Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 55: Ta nghĩ ngươi cay (length: 7847)

Nghe được Lạc Thanh Diên vừa mở miệng đã hỏi cái này, Đoạn Dã có chút không nhịn được.
"Ngươi thật đúng là từng phút từng giây không hề bỏ qua a."
Trên màn hình, Lạc Thanh Diên tóc đen môi đỏ, cười đến thoải mái: "Ta đây chính là ngóng trông cả ngày đó."
Đoạn Dã bất đắc dĩ, nhưng vẫn là cầm quần áo cùng điện thoại tiến vào phòng tắm.
Vừa nhìn thấy hình ảnh thay đổi, Lạc Thanh Diên con mắt đều sáng lên.
Nàng cam đoan nàng thật chỉ là muốn nhìn một chút.
Lạc Thanh Diên ở phòng VIP, mặc dù hôm nay bận rộn, nhưng nhận được tin nhắn của Đoạn Dã, nàng vẫn là gác lại việc xã giao, trở về khách sạn.
Đoạn Dã đưa điện thoại cố định trên tường phòng tắm, sau đó mở nước nóng, mình cũng cầm quần áo và quần tất cởi hết.
Nhưng điện thoại Đoạn Dã đặt cao, Đoạn Dã vừa xoay người, Lạc Thanh Diên chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của Đoạn Dã.
Tiếng nói của Lạc Thanh Diên trong phòng tắm đặc biệt rõ ràng.
"A Dã, quay người cho ta xem một chút nha."
Trong phòng tắm sương mù mông lung, Đoạn Dã toàn thân đều ướt đẫm, một bên xoa sữa tắm lên người, một bên quay người lại.
Lạc Thanh Diên mắt mở to, nhìn cái cơ bụng rõ ràng đường vân kia, đều sắp chảy nước miếng.
Chính là...
"Lão công có thể xuống thấp một chút được không?"
Dù da mặt Đoạn Dã có dày, cũng không nhịn được sự vô liêm sỉ của Lạc Thanh Diên.
"Da mặt ngươi có thể dày hơn chút nữa sao?"
Lạc Thanh Diên cười hì hì hai tiếng: "Nếu không phải vì giữ cái hình tượng lão bà này, ta đã sớm không giả vờ rồi, được không?"
Đoạn Dã vừa tắm vừa không để ý tới nàng.
Lạc Thanh Diên: "Nếu không chúng ta nói chuyện khác."
Đoạn Dã: "Ngươi nói đi, ta nghe."
Lạc Thanh Diên nghĩ nghĩ, thốt ra một câu: "Ta phổ cập khoa học cho ngươi về độ cay nhé, hơi cay, cay vừa, cay nồng, cay biến thái, còn một loại cay nữa ngươi biết không?"
Đoạn Dã đang gội đầu, mắt đều không mở được, vừa định nói một câu: Ngươi coi ta là đồ ngốc à?
Một giây sau, Lạc Thanh Diên liền bồi thêm câu: "Ta nhớ ngươi cay ~"
Tay gội đầu của Đoạn Dã khẽ khựng lại, nhanh chóng xả hết bọt biển trên đầu, xoay người sang nhìn màn hình.
Liền thấy đầu kia màn hình, mắt Lạc Thanh Diên đã đỏ hoe.
Tim Đoạn Dã không kiềm chế được mà chua xót, giọng nói không tự chủ được nhẹ nhàng xuống: "Mới đi mấy ngày? Làm việc cho tốt rồi về, ta sẽ đi đón ngươi."
Lạc Thanh Diên: "Vậy ngươi có chê ta trẻ con không?"
Đoạn Dã lúc này mới thật sự bật cười.
"Có chút đó, có bà vợ nào vừa đi xa đã muốn khóc nhè rồi hả?"
Lạc Thanh Diên hờn dỗi: "Nói bậy, ta mới không khóc."
Vừa nói, Lạc Thanh Diên còn theo bản năng ngước đầu lên, vẻ mặt nhỏ kia, khiến Đoạn Dã mềm lòng đến rối tinh rối mù, cũng không đùa nàng nữa, nhanh chóng tắm rửa xong rồi quấn khăn tắm bước ra.
Bọn hắn đúng là đang trong kỳ yêu đương cuồng nhiệt sau cưới rồi, thật là một ngày không gặp như ba năm.
Đoạn Dã ngồi trên sofa, dùng khăn mặt lau tóc, đã qua một lúc rồi mà hốc mắt Lạc Thanh Diên vẫn còn đỏ hoe.
"Ngươi mau đi lau khô tóc đi, không thì dễ bị cảm."
Đoạn Dã nhìn nàng: "Thật sự nhớ ta đến vậy sao?"
Lạc Thanh Diên có chút ủy khuất nói: "Muốn."
Nàng cũng không biết vì sao mình lại như vậy, rõ ràng trước nay nàng thường xuyên vì công việc bay khắp nơi, nhưng lần này… Nàng rất không muốn rời Đoạn Dã.
Lạc Thanh Diên không hiểu, khi một người cô độc lâu, trong cuộc sống đột nhiên xuất hiện một người, mà linh hồn cùng thể xác của bạn lại cực kỳ phù hợp với người đó, tình cảm là thứ không cần thời gian để đo đếm.
Đoạn Dã có chút đau lòng, không khỏi thả giọng nhẹ nhàng dỗ dành.
"Hôm nay thứ tư rồi, tối thứ sáu ta đặt vé máy bay qua tìm ngươi, đến chủ nhật thì ta về, ở bên cạnh ngươi, được không?"
Mắt Lạc Thanh Diên sáng lên, vốn muốn lập tức đồng ý, nhưng nghĩ đến việc Đoạn Dã tan làm rồi còn phải vất vả đi lại, nàng lại thấy đau lòng.
Thế là, Lạc Thanh Diên nhìn đồng hồ.
New York bây giờ là tám giờ sáng.
Lạc Thanh Diên: "Thứ sáu ta về."
Đoạn Dã ngạc nhiên: "Hai ngày, ngươi có giải quyết hết công việc không?"
Lạc Thanh Diên gật đầu: "Ta làm được, ngươi ở nhà ngoan ngoãn chờ ta."
Đoạn Dã vừa định nói gì, chuông cửa nhà Lạc Thanh Diên vang lên, Lạc Thanh Diên nhanh chóng thu hồi cảm xúc, trên mặt không còn vẻ tiểu nữ nhi như lúc đối diện Đoạn Dã.
Đoạn Dã chỉ thấy Lạc Thanh Diên mặt không đổi sắc nói hai chữ: "Vào đi."
Trình Tuế Tuế vừa mới bước vào, thấy máy tính trước mặt Lạc Thanh Diên, do dự một chút, cũng không gọi hai tiếng "Lạc tổng".
Mà đi thẳng vào vấn đề: "Đội bên kia đã đến rồi, mọi người đang chờ."
Lạc Thanh Diên: "Được, ta sẽ đến ngay."
Trình Tuế Tuế gật đầu, sau đó lui ra ngoài.
Còn Lạc Thanh Diên lại nhìn về phía Đoạn Dã, vẻ lạnh lùng trong mắt đã tan đi: "Ta phải đi họp, bảo bối."
Trình Tuế Tuế vừa đóng cửa lại cũng không khỏi run lên, đây là lần đầu tiên cô nghe Lạc Thanh Diên nói chuyện dịu dàng như thế.
Cô nghe nhiều nhất chính là: Ra ngoài! Các ngươi bị đần à? Đồ vô dụng! Không được! Dời lịch!
Trình Tuế Tuế đứng ở cửa cảm thán một câu: "Quả nhiên người so với người, tức chết người."
Trình Tuế Tuế vừa dứt lời, cửa phòng liền bị mở ra, Trình Tuế Tuế trong lòng căng thẳng, vội vàng cúi đầu: "Lạc tổng."
Lạc Thanh Diên nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừ."
Sau đó, Trình Tuế Tuế đi theo sau Lạc Thanh Diên.
Nhưng Lạc Thanh Diên dừng bước chân, Trình Tuế Tuế cũng vội vàng dừng lại, trong lòng lo lắng bất an.
"Chuyện vừa rồi, làm rất tốt, đợi dự án này kết thúc, thưởng cho ngươi gấp đôi tiền."
Tim Trình Tuế Tuế lập tức nhảy cẫng lên.
Tiền thưởng gấp đôi! Một năm tiền thưởng của cô cũng có bốn, năm vạn, nếu gấp đôi, một năm chỉ tiền thưởng thôi cũng đã được mười vạn, nếu thêm cả lương và hoa hồng, năm nay cô lại có một khoản thu nhập không nhỏ.
Lương tháng của cô là năm vạn, còn hoa hồng tính theo dự án trên tay, chỉ cần là dự án do Lạc Thanh Diên đi đàm phán, Lạc Thanh Diên đều sẽ chia cho cô 0.2%.
0.2% nhìn thì ít, nhưng dự án do Lạc Thanh Diên tự mình đàm phán, đều có giá từ chục triệu trở lên, trên không giới hạn.
Hơn nữa, Lạc Thanh Diên chốt hợp đồng rất nhanh, dự án cả chục triệu buổi sáng đàm phán, 0.2% hoa hồng, 20 ngàn tệ, chiều đã có trong tài khoản của cô.
Hơn nữa, thời gian Lạc Thanh Diên đàm phán hợp đồng, lâu nhất cũng chỉ một tháng, nhanh thì một ngày.
Tuy là cả năm không ngơi nghỉ, gọi là đến.
Nhưng mà có tiền mà! Tiền là chí cao vô thượng.
Mấy năm nay cô đi theo Lạc Thanh Diên, từ nước ngoài đến trong nước, cô đã đủ tiền cọc mua nhà ở kinh đô.
Mà lại vào cuối năm, phàm là công ty con dưới trướng Lạc thị tập đoàn, ngoài việc phát gạo, thịt và thẻ siêu thị mua sắm, đều sẽ có lì xì, mọi người trong công ty ai cũng có, ít nhất là 666, nhiều nhất là 9999.
Ở Hằng Luân này, có thể đi theo Lạc Thanh Diên, cũng chỉ có cô và Lưu Nghiêm.
Không biết có bao nhiêu người chen nhau phá đầu để giành được vị trí của bọn cô đấy.
Trình Tuế Tuế lập tức chuyển sang cười nịnh nọt: "Cảm ơn Lạc tổng, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Lạc Thanh Diên vẫn trước sau như một "Ừ" một tiếng, rồi giẫm lên giày cao gót, không ngừng bước đi về phía trước.
Còn Trình Tuế Tuế thì chạy chậm theo sau.
Đoạn Dã cũng đã sấy khô tóc, hôm nay quán cà phê bận rộn đến tận tối mịt mười giờ mới đóng cửa, các barista đều mệt đến nỗi tay cũng không nhấc nổi.
Thế là, Đoạn Dã tiếp tục đăng tin tuyển dụng trên các trang web tuyển việc, phải tuyển thêm mấy barista dài hạn nữa mới được…
Bạn cần đăng nhập để bình luận