Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 184: Đưa ra Tân Nguyệt tiệm cơm (length: 7649)

Cứ như vậy, Lạc Thanh Diên sau khi ăn cơm xong liền toàn tâm toàn ý đầu vào công việc.
Một mạch đến đêm khuya bảy giờ, nàng nhận được tin nhắn của Đoạn Dã.
—— Hai mươi phút nữa, ta đến Hằng Luân.
Lạc Thanh Diên nhìn tin nhắn im lặng ba giây, sau đó kêu lên: "Trình Tuế Tuế! ! !"
Ngồi ở cửa Trình Tuế Tuế giật nảy mình, vội vàng xông tới: "Sao... Sao vậy? Lạc tổng..."
Tim Lạc Thanh Diên đều đang run, mặc dù trong thâm tâm nàng cảm thấy ít nhiều Đoạn Dã đã biết chuyện, nhưng dù sao nàng chưa từng tự mình nói ra, giấu giếm lâu như vậy...
Nói không hoảng là giả.
Lạc Thanh Diên: "Ngươi bây giờ đi mua cho ta một bó hoa hồng trắng, phải nhanh, trong vòng hai mươi phút nhất định phải có."
Trình Tuế Tuế người đều tê rần: "Lạc tổng, còn rất nhiều văn kiện..."
Lạc Thanh Diên: "Văn kiện gì, không vội vào lúc này, bây giờ đi ngay, nhanh."
Trình Tuế Tuế bị giọng điệu vội vàng này dọa cho run một cái: "Rõ!"
Nói xong, Trình Tuế Tuế lập tức quay người muốn đi.
Thanh âm Lạc Thanh Diên từ phía sau truyền đến: "Đoạn Dã sắp đến rồi, nếu như ngươi không thể về trước khi hắn tới, ngươi cũng đừng quay về nữa."
Trình Tuế Tuế: "... "
Khá lắm, Trình Tuế Tuế bị ép chạy nhanh hơn.
Đâm sầm vào một đồng nghiệp: "Ấy, Trình trợ lý..."
Trình Tuế Tuế mắt không hề chớp, trực tiếp cùng cơn gió bay đi, trong tay còn cuống cuồng tìm số điện thoại của tiệm hoa.
May mà dưới lầu công ty không xa chính là tiệm hoa, cô chỉ cần canh thời gian tốt, vẫn còn kịp...
Đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng Trình Tuế Tuế đi xa, Trình đặc trợ này xưa nay là người rất mực điềm tĩnh mà, đây là xảy ra chuyện gì vậy?
Lạc Thanh Diên đứng lên, vào phòng nghỉ của mình, có bồn rửa mặt, nàng cầm phấn má cùng son môi tự trang điểm.
Nếu như nàng xinh đẹp thêm chút nữa, lại làm nũng một chút, có lẽ Đoạn Dã sẽ không trách nàng đâu?
Lạc Thanh Diên cũng không rảnh rỗi, tự mình gọi điện thoại đặt bữa tối ở tiệm Tân Nguyệt.
Nàng nhớ kỹ, lần trước trên đường trở về, Đoạn Dã rất thích đồ ăn ở đó...
Mắt Lạc Thanh Diên sáng lên, nếu như đem nhà hàng tốt nhất Kinh Đô mang đến cho hắn, có lẽ hắn sẽ vui vẻ chăng?
Thế là, Lạc Thanh Diên bấm điện thoại Lạc Thư Dương, nói mình muốn mua lại nhà hàng Tân Nguyệt.
Lạc Thư Dương kinh hãi trực tiếp đứng bật dậy khỏi ghế, đau đầu không thôi: "Lạc Thanh Diên, ngươi yêu đương xong rồi, đầu óc bị nước vào rồi à? Nhà hàng Tân Nguyệt là nhà hàng nổi tiếng nhất Kinh Đô đó, một bữa tiệc tối cũng có thể thu về hàng ngàn vạn, thậm chí hàng trăm triệu, ngươi nói ngươi muốn mang đi để xin lỗi?"
Lạc Thanh Diên: "Đúng vậy, không có nhà hàng Tân Nguyệt thì vẫn còn ngân hàng quốc tế mà."
Lạc Thư Dương cười khẩy: "Sao ngươi không đem cả ngân hàng quốc tế tặng luôn đi?"
Lạc Thanh Diên thăm dò hỏi: "Cái này... có được không?"
Lạc Thư Dương mắng nàng: "Ngươi có tin ta không đưa ngươi đi luôn không hả?!"
Lạc Thanh Diên: "Năm đó anh đổi tên toàn bộ sản nghiệp ở nước ngoài thành tên của chị dâu, em cũng đâu có nói gì."
Lạc Thư Dương đột nhiên im lặng...
Chẳng lẽ não yêu đương của nhà họ Lạc bọn họ là do di truyền sao?
Lạc Thanh Diên: "Hay là anh để bảo tiêu của anh lái chiếc Lamborghini màu đen trong gara cho em đi."
Huyệt Thái Dương của Lạc Thư Dương giật giật, hắn xuất hành đều dùng xe thương vụ khiêm tốn, thỉnh thoảng lái một chiếc Maybach, giờ thì hay rồi, nha đầu này muốn đem cả xe thể thao đi.
Lạc Thư Dương cảm thấy tim mình đang đau, có ai làm thế này không chứ?
Nhưng cuối cùng, Lạc Thư Dương vẫn nới lỏng miệng: "Chút nữa Tiểu Vũ sẽ mang đến cho nhà ngươi."
Lạc Thanh Diên: "Không không không, đừng mang đến chỗ này, mang đến biệt thự Vầng Trăng Khuyết ấy."
Lạc Thư Dương ngây người...
Vừa định hỏi có phải nàng muốn tặng luôn cả biệt thự Vầng Trăng Khuyết, Lạc Thanh Diên liền "bụp" một tiếng cúp điện thoại.
Lạc Thư Dương tức đến sôi máu: "Con nha đầu thối này... đúng là có chồng bỏ anh trai."
Trần Mạn Hoa một thân sườn xám ôm sát người, mái tóc dài dùng trâm đen búi sau gáy, cả người toát lên vẻ khuê các tiểu thư ôn nhu.
Nghe thấy Lạc Thư Dương nói vậy, nàng liền đặt cuốn sách trong tay xuống đi đến, vừa xoa huyệt thái dương cho Lạc Thư Dương, vừa dịu dàng mở lời: "Thanh Diên cũng khó lắm mới thích một người như vậy, anh là anh trai, cứ thuận theo con bé đi."
Lạc Thư Dương: "Nhưng mà cái này cũng quá đáng rồi..."
"Một chiếc xe thể thao thì chưa nói, biệt thự cũng tặng liền tay, nhà hàng Tân Nguyệt muốn đưa là đưa luôn à? Con nha đầu thối này..."
Trần Mạn Hoa cười cười, nói: "Coi như là tặng, thì đó chẳng phải đều là của hai đứa sao? Sau này Thanh Diên có con, thì cũng là của con mình, mà hơn nữa không phải anh nói Đoạn Dã rất giỏi giang, lại còn có thân thủ sao?"
"Theo em thấy, chuyện tặng nhà hàng Tân Nguyệt ra ngoài chưa chừng lại là chuyện tốt."
"Bối cảnh của thương nhân dù thế nào cũng không thể so với Đoàn gia, Thư Dương, anh nói đúng không?"
Lạc Thư Dương bực bội, ôm vợ vào lòng, vững vàng ngồi trên đùi hắn, gục đầu lên thân hình mềm mại của vợ, không nhịn được mà cọ xát.
"Nói thì nói vậy, nhưng mà vẫn cứ cảm thấy tên nhóc kia nhặt được của hời..."
Mặt Trần Mạn Hoa hơi đỏ lên, không khỏi đẩy đầu trước ngực ra: "Nói chuyện là có thể nói dễ nghe được rồi..."
Lạc Thư Dương: "Anh chỉ là cảm thấy tên nhóc đó được lợi... anh cảm thấy em gái anh bị heo ủi, không vui, em không dỗ anh sao?"
Trần Mạn Hoa có chút bất đắc dĩ, không khỏi đưa tay lên sờ đầu hắn: "Năm xưa anh cưới em, người nhà em cũng cho là như vậy."
Lạc Thư Dương lập tức thay đổi sắc mặt: "Anh với thằng nhóc thối kia không giống nhau, giá trị bản thân anh cao bao nhiêu hả, em đừng có nói linh tinh."
Trần Mạn Hoa nhịn không được mỉm cười, hai lúm đồng tiền nhỏ bên môi như ẩn như hiện: "Anh đó, đều đã làm cha người ta rồi, mà vẫn còn trẻ con như vậy, đó là em rể anh đó, anh còn so đo với em rể làm gì? Theo em thấy đó, thân phận của Thanh Diên vạch trần rồi cũng tốt, anh là anh trai, cũng nên mời em rể tới nhà ăn bữa cơm đi."
Lạc Thư Dương hừ lạnh: "Không mời, cứ để bọn nó chịu đựng một thời gian rồi tính tiếp."
"Ăn hết của Lạc gia bao nhiêu đồ như thế rồi, còn để anh mời khách? Nên là Đoạn Dã mời ông anh vợ đây chứ!"
Trần Mạn Hoa có chút bất đắc dĩ, tuy rằng Lạc Thư Dương đã là đại lão giới kinh doanh, thủ đoạn tàn nhẫn trong giới có tiếng, nhưng mà... trước mặt nàng, vẫn cứ như trẻ con vậy thôi.
Trần Mạn Hoa thở dài một hơi, cúi đầu hôn lên má hắn một cái, khẽ giọng dỗ dành: "Ừ ừ ừ, không mời thì không mời, vậy anh muốn ăn gì nói em biết, em tự làm cho anh, được không?"
Lạc Thư Dương đưa tay, ôm cổ nàng, hôn tới tấp như keo sơn.
"Bây giờ chỉ muốn ăn bà xã, mấy tháng rồi, được không?"
Trần Mạn Hoa hơi xấu hổ gật đầu.
Lạc Thư Dương vui vẻ, một tay ôm lấy Trần Mạn Hoa, liền đi về phía phòng ngủ.
Trần Mạn Hoa: "Anh đừng quên, xe..."
Lạc Thư Dương: "Quên sao được, vừa mới nhắn tin cho Tiểu Vũ, giờ chắc cậu ta đang đến nhà xe rồi."
Trần Mạn Hoa gật gật đầu, rồi ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn.
Cùng lúc đó.
Trình Tuế Tuế đang cố sức đuổi theo xông vào văn phòng tổng giám đốc, còn xe của Đoạn Dã cũng chậm rãi dừng dưới lầu tập đoàn Hằng Luân.
Trình Tuế Tuế thở hồng hộc mở cửa văn phòng, Lạc Thanh Diên cũng nhận được tin nhắn của Đoạn Dã.
"Dưới lầu chờ em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận