Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 138: Hai người ca ca lần đầu giao phong (length: 8243)

Đoạn Dã cười: "Thanh Diên, ngươi ra ngoài cùng nãi nãi cùng một chỗ ngồi một lát đi."
Nói xong, Đoạn Dã đi qua, vỗ vỗ đầu Lạc Thanh Diên: "Dù sao ngươi cũng bận rộn cả ngày rồi, thêm hai món ăn cũng nhanh thôi."
Thế là, Lạc Thanh Diên chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Phòng khách.
Lão thái thái đã sớm chạy tới, lấy danh nghĩa gọt hoa quả, nhưng cũng không vào phòng bếp.
Thế là, trong phòng khách chỉ còn lại ba người, Lạc Thư Dương, Tiểu Vũ cùng Đoạn Nhân Tể một thân chính nghĩa lẫm liệt.
Đoạn Nhân Tể mỉm cười, đưa tay ra: "Đệ muội đại ca, Lạc Thư Dương đúng không? Nghe danh đã lâu, ta tên Đoạn Nhân Tể."
Lạc Thư Dương cũng đưa tay ra: "Chào."
Hai người bắt tay nhau, rồi lại ngồi xuống.
Lạc Thư Dương cũng không định nói chuyện sâu với người này, hắn dù gì cũng lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm như vậy, vẫn có thể nhìn ra người này khác biệt.
Mấu chốt là, hắn mới biết tên người này, mà hắn thậm chí còn chưa tra được tên người này, thật đáng sợ?
Đã đường hẹp gặp nhau, Đoạn Nhân Tể liền không định buông tha Lạc Thư Dương, hắn cười hỏi: "Đại ca Lạc gia không thích nói chuyện à? Đệ muội tính tình hoạt bát, không ngờ đại ca lại trầm ổn như vậy."
Lạc Thư Dương cười gượng: "Đoạn Dã trông bình thường quá, không ngờ đại ca lại cao lớn uy mãnh."
Lời này là trần trụi châm biếm.
Cũng may Đoạn Dã không có ở đây, nhưng mặt Đoạn Nhân Tể lại có chút trầm xuống: "Đệ đệ ta đúng là thường thường, trong sạch, không giống đại ca Lạc gia tài giỏi, có thể đem kinh doanh làm lớn như vậy, còn có thể không một chút gánh nặng trở lại Hoa Hạ."
"Điểm này, đệ đệ thường thường không có gì lạ của ta đúng là kém hơn."
Lạc Thư Dương không cười nổi nữa, ngay cả giả vờ cũng không được, mắt sáng quắc nhìn Đoạn Nhân Tể.
Trái lại, Đoạn Nhân Tể lại ung dung uống một ngụm trà, mới nói tiếp: "Tẩu tử không lâu trước sinh một bé gái à? Rất giống tẩu tử Mạn Hoa, sau này nhất định có phúc."
Lưng Lạc Thư Dương bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh, ngón tay vô thức cuộn lại.
Người này...
Thế mà lại nắm rõ lai lịch của hắn như vậy?
Đoạn Nhân Tể vẫn tươi cười: "Đại ca Lạc gia, ta nghe đệ muội Thanh Diên nhắc đến chuyện làm ăn của anh ở nước ngoài, cũng không biết cụ thể làm gì? Có phải rất có thể phát tài không, đều là người một nhà, sao không nói chút, hàn huyên một tí?"
Lạc Thư Dương ngẩng đầu: "Tôi làm ăn gì, có liên quan gì đến Đoàn gia? Tôi cần báo cáo sao?!"
Lạc Thư Dương muốn đứng lên, lại bị Tiểu Vũ sau lưng ép xuống vai.
Trán Tiểu Vũ đã túa mồ hôi, hôm nay xuất sư bất lợi rồi...
Đôi mặt người này, đúng là khẩu Phật tâm xà, bất động thanh sắc che chở cho khuyết điểm lại còn gièm pha lão bản, chữ nào câu nấy đều là cảnh cáo, cuối cùng lại còn thăm dò?
Đây chắc chắn không phải là binh sĩ bình thường.
Đoạn Nhân Tể thu hết một màn này vào mắt, khóe môi hơi nhếch lên: "Nghe anh nói xem, em gái của anh và em trai tôi đã kết hôn, chúng ta đều là người một nhà, đương nhiên có liên quan."
Vừa nói, Đoạn Nhân Tể còn cầm bình trà nhỏ, tự mình rót trà cho Lạc Thư Dương: "Anh xem anh, làm gì mà tức giận như vậy? Đều là làm anh trai, nhất định cũng là vì lớp trẻ, bình tâm nói chuyện không tốt sao?"
Lạc Thư Dương tức giận đến bật cười, trực tiếp ngồi xuống: "Được, tôi ngược lại muốn hỏi anh, anh đang lấy thân phận gì thẩm vấn tôi đây? Anh đại diện cho ai? Đơn vị nào? Thân phận nào?"
"Trước khi anh hỏi thăm tôi, có phải nên tự giới thiệu trước không?"
"Nếu không thì sao tôi phải trả lời?"
Đoạn Nhân Tể vẫn cứ hòa nhã cười, chỉ nói một câu: "Thân phận của tôi, tạm thời phải giữ bí mật, xin lỗi."
Lạc Thư Dương cười lạnh: "Vậy có nghĩa là anh không có tư cách hỏi han gì về tôi?"
Đoạn Nhân Tể vẫn không hề thay đổi sắc mặt: "Tiểu Vũ xuất ngũ đúng không, tôi có tư cách hay không, có lẽ, anh có thể hỏi hộ vệ của mình?"
Lạc Thư Dương và Tiểu Vũ đồng loạt giật mình.
Đoạn Nhân Tể vậy mà ngay cả nội tình của Tiểu Vũ cũng rõ?
Sắc mặt Lạc Thư Dương càng thêm khó coi, ai thích mình công khai bại lộ trước mắt người khác chứ.
Tiểu Vũ nghiêng người nói nhỏ bên tai Lạc Thư Dương: "Lão bản, người này ít nhất... thiếu úy..."
"Mà có lẽ tôi đoán không đúng, hắn có lẽ không chỉ có một thân phận..."
"Người này giống người chúng ta gặp ở biển, ngài còn nhớ chứ?"
Cái kia... cái người làm bọn họ phải cụp đuôi chạy về, tiếng cảnh cáo kia, người đó.
Sao hắn có thể không nhớ?
Đó là bộ đội đặc công dưới biển? Hay là cái gì, nói chung đến bây giờ Lạc Thư Dương cũng không dám đến cái vùng biển đó.
Lúc này Lạc Thư Dương quả thật có chút ngồi không yên.
Tiểu Vũ: "Lão bản, có lẽ... chúng ta nên đi."
Sự tình thật sự nghiêm trọng hơn bọn họ dự tính rất nhiều.
Tiểu Vũ nói đi, là lập tức xuất ngoại.
Chuyện của Đoàn gia, tốt nhất đừng nhúng tay vào.
Đừng quan tâm đại tiểu thư với ai.
Lúc này Tiểu Vũ vô cùng hối hận, lẽ ra lúc trước anh nên ngăn Lạc Thư Dương về nước.
Đoạn Nhân Tể: "Đừng khẩn trương, ta chỉ lấy thân phận ca ca Đoạn Dã nói chuyện với anh thôi."
Lạc Thư Dương dù gì cũng từng trải, kinh hãi không bao lâu, liền khôi phục như thường.
Hắn không làm gì trái luật pháp Hoa Hạ, hắn sợ gì?
Cho dù thủ đoạn của hắn không chính đáng, thì cũng không phải trên lãnh thổ Hoa Hạ, ai quản được hắn?
Tiểu Vũ theo Lạc Thư Dương nhiều năm, xem xét là biết Lạc Thư Dương đang suy nghĩ gì.
Anh thừa nhận, không có chứng cứ xác thực, không thể làm gì được.
Nhưng lão bản à, có phải anh quên mất người trên biển, hay dưới đáy biển kia, giống như tổ chức quốc tế vậy... Chẳng qua người đó là người Hoa mà thôi, quan trọng hơn là không biết người kia với Đoạn Nhân Tể quan hệ thế nào.
Tiểu Vũ rất sợ hãi, nỗi sợ hãi này là từ tận đáy lòng, bởi vì hai người này quá giống nhau, nhất là đôi mắt.
Không cười, giống như vực sâu đáy biển.
Tiểu Vũ không dám đoán mò, cũng không dám đi sâu điều tra.
Nhưng giờ khắc này, anh biết, phải khuyên nhủ lão bản, im miệng, tuân thủ luật pháp.
Đoàn gia... tuyệt đối không thể đụng vào.
Lạc Thư Dương đương nhiên cũng có suy nghĩ riêng của mình, hắn đứng lên, hôm nay coi như hắn đến nhầm.
Đoạn Nhân Tể lạnh lùng nói: "Các anh nên nghĩ kỹ, ra khỏi cửa này, về sau tìm anh nữa, chưa chắc đã dễ nói chuyện như tôi."
Dễ nói chuyện?!
Trong lòng Lạc Thư Dương như có lửa đốt.
Lạc Thư Dương tiếp tục đi ra ngoài, Đoạn Nhân Tể đứng dậy.
"Đại ca Lạc gia..."
Đoạn Nhân Tể bước đến, đứng cạnh Lạc Thư Dương.
Hắn nói: "Tôi khuyên anh một câu, cho người rút lui hết đi, em trai tôi rất coi trọng sinh hoạt cá nhân, không thích bị ai giám sát và quấy rầy."
"Ngoài ra, em trai Đoàn gia, cho dù là người tầm thường, cũng không ai được vũ nhục hay xem thường."
"Nếu còn lần sau, tôi đây làm anh, có lẽ sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu."
Ánh mắt Lạc Thư Dương vào khoảnh khắc đó trở nên sắc bén, nếu ánh mắt có thể giết người, Đoạn Nhân Tể không biết chết mấy lần rồi.
Đoạn Nhân Tể vỗ vỗ vai hắn, vẫn là nụ cười đó: "Hai chữ phế vật, sau này đại ca bớt nói đi, ảnh hưởng tình cảm."
Lạc Thư Dương gạt tay Đoạn Nhân Tể: "Ta thật cảm ơn lời khuyên của anh!"
Lúc Lạc Thư Dương bước ra, Đoạn Nhân Tể nói: "Đây là Hoa Hạ, không phải nước ngoài, đại ca Lạc gia, đừng hiểu lầm đấy."
Lạc Thư Dương nắm chặt tay, bước chân nặng nề đi ra khỏi Đoàn gia.
Tiểu Vũ theo sau cười gượng, còn lặng lẽ đóng cửa lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận