Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 198: Triệu nữ sĩ làm tập kích (length: 7721)

Sau bữa ăn, người nhà họ Đoàn ở nhà họ Thẩm ngồi một lát, người của nhà họ Thẩm cũng đi gần hết, vị biểu cậu kia nhìn đến phía sau tới năm người kia, cũng đàng hoàng hơn, không còn chạy qua chỗ Đoàn Dã và Lạc Thanh Diên hóng chuyện nữa.
Chỉ là, tất cả thân thích của nhà họ Thẩm, thất đại cô bát đại dì, đều đang âm thầm suy nghĩ, nhà họ Đoàn rốt cuộc có bối cảnh gì?
Bọn họ đây là "bảo hổ lột da", hay là... có thêm một cây đại thụ làm chỗ dựa?
Mọi người ở đây đều như có điều suy nghĩ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, việc quyết định chi tiết lễ đính hôn, đã đến lúc phải chia tay.
Thẩm Tông Bách đích thân đưa bọn họ ra ngoài.
Thẩm Niệm Niệm rất tự giác, bản thân đã mang tâm thế chuẩn bị đi theo Đoàn Trạch, hiện tại đã đứng bên cạnh hắn.
Đoàn Kiến Thành hòa ái cười, đám tiểu bối có thể thành đôi thành cặp, bọn họ làm trưởng bối, vẫn rất vui vẻ khi thấy điều đó.
Đoàn Kiến Thành: "Tông Bách, ông yên tâm, lễ hỏi sẽ không để Niệm Niệm chịu thiệt..."
Thẩm Tông Bách liên tục xua tay: "Người một nhà không nói hai lời, chuyện Niệm Niệm và Tiểu Trạch có thể ở bên nhau, chúng ta làm cha mẹ cũng thật cao hứng, lễ hỏi chỉ là hình thức thôi, không quan trọng, không quan trọng..."
Thẩm Niệm Niệm và Lạc Thanh Diên theo bản năng liếc nhau một cái, đều vội vàng cúi đầu.
"Sách", cái mặt này, trở mặt đúng là rất nhanh.
"Sách", Thẩm Niệm Niệm suýt chút nữa bật cười, nàng nhớ rõ, đối với nhà họ Giang, không phải nói như vậy mà, hận không thể móc sạch nhà họ Giang.
Đoàn Trạch bóp nhẹ tay nhỏ của Thẩm Niệm Niệm: "Đừng làm ồn, đang nói chuyện chính sự đấy."
Thẩm Niệm Niệm ghé vào tai hắn: "Lễ hỏi không quan trọng, anh cứ liệu sức mà làm."
Đoàn Trạch cười cười, vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều, không nhịn được đưa tay sờ đầu nàng, nói: "Em ngốc như vậy, anh cũng phải trong khả năng của mình cho em những gì tốt nhất."
Đôi mắt của Thẩm Niệm Niệm gần như biến thành mắt hình ngôi sao, vô cùng đáng yêu.
Nàng nói: "Ông xã, anh sao mà tốt thế? Chờ kết hôn, em nhất định sinh cho anh thêm vài đứa con trai để báo đáp anh..."
Nụ cười của Đoàn Trạch trong nháy mắt cứng lại.
"Không cần thiết."
Nhà họ Đoàn toàn con trai, nếu mà có một đứa con gái, sẽ được cưng chiều lên tận trời mất.
Thẩm Niệm Niệm: "Vì sao chứ, anh không thích sao?"
Đoàn Trạch dở khóc dở cười: "Không phải không thích, chỉ cần là từ bụng của em sinh ra, anh đều thích, nếu là con gái, thì càng tốt."
Thẩm Niệm Niệm suy tư: "Vậy cũng được, dù sao con trai hay con gái đều được, khuôn mặt theo em, trí thông minh theo anh, tốt nhất rồi."
Đoàn Trạch lại nhịn không được muốn gõ đầu nàng, cuối cùng chỉ thở dài: "Chuyện này còn sớm lắm, ngoan ngoãn đứng đấy..."
Có một người vợ hoạt bát, hiếu động lại đáng yêu hay nhõng nhẽo, đôi khi cũng là một loại gánh nặng ngọt ngào.
Rất nhanh, các bậc trưởng bối nói xong chuyện, một đoàn người liền ồn ào lên xe.
Lúc này, Thẩm Tông Bách và những người khác mới phát hiện, ở đằng xa, dừng lại hai chiếc xe Jeep màu đen, trang phục này... rất bình thường, nhưng sao lại có một loại khí tức không tầm thường xộc thẳng vào mặt?
Không đợi người nhà họ Thẩm hoàn hồn lại, từng chiếc xe đã khởi động, ông cụ liền cùng vợ ngồi ở bên trong.
Đến khi người nhà họ Đoàn đều biến mất, mới có người như trút được gánh nặng thở dài một hơi: "Người nhà này khí tràng, thật không phải là người bình thường có thể chịu được."
Biểu cậu: "Biểu tỷ, cái nhà họ Đoàn này rốt cuộc có lai lịch gì vậy?"
Hạ Yến: "Ta làm sao biết được? Ta cảnh cáo ngươi đấy nhé, đừng có ý đồ gì với Lạc Thanh Diên, dù có muốn hợp tác với nhà họ Lạc, cũng phải chính quy, đưa phương án đến công ty người ta, đừng coi thường người nhà họ Đoàn, thật muốn làm chuyện gì chọc giận người ta, ta không gánh nổi cho ngươi đâu."
Biểu cậu ngẩn người, cái nhà họ Đoàn này ghê gớm như vậy sao?
Đại cháu gái của hắn kiếm đâu ra cháu rể lợi hại vậy?
Mặc kệ nhà họ Thẩm như thế nào, người nhà họ Đoàn thì không sót một ai đều đã đi hết.
Đoàn Dã tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho cha mình là Đoàn Thịnh: "Cha, con mang Thanh Diên về trước."
Đoàn Thịnh: "Ừ, ngày mai mang Thanh Diên về nhà ăn bữa cơm đoàn viên nhé."
Đoàn Dã: "Vâng, mai con mang nàng về."
Sau khi bàn bạc đơn giản, xe của Đoàn Dã liền rẽ hướng khác.
Đoàn Trạch cũng mang Thẩm Niệm Niệm đi theo một hướng khác, đưa Thẩm Niệm Niệm đi xem nhà mới.
Trên xe.
Lạc Thanh Diên: "Sao anh không trực tiếp nói với cha, để ông mang người nhà cùng đi Vầng Trăng Khuyết ăn cơm luôn?"
Đoàn Dã cười cười, nói: "Chuyện này, nói trực tiếp trước mặt sẽ có thành ý hơn, mà hơn nữa, để em trực tiếp nói, rút ngắn quan hệ giữa em và cha mẹ anh."
"Không phải em rất biết nũng nịu sao?"
Lạc Thanh Diên khẽ hừ một tiếng: "Em đâu có biết nũng nịu nhất chứ?"
Đoàn Dã cười: "Cũng không biết lúc đầu ai đã dỗ cho cha mẹ anh xoay như chong chóng, đến hộ khẩu cũng giúp em đưa ra luôn."
Nhắc đến cái này, Lạc Thanh Diên cũng hơi đỏ mặt, nhưng may là nàng giỏi che giấu, không chỉ là sinh viên tài năng, lúc đó vẫn là quản lý cấp cao của công ty, cái này... có mấy phụ huynh lại không đồng ý chứ? Nhưng quan trọng nhất, vẫn là Lạc Thanh Diên đã nói sự việc tối hôm đó...
Lạc Thanh Diên không muốn nói thêm chuyện đã qua, vội vàng đổi chủ đề: "Đây không phải đường về Vầng Trăng Khuyết mà? Anh định đưa em đi đâu?"
Đoàn Dã sao có thể không nhìn ra chút tâm tư của Lạc Thanh Diên, không thể nhịn được cười nói: "Về đón con mèo thôi."
Mắt Lạc Thanh Diên sáng rực lên, đúng vậy, hai người bọn họ đi gọn gàng, chủ yếu là vì nhà kia có đủ cả rồi, bọn họ chẳng cần mang gì cả, suýt nữa thì quên mất con mèo nhỏ.
Lạc Thanh Diên: "A Dã, anh thật tốt."
Đoàn Dã: "Anh còn có lúc tốt hơn, có muốn thử không?"
Mặt Lạc Thanh Diên đỏ ửng: "Giữa ban ngày, anh lại nói bậy..."
Hai người vừa nói vừa cười, rất nhanh đã trở về khu chung cư cũ.
Chỉ là...
Hai người cùng nhau tay nắm tay lên lầu.
Vừa về đến nhà.
Đoàn Dã: "Cái này... Giữa ban ngày mà sao trong nhà lại bật đèn thế?"
Lạc Thanh Diên vừa đổi giày vừa đáp: "Có phải là dì tới cho Miêu Miêu ăn không?"
Hai người cùng nhau đi về phía trước, còn chưa kịp nhìn mèo trong lồng, đã thấy một người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách.
Tim Lạc Thanh Diên "thịch" một tiếng: "Mẹ, sao mẹ lại về?"
Không phải nói tháng sau sao? Sao nhanh vậy?
Đoàn Dã cũng sững sờ, người phụ nữ ngồi trên ghế salon được chăm sóc rất tốt, nếu không phải Lạc Thanh Diên mở miệng gọi mẹ, anh còn tưởng là người chị nào đó của Lạc Thanh Diên.
Thế là, Đoàn Dã cũng theo đó gọi một tiếng: "Mẹ..."
Nữ sĩ Triệu Nhược Tịch liền nổi giận: "Ai là mẹ của ngươi?! Ngươi đừng gọi ta là mẹ! Ta không có đứa con trai lớn như ngươi!"
Lạc Thanh Diên và Đoàn Dã liếc nhau, cũng không nhịn được mà có chút căng thẳng.
Cái này... làm sao mà đột kích vậy?
Lạc Thanh Diên vừa muốn nói gì, Đoàn Dã liền lên tiếng: "Được rồi, mẹ..."
Nữ sĩ Triệu Nhược Tịch: "..."
Lạc Thanh Diên: "..." Ẩn ẩn có chút muốn cười chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đoàn Dã: "Mẹ ngồi đi, con đi rót cho mẹ chén trà."
Đoàn Dã vội vàng chạy vào bếp pha trà, Lạc Thanh Diên theo bản năng muốn đi cùng, Triệu nữ sĩ liền trừng mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt kia như đang nói, ngươi dám bước qua đây thử xem?
Thế là, Lạc Thanh Diên lặng lẽ rụt chân lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận