Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 86: Đại ca cùng Niệm Niệm (length: 8113)

Cơm trong miệng trong nháy mắt liền không còn thơm, mặt Đoạn Dã nghẹn đỏ cả lên.
"Ta khóc cái gì? Ta cũng đâu phải hắn."
Đoạn Dã giả bộ như bình tĩnh ăn cơm, nhưng vành tai đã đỏ bừng, thấy Lạc Thanh Diên muốn cười.
Lạc Thanh Diên hỏi: "Thật?"
Đoạn Dã: "Đương nhiên là thật, lại nói, từ trước đến nay đều là ta đá người ta, có khi nào bị người ta đá đâu?"
Đoạn Dã trong lòng kêu khổ thấu trời, sau này hắn phải coi trọng Lạc Thanh Diên, tuyệt đối không thể để Lạc Thanh Diên đi nghe ngóng lịch sử đen của hắn từ chỗ Đoạn Trạch, bằng không thì chuyện hồi năm lớp sáu hắn còn tè dầm ra giường chẳng phải không giấu được sao.
Còn nữa, lúc bị Nam Tinh cự tuyệt, hắn khóc đến thảm không nỡ nhìn, không chỉ ôm huynh đệ khóc, về nhà còn ôm Đoạn Trạch khóc rống lên... Khóc đến Đoạn Trạch phát phiền, còn cho hắn một cái tát vào ót.
Nghĩ lại, chính Đoạn Dã cũng cảm thấy xấu hổ.
Bị Nam Tinh cự tuyệt, bị Diệp Noãn đá...
Dựa vào, lịch sử tình trường của hắn toàn là lịch sử đen a.
Đoạn Dã càng nghĩ càng thấy tủi thân, làm đàn ông thật mệt mỏi a.
Lạc Thanh Diên suýt chút nữa không nhịn được cười, muốn nói đàn ông mà, trên dưới toàn thân, vẫn là cái miệng cứng rắn nhất.
Nhưng vì để cho Đoạn Dã giữ chút thể diện, Lạc Thanh Diên gật gật đầu: "Ừm, vậy a Dã nhà ta lợi hại ghê nha."
Đoạn Dã: "Cũng bình thường thôi, hắn thì uất ức chứ ta có uất ức đâu, ta nói cho ngươi biết, làm vợ phải ngoan một chút, bằng không coi chừng người ta bỏ rơi kế tiếp là ngươi đấy."
Lạc Thanh Diên cúi đầu xuống, suýt nữa nhịn không được bật cười thành tiếng.
Sao Đoạn Dã lại... đáng yêu như vậy?
Đàn ông cũng có lúc đáng yêu như thế sao?
Lạc Thanh Diên tấm tắc lấy làm lạ, nhưng vẫn giả vờ là cô gái ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy chắc chắn rồi, ngươi không có cơ hội đó đâu."
Đoạn Dã nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, dù nghe rất cao ngạo, nhưng khóe miệng kia thì thế nào cũng không kìm được.
Thấy bộ dạng này của hắn, ý cười trong mắt Lạc Thanh Diên cũng sắp tràn ra rồi.
Lúc này, hai vợ chồng lại rất ăn ý, không ai ngẩng đầu lên, chỉ là vai đều có chút run run.
Gió nhẹ thổi qua, không khí ngọt ngào giữa hai người cứ thế trôi đi.
—— Mà lúc này, Thẩm Niệm Niệm cũng đã nghe xong đoạn ghi âm mà Lạc Thanh Diên gửi tới.
Sau khi nghe xong, cô nằm sấp trên ghế sô pha cười một hồi lâu, cười đã mới đứng dậy, không cần dùng đến gậy chống nữa, cứ thế đi về phía phòng bếp.
Dây dưa với Đoạn Trạch hơn nửa tháng này, cô thật sự mệt mỏi rồi, cô phải dũng cảm xông lên mới được.
Cô thật sự rất thích Đoạn Trạch a!
Mà tình yêu nha, đã đến thì phải học cách nắm bắt, Thẩm đại tiểu thư, từ trước đến giờ chưa biết "bỏ lỡ" hai chữ viết như thế nào!
Đoạn Trạch đang xào rau, thấy cô đứng ở cửa phòng bếp, không khỏi cau mày lại: "Qua đây làm gì?"
Thẩm Niệm Niệm mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh, không nói gì.
Đoạn Trạch hơi nghi hoặc, nhìn Thẩm Niệm Niệm vài lần, cho đến khi anh trút món ăn cuối cùng ra đĩa, tắt máy hút mùi, Thẩm Niệm Niệm vẫn không nói chuyện.
Đoạn Trạch tháo tạp dề, quay người lại, mặt đối mặt nhìn cô: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Lúc này Thẩm Niệm Niệm mới lên tiếng: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Ánh mắt Đoạn Trạch nhìn cô ít nhiều có chút kỳ lạ: "Nói đi, cũng đâu có ai bịt miệng cô lại."
Thẩm Niệm Niệm lập tức sầm mặt, cái người đàn ông này nói chuyện không thể nói tử tế được sao?
Mặc kệ.
Thẩm Niệm Niệm nhắm mắt lại, nói thẳng: "Đoạn Trạch, tôi thích anh!"
Nói xong, khuôn mặt thanh thuần của Thẩm Niệm Niệm đỏ hết cả lên, một tay nắm chặt tường, ngay cả mắt cũng không dám mở ra.
Thẩm Niệm Niệm cảm thấy mình thật mất mặt, đứng đây làm cả buổi tâm lý chiến, kết quả lúc nói ra, vẫn sợ sệt như vậy.
Đoạn Trạch thì kinh ngạc, anh cũng đoán được ít nhiều ý của Thẩm Niệm Niệm.
Chỉ là...
Không ngờ cô nhóc này lại manh động như vậy, mới có bao lâu chứ, đã vội vàng thổ lộ rồi?
Thẩm Niệm Niệm nhắm chặt mắt, bộ dạng thẹn thùng nhưng lại ra vẻ thấy chết không sờn, nhìn có chút buồn cười, lòng Đoạn Trạch vốn hơi rối, nhưng khi thấy bộ dạng này của Thẩm Niệm Niệm, không khỏi lại thấy hơi buồn cười.
Thế là, Đoạn Trạch thu lại ý cười, xoay người đi bưng thức ăn.
Thẩm Niệm Niệm đợi mãi không thấy trả lời, không khỏi lén mở một con mắt, liền thấy Đoạn Trạch bưng đồ ăn từ bên cạnh cô đi qua.
Thẩm Niệm Niệm kinh ngạc há hốc miệng: "Anh đang làm gì vậy? Lúc này anh thế mà đi bưng đồ ăn sao?"
Đoạn Trạch không hề quay đầu lại: "Nếu không thì sao? Cô không đói bụng à?"
Thẩm Niệm Niệm vừa định mạnh miệng nói không đói bụng, bụng liền "lộc cộc" kêu một tiếng.
Điều này hơi lúng túng rồi.
Thẩm Niệm Niệm đành phải sờ bụng: "Có hơi đói."
Vừa nói xong, Đoạn Trạch đã bưng toàn bộ đồ ăn lên bàn.
Thẩm Niệm Niệm lại nhảy lò cò đến ngồi đối diện Đoạn Trạch, nhìn món một mặn hai chay trên bàn, mắt liền sáng lên, sườn xào chua ngọt, rau cải trắng xào tỏi và cà tím hương tỏi.
Đây đều là những món Thẩm Niệm Niệm thích ăn, thế là Thẩm Niệm Niệm tranh thủ cầm lấy đôi đũa Đoạn Trạch đưa tới, liền muốn gắp thức ăn.
Đoạn Trạch đưa tay gõ nhẹ vào mu bàn tay của cô một cái.
Thẩm Niệm Niệm: "A! Sao anh đánh tôi?"
Đoạn Trạch bình tĩnh nhìn cô một cái, từ dưới bàn ăn rút ra một chiếc khăn ướt đưa cho cô: "Lau tay đi, bẩn."
Thẩm Niệm Niệm không hiểu sao có chút đỏ mặt, nhưng vẫn lẩm bẩm để đũa xuống, cầm lấy khăn ướt: "Nào có ai như anh..."
Lau tay xong, Thẩm Niệm Niệm mới vội vàng bắt đầu ăn cơm, vừa ăn còn vừa gật gù đắc ý: "Ngon quá đi mất!"
Đoạn Trạch cũng đành chịu, con bé tham ăn này!
Hai người ăn sạch thức ăn trên bàn, Thẩm Niệm Niệm hài lòng buông đũa xuống.
Đoạn Trạch đứng lên dọn bát, cũng đúng lúc này, Thẩm Niệm Niệm đột nhiên nhớ tới...
Vừa nãy cô vừa mới thổ lộ mà!
Kết quả thì sao? Bị một bữa cơm đánh lạc hướng.
Mặt Thẩm Niệm Niệm đầy vẻ hối hận, trong lòng không ngừng mắng mình: Thẩm Niệm Niệm, mày là heo à? Cơm này không ăn thì không được sao?!
Đoạn Trạch đi rửa chén, Thẩm Niệm Niệm hít sâu mấy lần sau đó, một chân nhảy theo vào.
Đoạn Trạch vừa định rửa chén, Thẩm Niệm Niệm liền xắn tay áo lên chen vào, còn dùng mông đẩy Đoạn Trạch ra: "Để tôi, để tôi, sao có thể để anh vừa nấu cơm vừa rửa chén, để tôi..."
Đoạn Trạch im lặng một lát: "Cô đứng có vững không đấy? Chân cô còn đang bó bột thạch cao kia."
Thẩm Niệm Niệm tràn đầy hưng phấn: "Đứng vững được."
Nhưng Đoạn Trạch rõ ràng không tin, thế là Thẩm Niệm Niệm vội.
"Anh không tin đúng không? Anh xem tôi nhảy cho anh xem."
Vừa nói, Thẩm Niệm Niệm liền muốn trực tiếp nhảy dựng lên, kết quả bị Đoạn Trạch ấn vai xuống.
Thẩm Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn Đoạn Trạch: "Tôi nhảy cho anh xem mà..."
Đoạn Trạch: "Tôi không xem."
Thẩm Niệm Niệm: "Xem đi mà, xem một chút thôi, tôi thật mà!"
Đoạn Trạch bị ồn ào đến đau đầu: "Hay là cô cứ nhảy ra ngoài đi?"
Thẩm Niệm Niệm: "Tôi không muốn! Tôi cứ muốn ở đây, tôi..."
Lời Thẩm Niệm Niệm còn chưa nói hết, Đoạn Trạch liền xoay người trực tiếp bế Thẩm Niệm Niệm lên, Thẩm Niệm Niệm im bặt tiếng, vừa ngơ ngác vừa không kìm được ngọt ngào trong lòng.
Đoạn Trạch trực tiếp bế cái đồ đáng ghét này đến ghế sô pha.
"Cô ngồi yên cho tôi."
Thẩm Niệm Niệm: "Nhưng mà..."
Đoạn Trạch mặt lạnh: "Hử?"
Thẩm Niệm Niệm như chim cút rụt cổ lại: "Thôi được vậy."
Lúc này Đoạn Trạch mới âm thầm nhếch môi lên, đi.
Thẩm Niệm Niệm thầm mắng mình không có tiền đồ, rõ ràng là vào để thổ lộ mà, cô vào đây làm cái gì vậy?
Cô thế mà lại định nhảy một chân cho Đoạn Trạch xem sao?
Ôi...
"Ngại chết đi được..." Thẩm Niệm Niệm nhẹ giọng than...
Bạn cần đăng nhập để bình luận