Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 147: Hành trình quỹ tích đồ? (length: 7846)

Thẩm Tông Bách: "Ta không phải nghĩ giam lỏng ngươi, là muốn cho ngươi suy nghĩ một chút rõ ràng, ngươi vì cái gì không thể ở cùng với Đoạn Trạch."
Thẩm Tông Bách: "Ngươi nếu liên kết với Đoạn Trạch, muốn rời đi, ba ba khẳng định ngăn không được, nhưng Thẩm Niệm Niệm, bước ra khỏi Thẩm gia, ngươi sau này không phải con gái ta."
Thẩm Tông Bách nhìn Thẩm Niệm Niệm ánh mắt rất phức tạp, Thẩm gia thế nhưng là cơ nghiệp trăm năm, tuy không sánh bằng Lạc gia, nhưng cũng là đời đời kiếp kiếp truyền thừa mới có hôm nay.
Nếu Thẩm Niệm Niệm chấp mê bất ngộ, hắn người cha này chỉ có thể bỏ con gái này.
Nhưng rốt cuộc là máu mủ của mình, Thẩm Tông Bách vẫn hy vọng Thẩm Niệm Niệm có thể lấy đại cục làm trọng.
Trên thế giới này, có rất nhiều thứ đều so cái gọi là tình yêu quan trọng hơn nhiều.
Thẩm Niệm Niệm cuối cùng không nói gì, quay người lên lầu, đám bảo mẫu cũng đuổi theo sát.
"Phanh ----" Cửa phòng Thẩm Niệm Niệm triệt để đóng lại.
Thẩm Niệm Niệm tâm tình rất nặng nề, có thể bây giờ đầu óc nàng loạn thành một mớ, lời ba ba nói không phải không có lý, nhưng nếu muốn nàng từ bỏ Đoạn Trạch, nàng dường như cũng làm không được.
Nàng không thích Đoạn Trạch còn chưa tính, nhưng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nàng muốn ở cùng một người như vậy, lẽ nào thật không có biện pháp vẹn toàn đôi bên sao?
Cửa phòng bị gõ.
Thẩm Niệm Niệm nhìn sang, Hạ Yến đi đến.
Thẩm Niệm Niệm cúi đầu, kêu một tiếng: "Mẹ."
Hạ Yến thở dài, đi qua ôm Thẩm Niệm Niệm vào lòng: "Nếu như mẹ sớm biết bối cảnh Đoàn gia. . . Lần trước mẹ nhất định không cho con đi H châu."
"Niệm Niệm à, cứ nghe cha mẹ một lần đi, cái Đoàn gia này, không thể chạm vào."
Thẩm Niệm Niệm nhìn Hạ Yến: "Mẹ, ba đã làm gì, mà khiến các người sợ hãi như vậy?"
Hạ Yến ngẩn ra, sau đó nói: "Con nhớ vụ phá dỡ nhà trên đường Hồng Phúc năm năm trước không?"
Thẩm Niệm Niệm: "Nhớ, liên quan gì sao?"
Hạ Yến: "Chỗ đó bây giờ đã xây nhà mới rồi, mà giá nhà vẫn đang tăng, nhưng có một chuyện, lúc ấy có mấy hộ gia đình sống chết không chịu dời."
"Chuyện này ồn ào thật lớn, có một ông lão vì giận quá mà mất, công ty cha con phải bồi thường."
Thẩm Niệm Niệm lông mày đang không ngừng giật: "Thật là vì giận quá?"
Hạ Yến: "Bệnh viện và tòa án cùng nhau giám định."
Thẩm Niệm Niệm: "Vậy chuyện này. . . Liên quan gì đến con và Đoạn Trạch?"
Hạ Yến nhẫn nại nói: "Cha con đúng là dùng tiền để dẹp yên, công ty mới không gặp chuyện gì, dự án cũng coi như kết thúc, nhưng Niệm Niệm, việc này không thể xem nhẹ, con nghĩ kỹ xem, nếu người Đoàn gia biết chuyện này, có nghĩ cha con không hề liên quan gì sao?"
"Và điều quan trọng nhất. . ."
"Nếu đối phương có quyền cao chức trọng, con và Đoạn Trạch sẽ không thể kết hôn được."
Mặt Thẩm Niệm Niệm hoàn toàn ngơ ngác.
Hạ Yến: "Huống hồ, Thẩm gia nhiều năm như vậy ở Kinh Đô vững vàng không ngã, lẽ nào chỉ nhờ vận may của cha con sao?"
Hạ Yến vỗ vai Thẩm Niệm Niệm: "Suy nghĩ cho kỹ đi, con bé ngốc."
"Vì một người đàn ông, từ bỏ thân phận thiên kim tiểu thư, hay. . . Từ bỏ cả gia tộc này, có đáng không?"
Nói xong, Hạ Yến cũng không tiếp tục chủ đề này, mà nói: "Chừng nào con đồng ý chia tay với Đoạn Trạch, mẹ sẽ thả con ra ngoài."
"Lát nữa mẹ bảo người đưa chút đồ uống lên cho con, con nghĩ kỹ đi."
Cửa phòng lại lần nữa bị nhốt lại.
Căn phòng lớn như vậy vào lúc này trở nên có chút trống trải.
Trong tim dấy lên từng cơn đau nhói.
Thẩm Niệm Niệm thậm chí không có tâm trạng đi tắm rửa, cứ như vậy nằm ngửa trên giường lớn, ngơ ngác nhìn trần nhà.
—— Thời gian cứ như vậy bình lặng trôi qua hai ngày, Đoạn Trạch thăng chức, được điều đi chuyên trách mảng ký kết nghệ sĩ của Hằng Luân, tiền lương cũng trực tiếp tăng gấp đôi, từ hai vạn lên thành năm vạn một tháng.
Đoạn Trạch có hơi nghi hoặc một chút, còn có chút để ý, nhưng hắn căn bản không kịp để ý tới, bởi Thẩm Niệm Niệm đã hai ngày không ở cạnh hắn.
Đoạn Trạch ít nhiều vẫn đoán được một chút, hắn đang chờ Thẩm Niệm Niệm đưa ra quyết định.
Sự tình phát triển đến mức này, không phải Thẩm Niệm Niệm nói đoạn là hắn sẽ đồng ý.
Chính là con nha đầu thối đó của Thẩm Niệm Niệm đã trêu chọc hắn trước.
Chỉ là trong lòng dù nghĩ vậy, nhưng Thẩm Niệm Niệm hai ngày nay nhắn tin cho hắn quá ít, lại còn không chịu gặp mặt hắn, Đoạn Trạch có chút bực bội.
Cùng lúc đó.
Lạc Thư Dương cũng nhận được tài liệu Tiểu Vũ đưa tới.
Cái tên Giang Cảnh Xuyên này việc làm ăn cũng rộng phết, thế mà vẫn có thời gian đi gây sự với Lạc Thanh Diên, còn phái người giám thị công ty và nhà cửa?
Quan trọng nhất là, cái cô Diệp Noãn này.
Ba tháng nay gặp gỡ quá thường xuyên rồi thì phải?
Vốn, Lạc Thư Dương còn nghi ngờ Diệp Noãn và Giang Cảnh Xuyên có gian tình, nhưng xem xong tư liệu của Diệp Noãn, Lạc Thư Dương liền bác bỏ khả năng này.
Loại người cố chấp như Diệp Noãn, cho người ta một cảm giác không đạt mục đích thì thề không bỏ qua, đụng phải loại người này, rất phiền phức.
Nếu Giang Cảnh Xuyên muốn có phụ nữ, chỉ cần bỏ tiền ra, có khối cô ngoan ngoãn nghe lời, hắn không nhìn ra con nhỏ Diệp Noãn này có điểm gì hay.
Còn muốn so với muội muội Lạc Thanh Diên của hắn? Đơn giản là người si nói mộng.
Lạc Thư Dương: "Đã hắn muốn nâng Diệp Noãn, vậy để cái cô Diệp Noãn này dậy không nổi luôn đi."
Tiểu Vũ cười đáp: "Dạ vâng, ông chủ."
Tiểu Vũ: "Thật ra tiểu thư cũng có cài người bên cạnh cô Diệp Noãn này, chỉ là. . . Tiểu thư chung quy là quá nhân từ. . ."
Lạc Thư Dương lạnh lùng hừ một tiếng: "Đúng là nhân từ, biết rõ đối với mình có uy hiếp, lại không biết giáng một đòn hiểm."
Tiểu Vũ: "Chỉ là người phụ nữ này, có vẻ như là bạn gái cũ của cô gia đó ạ? Ngài nói cô gia sẽ không. . ."
Lạc Thư Dương cười: "Nếu hắn thật sự ra tay giúp đỡ, vậy thì không tới lượt chúng ta quản."
"Không nói chuyện này nữa, cậu cứ đi làm đi, với lại dạo này hắn không phải thích thăm người thân sao? Đưa hết quà tặng qua đó đi, cậu cũng tiện đường đến thăm một chút."
Tiểu Vũ vừa nghe mà vui mừng, lần theo dấu vết nhà họ Giang này có thể cho hắn cảm giác thành tựu.
Tiểu Vũ: "À đúng rồi, còn một phần tài liệu quan trọng nhất, đó là lộ trình di chuyển mấy năm nay của Giang Cảnh Văn."
Lạc Thư Dương nhận lấy xem qua, sau đó bật cười.
"Cậu cất kỹ cái này đi, rồi ngày mai lơ đãng đưa cho mấy người giám thị của chúng ta."
Khóe miệng Tiểu Vũ giật giật, nếu hắn đoán không sai, mấy người theo dõi bọn họ, chắc là có quan hệ với Đoàn gia.
Cái này. . .
Ông chủ đây là muốn mượn dao giết người sao?
Lộ trình di chuyển chẳng là gì, nhưng có nó, muốn tra thông tin khác thì dễ như trở bàn tay.
Tiểu Vũ: "Vâng ạ."
Lạc Thư Dương: "Danh sách tiệc rượu có chưa?"
Tiểu Vũ: "Không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay sẽ có."
Lạc Thư Dương gật đầu, đứng dậy đi tìm lão bà, chỉ để lại một câu: "Nhanh lên."
Hắn không muốn xảy ra biến cố gì, dù sao khoảng cách đến cái tiệc tối đó cũng chỉ còn ba ngày nữa.
Trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm.
Đoạn Trạch đã dọn khỏi nhà, ở một căn hộ do công ty Kinh Đô phân phối.
Nơi này lớn hơn nhà trọ ở H châu một chút, hắn đang thu dọn đồ đạc trong nhà, thì có tiếng gõ cửa.
Đoạn Trạch mở cửa, liền phát hiện đó là Thẩm Niệm Niệm.
Vừa nhìn thấy hắn, mắt Thẩm Niệm Niệm liền đỏ hoe...
Bạn cần đăng nhập để bình luận