Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 179: Lưới điện (length: 8293)

Nam Tinh nhắm hai mắt, cổ họng nhấp nhô, đuôi mắt đỏ đến tận cùng.
Nàng run rẩy bờ môi: "Là ta sai rồi."
Tề Duyệt trầm mặc hồi lâu, nói: "Nam tỷ, chúng ta không thể đi, lúc này, bo bo giữ mình mới là quan trọng."
Nam Tinh lắc đầu: "Ngươi không rõ, nếu là ta không đi, Diệp Noãn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Nàng giờ phút này, sợ là đã sớm hận thấu ta."
Tề Duyệt cau mày: "Nàng đến cùng hận ngươi cái gì? Lúc trước chẳng lẽ không phải nàng mặt dày mày dạn muốn ngươi giới thiệu sao? Hiện tại làm sao..."
Thấy Nam Tinh sắc mặt càng ngày càng không tốt, Tề Duyệt cũng chỉ đành im miệng.
Lúc này.
Tập đoàn Hằng Luân.
Lạc Thanh Diên vừa ra thang máy, nhìn thấy điện thoại Đoạn Dã, liền gọi lại.
Đoạn Dã: "Thanh Diên, ngươi nghe ta nói, ta hiện tại đang trên đường đến chỗ ngươi, Diệp Noãn điên rồi, nàng hiện tại đứng ngay trên mái nhà đối diện công ty các ngươi, phát tin nhắn muốn uy hiếp ta..."
Cái gì?
Lạc Thanh Diên quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nàng lúc này đang ở Hằng Luân tầng cao nhất.
Nàng nhanh chân bước về phía trước, nhưng nhìn qua thì không thấy người trên sân thượng đối diện.
Lạc Thanh Diên vừa thả lỏng một chút, còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy một thân ảnh chậm rãi lộ ra đầu, rồi từ từ trèo lên sân thượng.
Mặt Lạc Thanh Diên trắng bệch, nhìn xuống dưới, phát hiện cổng công ty đã bị người vây kín như nêm cối.
Lạc Thanh Diên nhanh chóng trấn tĩnh lại: "Không sao, ngươi đừng lo, lái xe ngàn vạn lần chú ý an toàn."
Nói xong, Lạc Thanh Diên cúp điện thoại.
Trình Tuế Tuế cùng Lưu Nghiêm cũng nhanh chóng chạy đến.
Trình Tuế Tuế: "Lạc tổng, người phụ nữ này là nhắm vào Hằng Luân."
Mặt Lưu Nghiêm ngưng trọng: "Không đúng, việc này hoàn toàn là nhắm vào ngài."
"Ngài xem, đây là hình ảnh giám sát đêm qua của người phụ nữ này, nàng ở trên sân thượng chờ cả đêm, mà trong vòng một đêm, hầu như toàn bộ giới truyền thông kinh đô đều tới."
Lạc Thanh Diên vẫn đang suy nghĩ đối sách, liền nghe thấy tiếng xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thương.
Nhìn từ xa xuống dưới, xe cứu hỏa đã bắt đầu dựng đệm hơi.
Lạc Thanh Diên ngẩng đầu nhìn sang đối diện, từ chỗ nàng có thể thấy rõ động tác của Diệp Noãn, chỉ thấy Diệp Noãn chậm rãi ngồi xuống, hai chân đung đưa theo gió, như thể mọi chuyện không liên quan đến nàng.
Nếu Diệp Noãn thật sự rơi từ đối diện xuống, vậy thì chắc chắn sẽ chết.
Tầng ba mươi bốn, tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Giờ khắc này, Lạc Thanh Diên ý thức được, con người Diệp Noãn, không bình thường.
Lạc Thanh Diên hít sâu một hơi, nói: "Đi bảo người cố gắng giúp cảnh sát sơ tán đám đông, đặc biệt là phóng viên và truyền thông, nên cảnh cáo thì cứ cảnh cáo, còn có Weibo, phải làm cho sập."
Trình Tuế Tuế: "Ta đi làm ngay."
Lạc Thanh Diên nhìn Diệp Noãn, cách xa nhau, các nàng đều không thấy rõ nét mặt nhau.
Nhưng kỳ lạ là, Diệp Noãn biết đó là nàng, và Lạc Thanh Diên cũng biết, đây là sự khiêu khích chính thức của Diệp Noãn đối với mình.
Lạc Thanh Diên từ từ cong lên môi đỏ, nhớ lại mình đường đường là thiên kim thủ phủ kinh đô, từ trước đến giờ đều là người uy hiếp người khác, khi nào đến lượt người khác như thế này lên mặt.
"Lưu Nghiêm, ngươi lập tức đi liên hệ bệnh viện tâm thần tốt nhất kinh đô."
Chỉ một câu nói, Lưu Nghiêm đã hiểu: "Rõ!"
Lưu Nghiêm đang nghĩ, chiêu này của lão bản quả thật là nhất nhất quyết định chính xác, đối đãi loại người này, chỉ có nghĩ cách một lần giải quyết mới được.
Phong cách làm việc của người phụ nữ này thật khiến người ta sợ hãi.
Lưu Nghiêm vội vã rời đi, Lạc Thanh Diên lại liếc nhìn Diệp Noãn, rồi quay người xuống lầu.
Cùng lúc đó, máy bay không người lái đang lượn trên trời, ghi lại rõ ràng trạng thái của Diệp Noãn lúc này, thân thể gầy yếu, ánh mắt trống rỗng, một cảnh tượng đau lòng biết bao.
Nữ minh tinh nhảy lầu à, tin tức này lớn nhường nào, không cần ai đẩy cũng hot search, trực tiếp xuất hiện video và hình ảnh ở khắp mọi nơi.
Và nửa giờ sau, Weibo tê liệt.
Bất kỳ ai bấm vào đều thấy trạng thái vòng xoay, rất nhiều người không rõ, còn tưởng rằng hệ thống nâng cấp bảo trì, đang không ngừng làm mới điện thoại.
Dương Phàm vừa mới dẫn người xông lên sân thượng, Diệp Noãn đã gào lên một câu: "Đừng lại đây!!!"
Dương Phàm cùng đồng nghiệp sau lưng lập tức dừng lại.
Dương Phàm: "Diệp tiểu thư, có gì xuống rồi nói..."
Diệp Noãn đã ở trong trạng thái điên cuồng: "Ta muốn gặp Đoạn Dã! Ta muốn gặp Đoạn Dã!!"
Hễ ai tới gần, Diệp Noãn lại gào khóc thảm thiết, khiến Dương Phàm cùng mọi người không dám đến gần.
Phần lớn cảnh sát đều là thanh niên, tim ai cũng đập thình thịch.
Mọi người thực sự rất lo lắng cho Diệp Noãn, nhưng Diệp Noãn một lòng chỉ muốn trả thù những người đã tổn thương mình.
Diệp Noãn càng kích động, máy bay không người lái càng quay toàn diện không góc chết.
Mắt Dương Phàm lạnh xuống: "Đi bảo tay bắn tỉa bắn hạ mấy cái máy bay không người lái kia xuống, phải nhanh lên."
Thuộc hạ lĩnh mệnh vội vàng rời đi.
Dương Phàm cũng nhanh chóng cho người liên lạc với Đoạn Dã.
Lúc này Đoạn Dã đang cố gắng chạy hết tốc lực, chỉ vì con đường đã bị phong tỏa hoàn toàn, xe không đi được, chỉ có thể dựa vào đôi chân.
Trên đường đi, Đoạn Dã không ngừng nghĩ mục đích Diệp Noãn làm vậy là gì, bây giờ anh đã nghĩ ra, cô muốn tất cả bọn họ đêm đêm gặp ác mộng, nhất là Lạc Thanh Diên, còn có... Nam Tinh.
Anh nghĩ, Diệp Noãn chắc chắn không chỉ thông báo cho một mình anh.
Lúc này Thanh Diên chắc đang rất sợ hãi, nghĩ tới đây...
Đoạn Dã lần đầu tiên có ý muốn bóp chết một người.
Lạc Thư Dương đến hiện trường thì Đoạn Dã đã lên lầu.
Lúc này, máy bay không người lái đang phát trực tiếp tại hiện trường.
Diệp Noãn chỉ vào Hằng Luân đối diện, tức giận nói: "Chủ nhân của tòa nhà đó, ỷ vào mình có quyền thế cướp đi bạn trai của ta, không chỉ vậy, nàng còn sai người trong công việc khắp nơi gây khó dễ cho ta, giải Kim Mã năm ngoái mà người đoạt giải là Trần Viện mọi người biết đó? Trần Viện là bạn thân của Lạc Thanh Diên, nàng hết lần này đến lần khác tại đoàn phim dẫn đầu bắt nạt ta, làm khó ta, phá hoại gia đình ta, cướp công việc của ta, bọn họ không cho ta sống..."
Nghe được những lời Diệp Noãn nói, da đầu Dương Phàm cũng run lên.
Dương Phàm lập tức gọi điện thoại cho Đoạn Trạch: "Nhanh! Che chắn tín hiệu của tòa nhà này..."
Đoạn Trạch người cũng tê liệt: "Tôi còn đang lái xe..."
Đoạn Trạch vội vàng dừng xe bên đường, trán đổ mồ hôi lạnh, vừa mở máy tính chuẩn bị làm việc, thì giọng Dương Phàm kinh ngạc vang lên.
"Lưới điện... Xuất thủ."
Đoạn Trạch sững sờ, tim đột nhiên thả lỏng.
Tốt rồi.
Đại tẩu ở đây thật tốt, có điều lần này xong việc, chắc chắn anh với Đoạn Dã chẳng có quả ngon mà ăn.
Đoạn Trạch không hiểu bực bội, giỏi lắm, vì một con Diệp Noãn mà anh với Đoạn Dã có khả năng bị ông nội bắt về huấn nhừ tử.
Dương Phàm thấy tay bắn tỉa vẫn chưa ra tay, máy bay không người lái đã tự bốc khói, sau đó lắc lư vài cái trên không rồi rơi từ trên cao xuống.
À.
Dương Phàm hưng phấn, đây tuyệt đối không phải bọn họ làm.
Giọng tay bắn tỉa truyền đến từ bộ đàm: "Lão đại lão đại, chuyện gì xảy ra thế này? Ta không có đất dụng võ tí nào cả!!!"
Dưới lầu, trong đám người, có một phụ nữ bụng dưới hơi nhô lên sắc mặt phức tạp nhìn người trên lầu.
Lương Mặc thần sắc hơi trầm xuống, nhỏ giọng phân phó: "Đi cảnh cáo Giang gia một tiếng, nếu có chống cự, trực tiếp bắt đi!"
Có người phía sau trả lời: "Vâng."
Chưa đầy một phút, một chiếc xe Jeep quân sự chở các quân nhân đang ôm vũ khí trên đường tiến thẳng về Giang gia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận