Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 125: Thoát đi (length: 7568)

Đoạn Dã cảm thán một phen, từ sân bay lúc về đến nhà, đã nhanh mười giờ tối.
Hắn mới vừa vào cửa đã nhạy cảm phát hiện trong nhà có người, không đợi hắn nói chuyện.
Giọng lão thái thái liền vang lên: "Tiểu Dã trở về rồi?"
Đoạn Dã sững sờ, lập tức tranh thủ thời gian đổi giày đi qua: "Nãi nãi?"
Lão thái thái cười tủm tỉm kéo hắn ngồi ở phòng khách trên ghế sa lông.
Đoạn Dã: "Nãi nãi ngài lúc nào tới? Ăn cơm chưa? Thanh Diên hôm nay tăng ca khả năng sẽ về trễ một chút, nếu không ta hiện tại mang ngài ra ngoài ăn?"
Nhìn Đoạn Dã vừa đến đã quan tâm như vậy, lão thái thái trong lòng phi thường vui vẻ.
Càng xem, nàng càng cảm thấy Đoạn Dã đứa nhỏ này có duyên, chủ yếu là cái chân thật.
Mà Giang Cảnh Xuyên đâu, tuy mặt ngoài cũng ấm hòa, nhưng cái kiểu cười giả kia nhìn quá đáng sợ, nàng không thích loại người giả tạo này.
Thế là, lão thái thái hiền hòa cười: "Đã sớm ăn rồi, ngươi đừng phí tâm."
Nói, lão thái thái chỉ chỉ đồ trên bàn trà: "Ngươi về muộn thế này, hẳn là còn chưa ăn gì, đây là nãi nãi mang cho ngươi và Thanh Diên, nàng còn chưa về, ngươi ăn trước chút."
Đoạn Dã lúc này mới nhìn kỹ cái túi trên bàn trà, bên trong đều là đồ ăn nhẹ tinh xảo.
Đoạn Dã cười cười: "Nãi nãi, ta ăn rồi."
Lão thái thái cười vỗ vai hắn: "Vậy thì mang cất tủ lạnh ngày mai cầm đến công ty ăn cũng vậy."
Nói, lão thái thái đứng lên: "Nãi nãi mệt rồi, đi nghỉ trước."
Đoạn Dã cũng đứng lên theo: "Nãi nãi, ta đi dọn dẹp phòng cho ngài nhé."
Lão thái thái: "Đã dọn xong rồi, nãi nãi tự đi nghỉ ngơi, ngươi nhanh đi rửa mặt đi."
Đang nói, lão thái thái đã nhanh chóng về phòng.
Thế là, Đoạn Dã chỉ có thể vòng trở lại, cất đồ trên bàn vào tủ lạnh, rồi đi tắm rửa.
Mà lúc này, trời đã bắt đầu mưa phùn.
Mười một giờ đêm.
Trần Viện rất kín đáo lái xe, dừng ở sau cánh cửa kia của Tứ Hợp Viện.
Lạc Thư Dương ngủ say, Trần Mạn Hoa miễn cưỡng khen ngợi tự mình mang theo hộp cơm đến thư phòng.
Bảo tiêu: "Phu nhân, không có lệnh của lão bản, ngài không thể vào, cơm để ở đây, ta sẽ đưa cho tiểu thư."
Trần Mạn Hoa nhàn nhạt nhìn hai tên này, tên nào tên nấy đều cao to thô kệch, nhìn là biết người luyện võ, canh ở đây không biết mệt à?
Trần Mạn Hoa thu tầm mắt lại, buông đồ ăn xuống: "Đây là cho các ngươi, Thư Dương nói các ngươi vất vả, bảo mang chút bữa ăn khuya, ta rảnh không có việc gì, liền đích thân đến."
Bảo tiêu liếc nhau, lúc này mới bớt cảnh giác.
"Đa tạ lão bản, phu nhân."
Trần Mạn Hoa khẽ "Ừ" một tiếng, rồi nói: "Nếu tiểu thư bị cảm lạnh, nhớ báo ngay, đừng ngây ra không nói gì, lão bản của các ngươi muốn dạy dỗ cô ấy một chút thôi, chứ không phải muốn lấy mạng của cô ấy."
Bảo tiêu: "Phu nhân yên tâm, chúng tôi biết chừng mực."
Nói xong, Trần Mạn Hoa liền đi.
Nhưng không đi xa, mà đứng ở chỗ khuất, bảo tiêu không nhìn thấy, lẳng lặng che dù nhìn.
"Cô nói đồ phu nhân đưa có ăn được không?"
Một người khác: "Sách, đây là phu nhân đưa mà, lẽ nào còn có thể hạ độc chết mày sao?"
"Cũng phải."
"Đứng cả ngày mệt chết đi được, ăn chút bổ sung năng lượng đã."
"Tao thấy mày đi theo lão bản sướng thật, bọn tao ở nước ngoài liếm máu đầu đao có thấy mày kêu mệt bao giờ đâu."
"Huynh đệ, mày nói mày ăn không hả? Lắm mồm thế..."
"Ăn!"
Thế là, Trần Mạn Hoa thấy hai người tùy tiện ngồi xuống đất, bắt đầu ăn đồ nàng mang đến.
Thực ra hai người nói không sai, đương nhiên nàng không hạ độc chết bọn họ, nhưng cho chút thuốc mê thì không thành vấn đề.
Mười một giờ rưỡi đêm, hai người ngủ say tại cửa ra vào.
Lúc này Trần Mạn Hoa mới vỗ tay ra hiệu, liền có bốn người đàn ông mặc tây trang chạy đến chỗ hai người mê man.
Rất nhanh, cửa đã được giải quyết sạch sẽ.
Hai người kia sẽ được người của lão thái thái sắp xếp ổn thỏa.
Lúc này Trần Mạn Hoa mới cầm chìa khóa đến mở cửa.
Lạc Thanh Diên đã sớm chỉnh tề đợi sẵn, vừa mở cửa liền mặt đối mặt.
Trần Mạn Hoa cười châm chọc cô một câu: "Gấp thế à?"
Khóe môi Lạc Thanh Diên nở nụ cười, đi thẳng đến, ôm Trần Mạn Hoa: "Cám ơn chị dâu."
Trần Mạn Hoa vỗ lưng cô: "Mau đi đi, Viện Viện ở cửa sau chờ em."
Lạc Thanh Diên vội buông Trần Mạn Hoa ra, lấy từ trong túi ra một chiếc khóa vàng khá nặng, nhét vào tay Trần Mạn Hoa.
"Cho cháu gái ta."
Trần Mạn Hoa dịu dàng cười: "Vậy chị thay bé con cảm ơn cô bé trước."
Lạc Thanh Diên: "Em đi, đợi anh ấy hết giận em sẽ về thăm bé."
Trước khi đi, Lạc Thanh Diên còn quay đầu nhìn Trần Mạn Hoa: "Chị dâu, chị không sao chứ..."
Trần Mạn Hoa: "Anh trai em còn không đến mức vì chút chuyện này mà làm gì chị, em mau đi đi, cùng Tiểu Dã sống tốt."
Thế là, Lạc Thanh Diên gật đầu, dứt khoát cầm túi rời đi.
Trần Mạn Hoa định gọi cô lại, tính đưa chiếc dù cho Lạc Thanh Diên, nhưng cô đã chạy mất dạng rồi.
Trần Mạn Hoa chỉ biết cười bất đắc dĩ, kéo chặt áo khoác trở vào.
Nhìn Lạc Thanh Diên chạy về phía một người khác như vậy, Trần Mạn Hoa thấy thú vị.
Dù sao, nàng quen Lạc Thanh Diên đã nhiều năm, vẫn là lần đầu thấy Lạc Thanh Diên thích một người như thế.
Cửa sau, một chiếc xe đen đã đỗ ở đó rất lâu.
Trần Viện cứ xem đi xem lại thời gian, lo đến không yên, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Sao còn chưa đến? Đã lâu lắm rồi?"
Ngay khi Trần Viện không biết nhắc đến lần thứ mấy, Lạc Thanh Diên chạy ra, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Trần Viện còn không đợi Lạc Thanh Diên thắt dây an toàn, liền nhấn ga nhanh chóng rời đi, không quên ném cho Lạc Thanh Diên một chiếc khăn lông: "Mau lau đi."
Lạc Thanh Diên nhanh chóng thắt dây an toàn, mới vội lau tóc.
Trần Viện vẫn còn một mặt ghét bỏ than thở.
"Cũng không biết mày nghĩ gì, có người hầu hạ mà không sướng à? Cứ phải về cái nơi nhỏ đó."
"Còn cả thằng Đoạn Dã kia nữa, rốt cuộc có gì tốt? Đáng để mày cả lời anh trai cũng không nghe."
Lạc Thanh Diên nhàn nhạt mở miệng: "Nếu mày biết hắn có gì tốt, chống lại gia đình không phải là tao."
Trần Viện nghẹn họng một chút, sau đó nói thẳng: "Mày bớt đi, giới giải trí bao nhiêu soái ca, tao rảnh mà để ý tới thằng Đoạn Dã hả?"
Lạc Thanh Diên thở dài, nàng biết Trần Viện chỉ là ngoài miệng nói thế nhưng lòng dạ mềm như bún, bằng không hôm nay cũng không phải nàng đi đón mình.
Lạc Thanh Diên: "Viện Viện, tao chỉ muốn có cuộc sống bình yên."
Trần Viện: "Mày chán ghét cái đối tượng kết thông gia kia thế à? Gả cho hắn không phải có thể sống yên ổn à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận