Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 281: Vấn Châu mùa đông đến(hai hợp một) (length: 15008)

Đoạn Trạch từ cục cảnh sát trở về, đã là gần ba giờ sáng.
Hắn vừa mới vào đến tầng một, liền thấy Đoạn Dã đi vào phòng bếp.
Đoạn Trạch hơi nghi hoặc một chút liền đi theo qua, phát hiện Đoạn Dã bưng hai thùng mì tôm, vừa mới quay người, hai anh em liền mặt đối mặt.
Đoạn Dã: "Anh? Giờ này rồi, anh không ngủ được làm gì vậy?"
Đoạn Trạch: "Đi gặp một chuyến Chu Lạc, còn ngươi? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, dậy nấu mì tôm?"
Đoạn Dã có chút xấu hổ: "Đây không phải là đã tỉnh ngủ rồi, cảm thấy đói bụng, liền đến làm chút gì."
Đoạn Trạch: "Trong bếp nhiều đồ ăn như vậy, ngươi lại chỉ ngâm hai thùng mì tôm?"
"Còn mang cả vợ ngươi ăn mì tôm?"
Đoạn Dã cười hắc hắc hai tiếng, vừa định nói chuyện, ngoài cửa liền ló vào một cái đầu nhỏ: "Ta cũng muốn ăn mì tôm!"
Đoạn Trạch quay đầu, liền thấy Thẩm Niệm Niệm dụi một đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ, trơ mắt nhìn mì tôm trong tay Đoạn Dã.
Mặt Đoạn Trạch có chút tối sầm, Đoạn Dã nhún nhún vai, phảng phất đang nói, xem đi, con gái đều như vậy, đâu phải lỗi của ta.
Đoạn Trạch bất đắc dĩ: "Được thôi, đã mọi người không ngủ được, vậy thì cùng nhau ăn?"
Đoạn Dã và Thẩm Niệm Niệm đồng thời gật đầu.
Thẩm Niệm Niệm: "Vậy ta đi lên lầu gọi Thanh Diên."
Đoạn Dã: "Vậy ta đem mì tôm phần ra ngoài."
Rất nhanh, trong phòng bếp chỉ còn lại Đoạn Trạch một người.
Đoạn Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, được thôi, nơi này chỉ có hắn dễ nói chuyện nhất, thế là xắn tay áo lên, liền bắt đầu lục tung tìm mì tôm.
Đoạn Trạch trước tiên ngâm một thùng mì tôm tương đối thanh đạm, sau đó bắt đầu mở bếp nấu cơm.
Trong tủ lạnh cái gì cũng có, đã muốn ăn, vậy coi như ăn một bữa khuya đi.
Đoạn Trạch liền đơn giản xào vài món ăn, còn rán mấy quả trứng gà, liền bưng ra ngoài.
Đợi Lạc Thanh Diên và Thẩm Niệm Niệm thu xếp xong xuống tới, trên bàn đã bày mấy món ăn.
Đoạn Trạch không muốn ăn mì tôm, lại nhanh chóng xào cho mình một đĩa cơm chiên.
Đoạn Dã: "Anh, thật đó, anh đúng là anh ta."
Lạc Thanh Diên cũng cười: "Đúng vậy, anh đúng là người đàn ông tốt."
Thẩm Niệm Niệm giống như một chú ong mật nhỏ vui vẻ, trực tiếp chạy tới, khoác tay Đoạn Trạch.
Đoạn Trạch: "Ngươi đi chậm một chút, trong bụng còn mang em bé..."
Thẩm Niệm Niệm kéo hắn, cười hắc hắc hai tiếng: "Ta có chừng mực, ta hiện tại cũng tốt hơn nhiều, mà lại ta còn không cảm thấy được hắn tồn tại đâu."
Mọi người vừa nói chuyện vừa nhập tiệc.
Lạc Thanh Diên: "Anh nói đúng, Niệm Niệm em phải chú ý nhiều một chút, dù sao ba tháng đầu rất quan trọng."
Đoạn Trạch và Đoạn Dã đều tán thành gật đầu.
Thẩm Niệm Niệm lúc này mới ngoan ngoãn ngồi xuống: "Được, vì bảo bảo, vậy ta sẽ học làm một người mẹ đáng tin cậy."
Đoạn Trạch chuyển thùng mì tôm vị nấm hương đến trước mặt Thẩm Niệm Niệm: "Ừm, sau này đồ ăn vặt, ăn ít thôi."
Thẩm Niệm Niệm cười gật đầu: "Được, nghe lời bố của con."
"Đúng rồi, anh có nghĩ đặt tên cho con không?"
Đoạn Trạch: "Không vội, chờ xong xuôi hôn lễ rồi sẽ từ từ nghĩ."
Nói đến cái này, Thẩm Niệm Niệm lại đột nhiên hỏi bọn họ một câu: "Vậy chúng ta khi nào về kinh đô?"
Lạc Thanh Diên cũng nhìn về phía Đoạn Dã.
Trong lòng hai người phụ nữ đều nghĩ, Giang Cảnh Văn đã bị bắt quy án, chuyện của Chu Lạc cũng giải quyết xong, hiện tại đã tháng mười hai, các nàng đến đây cũng sắp ba tháng rồi, cũng nên trở về thôi.
Nhưng Đoạn Trạch và Đoạn Dã đều im lặng một hồi.
Đoạn Dã nói: "Còn phải đợi thêm."
Lạc Thanh Diên: "Đợi cái gì?"
Thẩm Niệm Niệm cũng cau mày hỏi: "Đúng vậy, đợi cái gì?"
"Vấn Châu quá không an toàn, ta không muốn ở lại Vấn Châu, anh ơi, chúng ta mau về đi được không?"
Đoạn Trạch đưa tay xoa đầu Thẩm Niệm Niệm: "Ngoan, còn phải chờ một chút."
Đoạn Dã: "Việc ở Vấn Châu còn phải kết thúc công việc, còn cần đại tẩu chủ trì đại cục, lệnh của nàng một ngày không có, chúng ta có lẽ sẽ phải ở lại Vấn Châu cùng nàng."
Đoạn Trạch: "Đại tẩu ở Vấn Châu, với thủ đoạn sấm sét phối hợp cảnh sát quét sạch không ít tội phạm, nhưng đồng dạng, cũng gây thù chuốc oán không ít."
Đoạn Trạch nhìn Thẩm Niệm Niệm, nói một câu nghiêm túc: "Niệm Niệm, đại tẩu mang thai đã bảy tháng."
Đoạn Dã gật đầu: "Đúng vậy, anh cả không ở đây, chúng ta thực sự lo lắng, cho nên định cùng đại tẩu cùng nhau về kinh thành."
Trong lòng Thẩm Niệm Niệm và Lạc Thanh Diên lập tức thót tim một tiếng, các nàng sao lại không nghĩ đến điều này? Chủ yếu là, Lạc Thanh Diên và Thẩm Niệm Niệm đều cho rằng, những tên trùm lớn này đã bị bắt, vậy Lương Mặc cũng có thể về kinh rồi...
Lạc Thanh Diên: "Thì ra là vậy, vậy thì ở lại thêm một thời gian cũng không sao."
Nói xong, Lạc Thanh Diên nhìn thoáng qua Thẩm Niệm Niệm, nàng hiểu rất rõ ý của Thẩm Niệm Niệm, cho nên...
Lạc Thanh Diên nói: "Nhưng ở Vấn Châu, có em và Đoạn Dã là được, anh trước cứ cùng Niệm Niệm về kinh thành, bây giờ cách ngày cưới của hai người cũng chỉ còn một tháng, chụp ảnh cưới rồi chuẩn bị tiệc cưới những thứ này, đều phải có các anh sắp xếp."
"Hơn nữa, Niệm Niệm giờ đang có bầu, chụp ảnh cưới đẹp, đợi lớn tháng rồi, sẽ không dễ chụp nữa..."
Thẩm Niệm Niệm lúc này lại cười cười, thật ra nàng cũng đâu có phải không hiểu chuyện gì.
Trước kia không có cảm giác an toàn, là bởi vì không ai bảo vệ, bây giờ thì khác, bây giờ trong bụng có đứa con yêu của nhà họ Đoàn, nên rất an toàn.
Thế là, Thẩm Niệm Niệm nói: "Ban đầu không biết lý do, nhưng bây giờ biết rồi..."
Thẩm Niệm Niệm nhìn Đoạn Trạch bằng đôi mắt lấp lánh: "Em với anh cùng nhau đợi."
"Hôn lễ nếu kịp về thì tổ chức, nếu không kịp, qua năm rồi làm cũng như nhau."
"Dù sao, anh nhất định sẽ cưới em, đúng không?"
Đoạn Trạch nhìn Thẩm Niệm Niệm, trong lòng vừa vui mừng lại cảm thán: "Đúng vậy, anh nhất định sẽ cưới em."
Thẩm Niệm Niệm: "Vậy thì không sao, ăn cơm ăn cơm."
"Nói đến ở Vấn Châu, em còn chưa được chơi đã, tuy nói là biên giới, nhưng phong cảnh cũng rất đẹp, thời tiết thì nóng hơn so với kinh đô một chút, ở kinh đô giờ đã không thể mặc áo cộc, nhưng ở đây vẫn được."
Đoạn Trạch: "Trước ngày cưới, chúng ta sẽ về."
"Niệm Niệm, anh sẽ không thất hứa."
Thẩm Niệm Niệm có chút không kiềm được, miệng còn ngậm mì tôm, nhưng hốc mắt lại ửng đỏ...
Nhìn hơi buồn cười, mọi người đều bật cười.
Nhất là Đoạn Trạch, còn xoa xoa đầu bà xã đáng yêu, bóp bóp khuôn mặt bánh bao của nàng.
"Ngoan nào, bà xã, nào, ăn đùi gà này, vừa nướng, rất mềm."
Khuôn mặt Thẩm Niệm Niệm hơi đỏ lên, cũng khiến nàng có chút ngại ngùng, lặng lẽ gật đầu ăn cơm.
Đoạn Dã và Lạc Thanh Diên ra vẻ, xem kịch xem kịch.
Nhưng dưới gầm bàn, Lạc Thanh Diên vẫn là nhẹ nhàng gãi gãi đùi Đoạn Dã.
Đoạn Dã ngoài mặt bình tĩnh, còn gắp cho Lạc Thanh Diên một cái đùi gà đã nướng, nhưng trong lòng thì có chút vui mừng.
Cứ như vậy, bốn người vừa nói chuyện phiếm, vừa ăn uống no nê, quả là một khoảng thời gian thảnh thơi hiếm có.
Thẩm Niệm Niệm bắt đầu đi vệ sinh, nhưng vừa đi đến bên cửa sổ, lại đột nhiên ngạc nhiên kêu lên một tiếng: "Tuyết rơi!"
Ba người trong phòng ăn sửng sốt một hồi, mới tranh thủ đứng lên, cùng nhau đi về phía cửa sổ.
Trên vai Thẩm Niệm Niệm nhiều thêm một chiếc áo khoác mà Đoạn Trạch đã khoác vào cho nàng.
Thẩm Niệm Niệm thẹn thùng cười một tiếng, sau đó quay người ôm lấy eo Đoạn Trạch, đem đầu vùi vào vai hắn, hai người sóng vai nhìn khung cảnh tuyết trắng mênh mang ngoài cửa sổ.
Đoạn Trạch xoa đầu nàng: "Mùa đông ở Vấn Châu ngược lại đến sớm hơn kinh thành một chút."
Thẩm Niệm Niệm: "Đúng vậy, thảo nào mọi người phải sớm kết thúc những chuyện này, đợi đến mùa đông, tuyết lớn phủ núi, muốn bắt người coi như rất khó."
Đoạn Trạch gật gù, bóp một chút thịt mềm bên hông Thẩm Niệm Niệm, hài lòng tiếp tục xem tuyết.
Còn Đoạn Dã và Lạc Thanh Diên đã đứng ở ngoài cửa, hiện tại đã gần sáu giờ sáng, trời đã hửng sáng, tuyết không biết rơi từ lúc nào, trên mặt đất đã có một lớp sương bạc.
Lạc Thanh Diên nhớ lại, lần đầu nàng và Đoạn Dã gặp nhau là vào đầu năm, bây giờ đã gần cuối năm.
Bên ngoài hơi lạnh, Đoạn Dã còn chưa nói gì, Lạc Thanh Diên đã xoay người ôm lấy hắn, vùi mình vào trong ngực hắn.
"Từ Kinh Đô đến Vấn Châu, gần một năm nay, cuộc sống thay đổi thật là nhiều."
Đoạn Dã cười cười, cũng ôm lại Lạc Thanh Diên: "Đúng vậy, là rất nhiều."
Lạc Thanh Diên đột nhiên hỏi Đoạn Dã: "Năm ngoái vào ngày này, anh đang làm gì đấy?"
Khả năng mọi thứ khác Đoạn Dã đều tám lạng nửa cân, nhưng trí nhớ lại đặc biệt tốt, Lạc Thanh Diên không hỏi thì có thể hắn cũng sẽ không cố ý suy nghĩ.
Nhưng Lạc Thanh Diên hỏi, trong đầu Đoạn Dã liền chợt nhớ lại cảnh tượng kinh đô vào buổi Sơ Tuyết, khi Diệp Noãn đang cãi nhau đòi chia tay với hắn...
Sơ Tuyết ở Kinh Đô năm ngoái rơi lớn thật đấy, Diệp Noãn vì hắn giúp cô bạn học mang hành lý mà nổi giận, nhất định phải uống trà sữa ở tiệm cách đó mười cây số.
Lúc đó tuyết rơi rất lớn, lại không bắt được xe, hắn chỉ có thể đi đi về về chạy, cuối cùng nếu không phải Diệp Noãn sau đó ra ký túc xá, ôm hắn khóc... có lẽ lúc ấy bọn họ đã kết thúc.
Đoạn Dã nghĩ đến điều này, cũng không kìm được mà cười một tiếng nhẹ bẫng.
Lúc ấy không thấy, giờ phút này nghĩ lại, mới phát hiện mình lúc trước ngu ngốc cỡ nào.
Thấy vẻ mặt Đoạn Dã như vậy, Lạc Thanh Diên liền đoán ra: "Là đi cùng Diệp Noãn rồi."
Đoạn Dã gật đầu, thản nhiên mở miệng: "Ừm."
Đoạn Dã: "Vấn đề tinh thần của Diệp Noãn là điều ta không ngờ tới, ta cứ nghĩ cô ấy do hoàn cảnh gia đình, nên mới có chút cố chấp..."
Đoạn Dã đã từng có một lần tránh né quá khứ với Diệp Noãn, nhưng bây giờ, ngược lại lại nói rất thản nhiên.
"Diệp Noãn bản chất kỳ thật không xấu, đợi khi nào bệnh tình cô ấy ổn định, thì làm thủ tục xuất viện."
Lạc Thanh Diên nghe vậy, cũng chỉ là khẽ cười một tiếng, sau đó thản nhiên gật đầu: "Được, tất cả nghe theo ngươi."
Lạc Thanh Diên kỳ thật cũng không hận Diệp Noãn, chỉ là Diệp Noãn làm chuyện thực sự quá kinh thiên động địa, nàng không thể không phòng bị.
"Chờ Diệp Noãn bệnh tình ổn định muốn xuất viện, chi bằng cho nàng đổi một thành phố sinh sống đi, Kinh Đô dù sao cũng là... Nơi đau lòng của nàng."
Đoạn Dã vuốt vuốt đầu Lạc Thanh Diên: "Đều tùy ngươi."
Hai người lẳng lặng ở ngoài cửa ôm nhau rất lâu.
Lạc Thanh Diên: "Nam Tinh..."
Nàng có chút muốn nói lại thôi.
Đoạn Dã ôm eo thon của nàng, cười cười: "Nam Tinh bên kia, hai vợ chồng chúng ta cùng đi vẫn hơn."
Đoạn Dã nhìn lớp tuyết trắng xóa bên ngoài, không khỏi nhớ tới những năm tháng ở cùng Nam Tinh, bọn họ cũng không phải là ở bên nhau với thân phận tình nhân, mà là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.
Đoạn Dã cũng là lần đầu nghe Lạc Thanh Diên nhắc đến chuyện những năm đó.
"Ta cùng Nam Tinh, trước mười tám tuổi, tức là trước khi lên đại học, chúng ta mỗi một mùa đông đều ở bên nhau..."
Thời gian bọn họ ở bên nhau còn nhiều hơn cả thời gian ở với cha mẹ, dù sao từ nhà trẻ đến cao trung đều học chung một lớp, lại còn ngồi cùng bàn...
"Thanh Diên, nói thật, vào lúc không có Diệp Noãn, không có ngươi, ta thật sự cho rằng cả đời này mình sẽ theo đuổi Nam Tinh."
"Về sau dần trưởng thành, rồi lại trúng tiếng sét ái tình với Diệp Noãn, đến lúc ta dần yêu Diệp Noãn thì đó cũng là lúc ta mệt mỏi nhất cả về thể xác lẫn tinh thần..."
"Dù là Nam Tinh, hay là Diệp Noãn, đều đã qua rồi."
"Lão bà, con người ta, sẽ không quay đầu lại nhìn, ta chỉ nhìn về tương lai."
Đoạn Dã là người, chỉ cần đưa ra quyết định thì sẽ mãi không hối hận, cho dù quyết định này có mang đến hậu quả gì đi nữa.
Lạc Thanh Diên cười nhẹ gật đầu.
Đoạn Dã: "Lúc nào ngươi cũng hiểu rõ ta, ta cũng muốn biết, bạn trai cũ của ngươi đâu? Sao chưa từng thấy cũng chưa nghe ngươi nói tới?"
Vừa nói tới chuyện này, mặt Lạc Thanh Diên lập tức đỏ bừng.
Đoạn Dã lập tức cũng tò mò...
Tình huống gì đây? Mặt đỏ tới vậy...
Đoạn Dã nghĩ đến một vạn loại khả năng, duy chỉ không nghĩ tới, Lạc Thanh Diên nhỏ giọng đáp: "Ta chưa từng hẹn hò, ngươi là người đầu tiên..."
Đoạn Dã lập tức đơ người: "Hả? Lạc tỷ tỷ, ngươi đừng lừa ta nha..."
Lạc Thanh Diên cười hắc hắc hai tiếng: "Thật sự chưa hẹn hò, ta đã bị ép định hôn mà còn không hay biết..."
Đoạn Dã là người mà nàng đã đánh cược khi cùng đường mạt lộ.
Lạc Thanh Diên không ngờ, lần này nàng cược thắng vô cùng triệt để.
Cảnh tuyết phối hợp với khuôn mặt ửng đỏ của Lạc Thanh Diên càng khiến Đoạn Dã ngẩn người, đã sớm biết Lạc Thanh Diên xinh đẹp, nhưng giờ phút này dáng vẻ ngượng ngùng kia lại càng khiến tim Đoạn Dã ngứa ngáy.
Lạc Thanh Diên nói: "Ta từ nhỏ đã học ngoại ngữ của các nước, còn cả cầm kỳ thư họa, lớn lên lại còn phải học cách kinh doanh, ta gần như không có ngày nghỉ, còn chưa kịp lớn đã cùng ba mẹ ngược xuôi nhiều nước làm ăn..."
"Con đường nhân sinh của ta đều đã được định sẵn, kể cả chuyện hôn sự với Giang gia, đây là lần đầu tiên trong ta nảy sinh lòng phản kháng..."
"Nhưng ta rất may mắn, lần này ta đã không nhẫn nhục chịu đựng."
Lạc Thanh Diên ôm Đoạn Dã, vô cùng cảm khái.
Nếu như nàng vẫn nghe theo lời ba mẹ, thì sao có được cuộc sống hôm nay?
"Đoạn Dã, ngươi là mối tình đầu của ta."
Lạc Thanh Diên cực kỳ khẽ nói một câu khiến tim Đoạn Dã rung động muôn phần.
Đoạn Dã cúi đầu, đối diện với đôi mắt ba quang liễm diễm của Lạc Thanh Diên, đôi mắt ấy không phải là màu đen truyền thống, nhìn kỹ lại thì có một chút sắc nâu trầm, nhìn người vô cùng thâm tình, sơ sẩy một chút là trực tiếp sẽ rơi vào đó.
Rõ ràng tối qua ăn đã đủ no nê, nhưng giờ phút này Đoạn Dã vẫn giữ lấy đầu của nàng, cúi đầu.
Môi răng quấn quýt, bên ngoài là Sơ Tuyết của năm nay, trôi xuống một cách dịu dàng...
Tiểu Vũ vừa ra tới, lần đầu tiên nhìn thấy chính là Đoạn Trạch cùng Thẩm Niệm Niệm đang hôn nhau say đắm ở bên cửa sổ.
Tiểu Vũ: "..." Quả thực là cay mắt.
Đi thêm hai bước về phía trước, chuẩn bị lách qua thì cảnh tượng trước mắt lại là Lạc Thanh Diên và Đoạn Dã... nụ hôn của hai người lại càng si mê đắm đuối hơn.
Tiểu Vũ: "..."
Sơ Tuyết bên ngoài lại lạnh, cũng không thể lạnh bằng tim của Tiểu Vũ lúc này.
Loan cảm thán: "Không phải chứ, bọn họ đều... dậy sớm vậy sao?"
John trợn to mắt: "Có khi nào là... chưa ngủ không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận