Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 56: Diệp gia xảy ra chuyện (length: 8183)

Các loại bản thảo làm xong, đã là mười một giờ đêm, vặn vẹo ê ẩm cổ, liền nằm lên giường đi ngủ.
Tối hôm qua đều là ôm Hương Hương mềm mại Lạc Thanh Diên ngủ, hôm nay trong ngực không có Lạc Lạc, Đoạn Dã có chút hoài niệm.
Nhưng mở to mắt một lát sau, Đoạn Dã cũng rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Mà lúc này đây, Lạc Thanh Diên còn trong phòng làm việc cùng người ngoại quốc đàm phán hạng mục, toàn bộ quá trình bầu không khí đều rất khẩn trương, bởi vì hạng mục trung tâm thương mại này liên quan đến hơn trăm triệu nhân dân tệ.
Lạc Thanh Diên ở trong nước rất nhiều thành phố đều có công xưởng của mình, nàng muốn những xưởng này làm ra sản phẩm, mặc kệ là quần áo hay đồ dùng sinh hoạt, sản phẩm điện tử, hải sản các loại, toàn bộ tiêu thụ ra các nước.
Một khi đàm phán thành công, nàng liền có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đây là mối làm ăn lớn, trong vòng hai ngày đã xác định chi tiết, rất mệt mỏi...
Nhưng nàng chính là Lạc Thanh Diên, chỉ cần nắm bắt phương hướng lớn, hợp đồng ký xong, những việc còn lại liền giao cho người phía dưới làm là được rồi.
Ước chừng bốn giờ chiều, hiệp đàm phán cuối cùng kết thúc.
Lạc Thanh Diên vừa ra phòng họp, liền nhận được một cuộc điện thoại mà cực kỳ lâu rồi không có nhận.
Trình Tuế Tuế gọi một tiếng: "Lạc tổng?"
Lạc Thanh Diên khoát tay, Trình Tuế Tuế lập tức hiểu ý, cùng Lưu Nghiêm cùng nhau trước dẫn người đi đến nhà hàng đã định ăn cơm.
Mà Lạc Thanh Diên rốt cục bắt máy.
"Ca, có chuyện gì sao?"
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói không mang theo chút tình cảm nào.
"Cuối tháng sau, ta sẽ dẫn vợ ngươi về Kinh Thành, ta hi vọng ngươi chuyển về Tứ Hợp Viện."
Tim Lạc Thanh Diên lập tức chìm xuống.
"Ca, ta không phải con nít, ta ở đâu là tự do của ta."
Lạc Thư Dương: "Lạc Thanh Diên, ta không phải đang thương lượng với ngươi, chuyển hay không chuyển, tự ngươi liệu mà làm."
Lạc Thanh Diên trầm mặt, một câu cũng không nói.
Lạc Thư Dương hơi hòa hoãn giọng.
"Mẹ trước đó có đến chỗ ngươi đúng không? Nghe nói rất nhanh đã đi, chắc là không phát hiện ra cái gì."
"Nhưng mà Lạc Thanh Diên, mấy trò mèo con của ngươi, lừa được mẹ, giấu diếm được cha thì thôi, ta ở Kinh Thành có bao nhiêu tai mắt, ngươi làm cái gì ta lại không biết?"
"Giang gia mặc dù không bằng Lạc gia, nhưng cũng coi là nhân vật nổi trội trên thế giới này, người ngươi cũng đánh rồi, giận cũng xả rồi, cái người tên Đoạn Dã, ngươi cũng có rồi, ta hi vọng trước khi ta về, ngươi giải quyết xong đi."
"Ngươi là em gái của ta, ta sẽ không hại ngươi."
Lạc Thanh Diên thần tình lạnh nhạt, nàng sớm đã biết sẽ có một ngày này, Lạc Thư Dương ở nước ngoài nhưng là hắc bạch lưỡng đạo đều kính nể, chỉ là nàng không nghĩ tới, sẽ bại lộ nhanh như vậy.
"Ca, chuyện ta quyết định, cũng không phải ai cũng có thể nhúng tay vào."
Lạc Thư Dương không tức giận, cười một tiếng, nói: "Thanh Diên, ngươi không có nhiều thời gian đâu, đừng ép ca phải tự mình đến dạy dỗ ngươi."
Nói xong, Lạc Thư Dương trực tiếp cúp điện thoại, tiếp tục dựa vào ghế phơi nắng.
Mà bên cạnh hắn, thuộc hạ Daniel mặc tây trang rót cho hắn một chén trà.
"Lão bản, lần này Giang gia thật sự tức giận rồi..."
Lạc Thư Dương không phản ứng, Daniel nhìn hắn một cái, tiếp tục nhỏ giọng nói:
"Đại tiểu thư lần này làm như vậy, có chút không đúng."
Lạc Thư Dương: "Ồ? Vậy ngươi cảm thấy, cô ta phải nên làm thế nào?"
Daniel: "Lạc gia và Giang gia kết thông gia là điều tất nhiên, cho dù đại tiểu thư có không thích Giang thiếu gia thì cũng nên thương lượng với ngài, không nên động tay với Giang thiếu gia..."
"Tính tình của đại tiểu thư, là thật sự hơi nóng nảy, ngay cả ngài cũng dám cãi lại, quả thật nên hảo hảo dạy dỗ một chút... A!!! "
Chân Daniel trúng một viên đạn, đau đớn đến nỗi hai đầu gối hắn trực tiếp quỳ xuống đất, đầu đầy mồ hôi, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn Lạc Thư Dương.
Lạc Thư Dương cười: "Đúng vậy, ngay cả ta cô ta cũng dám cãi, Giang Cảnh Xuyên tính là cái gì, đánh hắn một trận thì sao?"
Lạc Thư Dương không cười nữa: "Vậy còn ngươi? Ngươi lại tính là cái gì? Dám chất vấn muội muội ruột thịt của Lạc Thư Dương ta? !"
Daniel tranh thủ thời gian cầu xin tha thứ, vừa tự tát mình, vừa nói: "Lão bản, là tôi nhiều chuyện!"
Lạc Thư Dương phất phất tay: "Cút."
Daniel rất nhanh bị người kéo đi, cũng rất nhanh có bảo tiêu đến dọn dẹp vết máu, trong nháy mắt, ngoài trừ từng chút mùi máu tươi trong không khí tràn ngập, thì giống như cái gì cũng không có xảy ra.
Ánh mắt Lạc Thư Dương rơi vào trên mặt bàn trước mặt, trên đó có ảnh chụp của Đoạn Dã và giấy kết hôn của bọn họ.
Đoạn Dã chỉ là người bình thường, là bị Lạc Thanh Diên kéo xuống nước.
Lạc Thanh Diên bảo vệ Đoạn Dã rất tốt, việc giữ bí mật làm kín kẽ không một kẽ hở, nếu không phải tự mình phái người đi thăm dò, e là cũng không biết chuyện này.
Người cung cấp tin tức này cho hắn, là Giang gia.
Giang gia có tâm tư gì, trong lòng hắn hiểu rõ.
Chỉ là... Lạc Thanh Diên không nên thích Đoạn Dã.
Còn có, việc Lạc Thanh Diên bị hạ thuốc, cũng nên có hồi kết, chỉ bất quá đối thủ quá mạnh, Lạc Thanh Diên luôn cố gắng điều tra, cũng không tra ra được gì, kế hoạch của đối phương rất chặt chẽ, đơn giản là có chuẩn bị, hoàn toàn là muốn hủy hoại Lạc Thanh Diên.
Lần này về Kinh Thành, chuyện này, hắn nhất định phải khiến những lão già lén lút giở trò kia, phải trả giá đắt.
Để cả Kinh Thành này ai nấy cũng biết, dám động vào người Lạc gia, sẽ có kết cục như thế nào!
Nếu không, người khác còn tưởng rằng, Lạc Thanh Diên phía sau không có chỗ dựa.
Ngay lúc Lạc Thư Dương đang suy nghĩ thì một người phụ nữ Hoa xuất hiện từ trong nhà, tóc đen váy dài, không trang điểm nhưng vẫn quyến rũ vô cùng.
"Thư Dương, con gái khóc, anh đến bế một cái, dỗ dành nó đi."
Lạc Thư Dương lập tức đứng lên, nụ cười trên mặt rạng rỡ: "Được, lão bà."
"Lão công, có phải chúng ta tháng sau là phải về rồi không? Về bao lâu vậy anh?"
"Đúng vậy, em không phải rất nhớ Thanh Diên sao, chúng ta ở thêm một thời gian rồi về cũng không muộn, huống chi bảo bối nhà ta còn chưa gặp cô cô đâu."
"Vậy nghe anh, em cũng lâu không gặp Thanh Diên rồi, có hơi nhớ."
"Lão công đợi về Kinh Thành, em sẽ lại sinh một đứa, em muốn cùng Thanh Diên đi dạo phố mua mua mua!"
"Được được được, đến lúc đó anh sẽ tự mình cùng các em đi, có được không?"
"Được, hehe."
Lạc Thanh Diên vẫn đứng ở chỗ đó, trong lòng không khỏi có chút nặng nề, thật ra lúc kéo giấy chứng nhận kết hôn, nàng đã nghĩ xong đường lui.
Chỉ bất quá đưa ra lựa chọn này có chút khó khăn.
Lạc Thanh Diên nhận được điện thoại của Trình Tuế Tuế, không tiếp tục suy nghĩ nữa, cất điện thoại cẩn thận, rồi bước nhanh đi.
Kinh Đô, năm giờ rưỡi chiều.
Đoạn Dã vừa ra khỏi cổng công ty, liền thấy một bé trai đang ngồi xổm bên đường.
Là Diệp Tiểu Thiên.
Đoạn Dã ngẩn người, nghĩ nghĩ, vẫn đi tới.
"Tiểu Thiên, sao con lại ở đây?"
Diệp Tiểu Thiên quay đầu lại, Đoạn Dã mới phát hiện, quần áo Diệp Tiểu Thiên đều rách cả rồi, trên người toàn là bùn, trước ngực còn có vết cào, là đang đi dép lê của người lớn, mà dép lê thì đã hỏng.
Đoạn Dã không khỏi kinh hãi, liền vội vàng đi tới ngồi xuống: "Tiểu Thiên, con làm sao vậy? Bị bạn học bắt nạt à?"
Diệp Tiểu Thiên bĩu môi, liền khóc.
Đoạn Dã muốn ôm nó, nhưng lại bị Diệp Tiểu Thiên tránh, vừa khóc vừa nói: "Ca ca, người con bẩn..."
Đoạn Dã không khỏi nhíu mày, vươn tay sờ đầu Diệp Tiểu Thiên, kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói cho ca ca nghe được không?"
Diệp Tiểu Thiên nức nở hai tiếng, lúc này mới nói: "Trong nhà có rất nhiều người lạ, con và mụ mụ đều bị đánh, mụ mụ còn đang nằm trong nhà, sau đó cô giáo của tỷ tỷ... Gọi điện cho mụ mụ, nói tỷ tỷ..."
Trong lòng Đoạn Dã có một dự cảm chẳng lành: "Tỷ tỷ thế nào?"
Diệp Tiểu Thiên khóc dữ hơn: "Nói tỷ tỷ trốn học, đã mấy ngày không đi học rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận