉ biết khu nhà Đoạn Dã, chứ không biết số nhà.
Nàng đi cũng chỉ có thể ở ngoài khu chờ đợi.
Mà lúc này, Đoạn Dã đã xuống xe đi về phía Lạc Thanh Diên.
Thấy hắn tới, Lạc Thanh Diên cũng không hỏi chuyện điện thoại, chỉ đưa bản thiết kế trong tay cho hắn: "Anh xem, đây là mấy mẫu thiết kế quán cà phê, anh có thích cái nào không?"
Đoạn Dã tự nhiên nhận lấy, xem bản thiết kế một chút, chỉ vào một cái trong đó nói: "Tôi thích cái này."
Lạc Thanh Diên liếc nhìn, sau đó giao bản thiết kế cho người phía sau: "Cứ theo cái này mà làm."
"Vâng, Lạc tiểu thư."
Người thợ nhanh chóng đi làm.
Đoạn Dã hơi ngơ ngác: "Cứ theo lời tôi nói mà làm hả? Chính cô không có ý kiến gì à?"
Lạc Thanh Diên cười nhạt một tiếng: "Anh thích là được, dù sao sau này người trông quán thường xuyên là anh mà."
Đoạn Dã: "Vậy cô không xem à?"
Lạc Thanh Diên đi về phía bên trong quán: "Xem chứ, tôi tan làm là đến, còn mang đồ ăn ngon cho anh, được không?"
Đoạn Dã: "Cái này thì tạm được."
Lạc Thanh Diên bật cười, nói: "Quán cà phê vẫn chưa có tên, anh nghĩ đi."
Đoạn Dã: "Thì cứ gọi là Quán Cà Phê thôi, dù sao tôi cũng không phải dân học văn, không nghĩ ra được cái gì có hàm dưỡng."
Lạc Thanh Diên gật đầu: "Được, vậy thì Quán Cà Phê."
"Đợi về tôi tìm mấy người thiết kế logo, đến lúc đó anh nhớ chọn một cái nhé."
Đoạn Dã: "Ừ."
Mấy ngày ngắn ngủi tiếp xúc với Lạc Thanh Diên, Đoạn Dã cũng hơi thăm dò được tính tình của Lạc Thanh Diên, làm gì cũng thích một lần xong hết.
Công nhân đang bận rộn, Đoạn Dã và Lạc Thanh Diên đi lại bên trong một lúc.
Đoạn Dã: "Cái này cần tự mình giám sát à?"
Lạc Thanh Diên ngẩn ra một chút nói: "Không cần, thợ đều là người thành thật đáng tin cả, không có vấn đề đâu."
Lạc Thanh Diên không nói, đây là đội công trình của nhà mình, hiệu quả tốc độ đều rất nhanh, không ai dám trước mặt nàng ăn bớt vật liệu.
Đoạn Dã cười nói: "Cô vậy là không hiểu rồi."
Nói rồi, Đoạn Dã hạ giọng: "Chuyện trang trí này, phải có người tự mình để mắt, không thì công nhân rất dễ làm bừa."
Lạc Thanh Diên ban đầu định khuyên Đoạn Dã, nhưng thấy Đoạn Dã một mặt cẩn trọng nghiêm túc, nàng lại thấy thú vị.
Thế là, ý cười trong mắt Lạc Thanh Diên càng sâu: "Anh nói có lý, vậy chúng ta làm thế nào mà để mắt?"
Đoạn Dã nhìn bộ dáng dễ nói chuyện của Lạc Thanh Diên, lại thấy. . . vị Lạc đại tiểu thư này vẫn rất nghe lời nha.
Đoạn Dã: "Thế này đi, lúc tôi đi làm tôi để anh em của tôi đến xem, cuối tuần tôi tự mình đến xem."
Lạc Thanh Diên rất muốn nói, thực ra hai ngày là có thể xong rồi, nhưng thấy Đoạn Dã vô cùng tích cực như vậy, Lạc Thanh Diên thầm nghĩ, để công nhân rút đi một nửa, làm thêm mấy ngày cũng không sao.
Thế là, nàng vui vẻ đồng ý: "Được."
Đoạn Dã: "Vậy để bọn họ ngày mai lại đến nhé? Tôi liên lạc với anh em của tôi đã."
Lạc Thanh Diên: "Bọn họ không đi làm à?"
Đoạn Dã cười nói: "Lâm Phong năm nay chuẩn bị mấy tháng cuối năm ra nước ngoài học, nên hiện tại là không có việc gì."
Lạc Thanh Diên: "Tốt đấy, vậy anh phải mời cậu ấy ăn một bữa tử tế."
Đoạn Dã cười hắc hắc, theo bản năng nói: "Chúng ta cùng nhau mời cậu ấy."
Lạc Thanh Diên thoáng có chút ngạc nhiên, không khỏi nhìn chằm chằm Đoạn Dã xem tới xem lui.
Đoạn Dã tiếp xúc ánh mắt dò xét của Lạc Thanh Diên, không khỏi có chút lắp bắp: "Sao. . . Sao vậy?"
Lạc Thanh Diên nói thẳng: "Tôi cứ nghĩ, anh sẽ không cho tôi gặp bạn bè tốt của anh chứ."
Khóe miệng Đoạn Dã giật giật: "Tôi là người như vậy sao?"
Lạc Thanh Diên khẽ nhếch khóe môi: "Cái đó thì khó nói."
Đoạn Dã: "Lạc Thanh Diên, có thể đừng công kích cá nhân được không."
Hai người vừa nói vừa cười, trời cũng đã dần tối, Lạc Thanh Diên cũng cho các công nhân về.
Lạc Thanh Diên mở chiếc BMW của mình, chuẩn bị chở Đoạn Dã đến siêu thị lớn gần nhà mua đồ ăn.
Nàng không quên Đoạn Dã muốn ăn lẩu.
Trong từ điển của Lạc Thanh Diên, tuy hiện tại nàng và Đoạn Dã chỉ là quan hệ vợ chồng miễn cưỡng, nhưng nàng có ý muốn chung sống tốt với Đoạn Dã, nên mặc kệ Đoạn Dã muốn gì, làm gì, chỉ cần không quá đáng, nàng đều có thể chấp nhận.
Và trong khi xe dừng chờ đèn đỏ, Đoạn Dã hỏi nàng: "Sao cô không hỏi cú điện thoại kia ai gọi tới?"
Lạc Thanh Diên cười, trong bóng tối, đôi mắt nàng càng thêm sáng ngời.
Khi xe lăn bánh, Đoạn Dã nghe thấy giọng nói của nàng: "Không phải anh định chủ động nói cho tôi sao?"
Mặt Đoạn Dã trong nháy mắt cũng hơi đỏ lên.
Sao hắn lại cảm thấy mình bị Lạc Thanh Diên nắm thế này?
Nhưng là. . .
Hắn chỉ là theo tiềm thức cảm thấy, Lạc Thanh Diên là vợ hắn.
Hắn không nên giấu diếm nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận