Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 12: Nhân sinh rất hí kịch tính (length: 7959)

Đáng tiếc, Diệp Noãn nghe không lọt tai Lưu Kiệt và Lâm Phong, nàng chỉ nghe theo bạn cùng phòng nói.
Dương Nhạc Nhạc nói: "Noãn Noãn, đàn ông đều một giuộc, trong chén có rồi vẫn cứ ngó trong nồi, Nam Tinh không thích Đoạn Dã là thật, nhưng Đoạn Dã khó mà đảm bảo không có ý gì, dù sao chị Nam Tinh đẹp như vậy."
Lưu Lâm Lâm cũng nói: "Đúng vậy đó, nếu hắn thật sự để ý ngươi, sao lại đi ăn cơm với ba mẹ Nam Tinh? Chọn nhà hàng toàn là chỗ xịn xò, quá chu đáo đi."
Chỉ có Liễu Lệ khác biệt, lên tiếng: "Nhưng hai nhà bọn họ là thế giao mà, thế giao, ba mẹ ăn cơm với nhau là chuyện thường mà?"
Dương Nhạc Nhạc phản bác: "Chính vì là thế giao, ba mẹ Đoạn Dã chắc chắn ưng ý Nam Tinh thôi, cha mẹ hắn chẳng thèm tránh hiềm nghi, chẳng coi trọng ngươi, sau này ngươi làm sao sống chung với Đoạn Dã?"
Diệp Noãn cảm thấy, Dương Nhạc Nhạc phân tích rất đúng.
Trước kia nàng và Đoạn Dã chỉ là cãi nhau vặt vãnh, nhưng lần này nàng thực sự rất tức giận, nếu Đoạn Dã không dỗ dành nàng tử tế, nàng sẽ không lôi Đoạn Dã ra khỏi sổ đen, cũng sẽ không làm lành với Đoạn Dã.
Lưu Kiệt nhíu mày: "Ngươi tùy tiện suy đoán như vậy, có lỗi với a Dã, cũng có lỗi với đàn chị hiếu học Nam Tinh của ngươi đó?"
Lâm Phong lắc đầu: "Quan trọng nhất giữa các cặp tình nhân là tin tưởng nhau, ngươi như này thì xác định là không thể đi xa với Đoàn ca được."
Bọn họ đều biết chuyện của Đoạn Dã và Nam Tinh, cũng đều biết từ khi Đoạn Dã quen Diệp Noãn liền không còn nghĩ tới Nam Tinh nữa, nên từ trước đến giờ anh em bọn họ vẫn luôn rất tôn trọng "em dâu" nhỏ Diệp Noãn này.
Bọn họ không thể ngờ, gặp lại, Diệp Noãn lại nói khó nghe đến vậy.
Đoạn Dã ưu tú như vậy, còn dám nói người ta không xứng, nếu không phải cố giữ phong độ đàn ông, Lưu Kiệt đã muốn tát Diệp Noãn một cái, mắng nàng: "Dám nói Đoàn ca của tao không xứng! Đoàn ca tao xứng nhất! Thiên tiên phối!"
Diệp Noãn không để ý đến Lưu Kiệt và Lâm Phong, chỉ nhìn chằm chằm Đoạn Dã, nói: "Ta mong sau này ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi."
Diệp Noãn nghĩ, Đoạn Dã hoặc là sẽ nổi giận, hoặc là giống trước kia xuống nước dỗ dành nàng.
Nàng liền ung dung ngồi đó đợi Đoạn Dã mở miệng.
Ai ngờ, Đoạn Dã chỉ ăn nốt miếng mao đỗ tê cay cuối cùng trước mặt mọi người, lúc này mới đặt đũa xuống, gật đầu: "Được, như ý ngươi."
Nói xong, Đoạn Dã đứng dậy: "Tính tiền, đi thôi."
Lưu Kiệt lập tức đứng dậy đi bên cạnh lẩm bẩm: "Tao xui quá xui, chọn chỗ cũng sai, Kinh Đô to thế mà vẫn cứ oan gia ngõ hẹp..."
Lâm Phong cũng lẹ làng vòng qua theo sau, tốc độ gọi là nhanh như chớp.
Diệp Noãn hơi ngẩn ra, trợn tròn mắt...
Đây là Đoạn Dã mà nàng quen sao?
Sao lại bình tĩnh như vậy?
Lúc này, Dương Nhạc Nhạc cùng Diệp Noãn cũng vừa tới, đầy vẻ khinh bỉ nói: "Đều là trò dục cầm cố túng của đàn ông thôi, muốn cho ngươi cúi đầu trước đó."
Thật sao?
Diệp Noãn có chút ngây người.
Nhưng đợi một lát, Đoạn Dã lại quay lại, Diệp Noãn hai tay để trên đầu gối có chút nắm chặt, trong lòng có chút vui mừng.
Dương Nhạc Nhạc cũng cười, nhỏ giọng nói: "Ta đã bảo rồi, đây là dục cầm cố túng mà."
Nhưng Đoạn Dã nhanh chân đi tới, cầm cái điện thoại đặt trên bàn lên: "Xin lỗi, quên cầm điện thoại."
Nói xong, Đoạn Dã lại xoay người, quay đi không hề lưu luyến.
Diệp Noãn không hiểu sao, bỗng đứng bật dậy, gọi một tiếng: "Đoạn Dã!"
Đoạn Dã không quay đầu lại, thậm chí một cái liếc mắt cũng không cho nàng.
Mặt Diệp Noãn lúc trắng lúc xanh, giậm chân: "Đoạn Dã, nếu hôm nay ngươi đi, thì chúng ta thật sự hết cơ hội!"
Đoạn Dã vẫn không dừng bước, rất nhanh đã biến mất trước mặt mọi người.
Lúc này là giờ cơm, người đến ăn đông nghịt, nên ánh mắt mọi người đều bị tiếng của Diệp Noãn hấp dẫn, nhao nhao hóng chuyện.
Diệp Noãn cảm thấy mặt mình đều bị Đoạn Dã làm cho mất hết, đành phải nén lửa giận và ấm ức trong lòng ngồi xuống lần nữa, Dương Nhạc Nhạc còn ở bên cạnh an ủi: "Thôi, Noãn Noãn đừng buồn, đàn ông ấy mà, đầy đường, không cần vì một tên không đáng mà đau lòng."
Diệp Noãn buồn rầu gật đầu.
Lúc Đoạn Dã đi ra, Lưu Kiệt và Lâm Phong đã tính tiền xong đứng đợi hắn.
Lưu Kiệt: "Hôm nay là tao chọn nhầm chỗ, tao xin lỗi, bọn mình đi chỗ khác làm chén nữa?"
Đoạn Dã cự tuyệt: "Không đi, mai còn thi ban, hôm nay về sớm nghỉ ngơi thôi, ngược lại là bọn mày, cũng nhanh về đi."
Thấy Đoạn Dã tâm trạng không tốt, Lâm Phong và Lưu Kiệt cũng không làm khó, chỉ vỗ vỗ vai Đoạn Dã, mọi chuyện đều hiểu ngầm.
Sau khi mọi người riêng ai về nhà nấy, Đoạn Dã mới quay đầu liếc nhìn bảng hiệu Lẩu Haidilao.
Cuộc đời vốn dĩ kịch tính như vậy, nếu tối đó hắn không nhất thời nóng đầu sẽ không kết hôn, nhưng nếu Diệp Noãn tin hắn, nói chuyện với hắn cho ra lẽ, mà không phải nghe mấy con bạn xúi bậy, thì sẽ không có tối đó.
Đối mặt với chỉ trích, oán trách của Diệp Noãn, bây giờ hắn không muốn giải thích, dù Diệp Noãn nói đêm có mặt trời, hắn cũng nhận.
Đây là lần cuối cùng hắn quay đầu nhìn, về sau sẽ không còn chuyện quay đầu lại vì Diệp Noãn nữa.
Hắn từ đầu đến cuối tin chắc, người đáng để quay đầu nhìn sẽ không dễ dàng mất nhau.
Hắn đã từng nghĩ chờ đợi chờ Diệp Noãn hiểu ra, trước kia hắn thích Nam Tinh, nhưng sau đó hắn thích chính là Diệp Noãn, chỉ có Diệp Noãn, nếu không sẽ không dây dưa với Diệp Noãn hai năm, càng sẽ không làm xong các kiểu kế hoạch hễ Diệp Noãn tốt nghiệp là sẽ cầu hôn, hắn cố gắng làm việc, cố gắng tích lũy tiền, hắn tính toán tương lai, căn phòng ba ba cho, nhân vật nữ chính mà hắn nghĩ, vẫn luôn là Diệp Noãn.
Diệp Noãn nói, nhà nàng trọng nam khinh nữ, cuộc sống không được tốt, nàng muốn an ổn có một cái nhà.
Cho nên, hắn muốn ở cái Kinh Đô rộng lớn này, nhà nhà lên đèn cũng có thể có một ngọn đèn thuộc về hai người.
Nhưng hôm nay...
Hắn sẽ không quay đầu nhìn nữa, kinh đô ngàn vạn ánh đèn cũng sẽ không còn là nơi hai người bọn họ thuộc về.
Diệp Noãn nhỏ hơn hắn hai tuổi, thích náo nhiệt, không có cảm giác an toàn, hắn đều hiểu.
Nhưng có một kiểu người không chịu nổi việc hết lần này đến lần khác thăm dò và vô số lần nghi ngờ vô cớ.
Đoạn Dã quay người, bước về hướng đến.
Noãn Noãn, ta chưa từng lừa dối ngươi, là thái độ của ngươi làm ta rất đau.
Khóe miệng Đoạn Dã nở một nụ cười mỉa mai.
Sau này, hắn vẫn cứ chân thành đối đãi mọi người, nhưng có lẽ... sẽ không còn đặt kỳ vọng nữa.
Là Diệp Noãn dạy cho hắn.
—— Diệp Noãn ngồi trước chỗ ngồi, trước mắt là món lẩu mà nàng thích, còn có dưa hấu ướp lạnh, nếu là trước kia, nàng sẽ rất vui vẻ, Dương Nhạc Nhạc vẫn nói gì đó đối diện, nhưng nàng chẳng nghe lọt, trong đầu toàn là biểu hiện vừa rồi của Đoạn Dã.
Chẳng lẽ Đoạn Dã thật sự không định dỗ nàng sao?
Diệp Noãn liên tục thất thần, Lẩu Haidilao này còn chứa vô số kỷ niệm của nàng và Đoạn Dã.
Điều kiện gia đình của nàng thật sự không tốt lắm, thỉnh thoảng mới được đến ăn một lần lẩu, nhưng từ khi quen Đoạn Dã, chỉ cần nàng muốn, Đoạn Dã sẽ dẫn nàng đến, mỗi lần không lo ăn gì, toàn là món nàng thích, cái đầu tiên bao giờ cũng là gắp cho nàng.
Dương Nhạc Nhạc thấy cảm xúc của Diệp Noãn không ổn, hỏi nàng: "Noãn Noãn, có phải cậu rất buồn vì hắn không?"
Diệp Noãn lắc đầu rồi lại gật đầu, cuối cùng nói: "Tớ không thể diễn tả được tớ buồn như nào, nhưng tớ không vui."
Bạn cần đăng nhập để bình luận