Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 11: Gặp lại Diệp Noãn (length: 7642)

Lạc Thanh Diên lại cười khẽ: "Đầu tiên, tối hôm qua những bộ quần áo kia đặt ở phòng ta, lấy thêm ra thì cũng phiền phức, giữ lại về sau dùng."
"Tiếp theo, ta không có tiền a, cho nên ta chỉ phụ trách chọn đồ, lát nữa ngươi trả tiền."
"Cuối cùng..."
Lạc Thanh Diên tới gần Đoạn Dã, hơi thở phả vào gáy hắn: "Ngươi kích thước bao nhiêu, ta sớm đã rõ trong lòng."
Nói xong, Lạc Thanh Diên liền đi làm việc, để lại một mình Đoạn Dã ngơ ngác trong gió.
Đoạn Dã sờ sờ ót... Lẩm bẩm một câu: "Sao ta cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ?"
Nhưng rốt cuộc sai ở chỗ nào? Đoạn Dã lại không nói nên lời.
Rất nhanh, hai cô nhân viên đi ra, cười tươi đưa giấy tờ bằng hai tay: "Đoạn tiên sinh, đây là giấy tờ hàng hóa lần này, phiền ngài thanh toán."
Đoạn Dã cầm lấy xem qua, tim liền đau nhói: "Mười vạn? Các người đây là ăn cướp à?"
Cô nhân viên từ đầu đến cuối giữ nụ cười phục vụ: "Đoạn tiên sinh, đây đều là hàng đặt riêng mà, hơn nữa đều dùng chất liệu tốt nhất, cho nên..."
Thế là Đoạn Dã rưng rưng tính tiền.
Mười vạn! Gần bằng giá cái xe của hắn rồi, xe đại chúng của hắn cũng mới mười mấy vạn!
Thật đau lòng quá đi.
Rất nhanh, đồ dùng trong nhà và đồ làm bếp đều lắp đặt xong xuôi, giấy tờ lại lần nữa đưa đến trước mặt Đoạn Dã, lần này còn kỳ quái hơn: "Hai mươi vạn!!! "
Đoạn Dã: "Trời ơi! Các người trang bị đây bằng vàng à?"
Cuối cùng, sau một hồi mặc cả, Đoạn Dã vẫn rưng rưng trả tiền, cuối cùng nói với Lạc Thanh Diên: "Sau này đồ trong nhà ta tự đi mua đi."
Lạc Thanh Diên im lặng gật đầu: "Cũng được."
Nàng vẫn là nghĩ cho Đoạn Dã, nên mới không mua quá đắt đó thôi.
Hai vợ chồng cùng nhau thu dọn nhà cửa trong ngoài một lượt, đến khi dọn dẹp xong thì đã là bốn giờ rưỡi chiều, hai người riêng đi tắm rửa.
Đến lúc ra ngoài, Đoạn Dã đề nghị: "Hôm nay đừng ăn ở nhà, cả ngày bận rộn rồi, ta đưa ngươi ra ngoài ăn đi."
Lạc Thanh Diên vừa định đáp ứng, chuông điện thoại di động liền vang lên.
Đoạn Dã kiên nhẫn chờ Lạc Thanh Diên nghe điện thoại xong.
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Thanh Diên đành xin lỗi nhìn Đoạn Dã: "Ngươi chỉ có thể tự đi ăn thôi, ta còn có chút việc công tác phải giải quyết."
Đoạn Dã: "Ừ, ngươi cứ đi."
Lạc Thanh Diên lập tức về phòng thay quần áo, đến lúc ra ngoài, đã thay bộ áo sơ mi trắng ôm sát người, bên dưới mặc quần tây, một mái tóc xoăn dài buông xõa tự nhiên sau lưng, đến tận eo, trên tay khoác áo vest, tay đeo đồng hồ nữ.
Đoạn Dã không khỏi kinh ngạc trong chốc lát.
Lạc Thanh Diên nhìn hắn: "Tối nay ngươi không có việc gì chứ, có thể đến đón ta không?"
Đoạn Dã hoàn hồn: "Được, ngươi đi làm ở đâu?"
Lạc Thanh Diên vừa định nói Hằng Luân, liền nhớ đến Đoạn Trạch cũng ở đó, thế là nói: "Lát nữa ta sẽ gửi định vị cho ngươi."
Đoạn Dã gật gật đầu, Lạc Thanh Diên liền xoay người rời đi.
Đoạn Dã mới nhịn không được thở dài một hơi, không biết vì sao, ở chung với Lạc Thanh Diên, sao hắn luôn cảm thấy hơi khẩn trương vậy?
Chưa để Đoạn Dã kịp nghĩ ra, điện thoại Lưu Kiệt liền gọi tới: "Ca ơi, ở đâu đấy? Ra ngoài tụ tập không?"
Đoạn Dã cũng đang đói bụng, thế là đồng ý: "Được, gửi vị trí cho ta đi."
Đã hẹn người, Đoạn Dã cũng nhanh chóng đi thay quần áo ra ngoài.
Lưu Kiệt, Lâm Phong và Đoạn Dã ba người đến quán lẩu Hải sản mà thời đi học thường ăn.
Lúc gọi món ăn thì vừa đúng sáu giờ chiều, là giờ cơm tối, bọn họ phải chờ một lát mới vào được.
Lưu Kiệt: "Lâu rồi không ăn Hải sản lẩu, thật là có chút nhớ."
Lâm Phong: "Ta nói hôm nay sao ông chọn chỗ này, ông nói đúng đấy, tôi cũng thèm."
Đoạn Dã: "Có đồ ăn là được, ở đâu cũng thế."
Ba người vừa nói vừa gọi món ăn, rất nhanh nhân viên phục vụ liền mang đồ ăn lên đầy đủ.
Lâm Phong nhìn Đoạn Dã: "Hỏi ông một chuyện."
Đoạn Dã: "Nói đi."
Lâm Phong: "Tối hôm đó, vì sao ông gần sáng mới về, tối đó ông đi đâu?"
Đoạn Dã vừa mới gắp một miếng lòng non cay, nghe thấy câu này, không nhịn được ho sặc sụa một tiếng, vị cay xộc thẳng lên đầu, nhịn không được nghiêng người sang, che miệng ho khan, mắt đều đỏ hoe.
Lưu Kiệt một bên đưa giấy cho Đoạn Dã, một bên mặt đầy vẻ bát quái: "Có vấn đề! Chắc chắn có vấn đề!"
Lâm Phong cười ha ha: "Phản ứng lớn như vậy, không phải là ông say rượu ngủ với cô thiên kim tiểu thư nào đấy chứ?"
Thế là, Đoạn Dã vừa dứt ho liền lại tiếp tục ho, lần này không tài nào ngừng lại được, nước mắt cay xè rớt xuống tí tách.
Lâm Phong và Lưu Kiệt liếc nhìn nhau, đồng thời đứng dậy, một người đưa nước cho Đoạn Dã, một người đưa giấy.
Đợi Đoạn Dã hết ho, hốc mắt còn đỏ lên, liền bị Lâm Phong túm lấy hỏi: "Ông đừng nói cho tôi, ông thật sự làm?"
Lưu Kiệt: "Đoàn ca, ông giỏi vậy à?"
Đoạn Dã vừa định nói gì đó, ngẩng đầu lên thấy một khuôn mặt quen thuộc, ngay bên trái phía trước chỗ ngồi của hắn, thấy Diệp Noãn.
Lưu Kiệt và Lâm Phong cũng phát hiện không ổn, nhìn theo ánh mắt Đoạn Dã, cũng thấy bạn cũ, không khỏi có chút xấu hổ.
Lưu Kiệt: "Tôi quên mất, đây là gần trường học của các nàng."
Đoạn Dã cầm khăn giấy lau đi nước mắt cay: "Không có gì, mau ăn đi."
Có Diệp Noãn chuyện nhỏ này xen giữa, không khí trên bàn ăn cũng trùng xuống.
Lưu Kiệt và Lâm Phong tuy rất tò mò chuyện tối hôm đó của Đoạn Dã, nhưng vẫn quyết định ăn xong rồi nói tiếp.
Nhưng bọn họ không ngờ tới, bọn họ không đi tìm Diệp Noãn, Diệp Noãn ngược lại đến lúc bọn họ sắp ăn xong, ngồi xuống đối diện Đoạn Dã.
Lâm Phong và Lưu Kiệt nhìn nhau, không khí này... Bọn họ đều muốn bỏ chạy, nhưng Diệp Noãn ngồi bên cạnh Lâm Phong, Đoạn Dã ngồi bên cạnh Lưu Kiệt, bọn họ đều bị kẹp ở giữa, muốn đi cũng không được.
Lưu Kiệt gượng gạo lên tiếng: "Học muội, ta nghĩ có thể ngươi có chút hiểu lầm với a Dã, a Dã và Nam Tinh chỉ có quan hệ bạn bè, ngươi..."
Diệp Noãn nhìn Lưu Kiệt: "Các người đều là một giuộc, tôi mới không tin lời giải thích của anh."
Lưu Kiệt ngậm miệng ngại ngùng, Lâm Phong định nói gì đó, lại bị Đoạn Dã chen ngang: "Vậy cô qua đây làm gì?"
Ánh mắt Diệp Noãn lại chuyển về phía Đoạn Dã, vị trí của các cô cách Đoạn Dã ba người hơi xa, có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng không nghe được bọn họ nói gì, nhưng cô thấy rõ Đoạn Dã mắt đỏ hoe rơm rớm nước mắt.
Diệp Noãn sớm đã chặn số Đoạn Dã, cho nên vẫn không nhận được tin tức của Đoạn Dã, mà quán lẩu này rất xa công ty của Đoạn Dã, nhưng lại gần trường của cô, cũng là nơi hai người trước kia thường tới.
Cô chắc chắn, Đoạn Dã khẳng định là vì cô mà tới.
Cô chẳng qua chỉ tới khuyên nhủ Đoạn Dã thôi.
Diệp Noãn: "Nam Tinh là một người rất tốt rất ưu tú, sau này chắc chắn sẽ trở thành đại minh tinh, Đoạn Dã, anh không những không xứng với tôi, cũng không xứng với một người chói mắt như cô ấy."
Lời nói của Diệp Noãn đã đi quá giới hạn, Lâm Phong và Lưu Kiệt đều không thể nghe lọt nữa.
Lưu Kiệt: "Diệp Noãn, mọi người có thể ở bên nhau là duyên phận, không thể ở bên nhau cũng là duyên phận, gặp gỡ rồi chia tay là bình thường thôi, sao em phải nói năng khó nghe như vậy?"
Lâm Phong cũng bất mãn với Diệp Noãn: "Em không thể vì a Dã ăn một bữa cơm với cha mẹ Nam Tinh mà đã khẳng định bọn họ có vấn đề được, học muội, em quá chủ quan rồi đấy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận