Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 09: Phòng ngủ? Giám sát? (length: 8257)

Sau khi Đoạn Dã hoàn hồn, Lạc Thanh Diên mới quay về hắn nhẹ nhàng nháy mắt: "Lão công, ta đây là đối với ngươi không hề giữ lại chút nào đó nha."
"Sau này, ngươi phải tốt với ta một chút."
Đoạn Dã choáng váng liền bị Lạc Thanh Diên kéo đi phía trước.
Thật ra Lạc Thanh Diên cũng không biết phòng ở ở chỗ nào, nên đã hỏi phụ tá trước khi đến.
Đoạn Dã bị kéo đến trước một tòa nhà có vị trí tốt nhất trong khu dân cư, đây là thiết kế một cầu thang hai hộ, tầng cao nhất có mười một tầng.
Mà bọn hắn ở tầng bảy, phòng 701.
Khóa cửa là mở bằng vân tay, khi vào, Lạc Thanh Diên còn giúp Đoạn Dã ghi lại vân tay.
Đêm nay có quá nhiều bất ngờ, Đoạn Dã vừa vào đã nằm xuống ghế sô pha, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Phong cách trang trí nơi này đều là kiểu châu Âu tối giản, nhìn rất đơn giản, nhưng ghế sô pha Đoạn Dã đang ngồi đáng giá mười mấy vạn, rượu đỏ bày trong tủ còn có giá cả trăm vạn, đáng tiếc Đoạn Dã không hiểu, còn nuốt nước bọt nói: "Ta có thể uống chút rượu để chậm lại được không?"
Lạc Thanh Diên nhíu mày, đưa tay lấy ngay chai rượu trăm vạn trong tủ rót cho Đoạn Dã một ly.
Đoạn Dã liền uống chén rượu từ tay Lạc Thanh Diên, rượu này hậu độ mạnh, Đoạn Dã vừa uống xong thì đầu óc có chút choáng váng, nhìn thoáng qua chai rượu, một đống chữ không hiểu, Đoạn Dã chỉ có thể hỏi: "Rượu này quý hả?"
Lạc Thanh Diên cười nhạt đáp: "Không quý, rượu giả thôi."
Đoạn Dã bừng tỉnh đại ngộ: "Rượu giả à, thảo nào uống khó chịu thế."
Mặt Đoạn Dã vì uống rượu mà hơi ửng đỏ.
Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.
Lạc Thanh Diên đi mở cửa, là Trình Hàng Nguyệt dẫn người đến giao quần áo thay giặt cho Đoạn Dã.
Lạc Thanh Diên nhận lấy rồi bảo Trình Hàng Nguyệt đi.
Kích cỡ của Đoạn Dã là do nàng vừa rồi nói cho Trình Hàng Nguyệt, Trình Hàng Nguyệt trực tiếp dẫn người đến hiệu may chọn mấy chục bộ, còn có cả đồ lót các kiểu.
Dù sao...
Vòng eo, bờ vai của Đoạn Dã nàng đều tự tay đo bằng chân.
Đoạn Dã vịn tường lảo đảo đến, đi giúp Lạc Thanh Diên chuyển vali vào: "Gì đây? Nặng thế?"
Lạc Thanh Diên chỉ đạo: "Chuyển vào phòng ngủ đi."
Đoạn Dã uống say rất nghe lời, liền đem vali chuyển vào phòng ngủ.
Phòng ngủ chính rất lớn, có phòng để quần áo, phòng vệ sinh riêng, phòng tắm, giường cũng rất to, Đoạn Dã nhìn cái giường đó đã thấy rất mềm mại, đầu lại choáng, trực tiếp đi qua nằm chữ đại.
Đoạn Dã cảm thấy mình không thể say được, mới uống có chút mà thôi, nhưng thật sự là hắn đi không vững, cả người mềm nhũn.
Lạc Thanh Diên không chút ngạc nhiên, nàng cũng biết Đoạn Dã tửu lượng không tốt, bằng không đêm đó hắn đã không dễ dàng bị nàng đạt được như vậy.
Lạc Thanh Diên chỉ búi mái tóc dài đẹp lên, sau đó liền lấy hết quần áo trong vali ra, lần lượt treo ngay ngắn, rồi đi thu xếp tắm rửa, mặc một bộ váy dây trắng, dáng người lồi lõm như ẩn như hiện.
Lúc này, Đoạn Dã đã ngủ say.
Lạc Thanh Diên chỉ có thể đi đến muốn dịch Đoạn Dã ra một chút, ai ngờ Đoạn Dã đột nhiên động, liền ôm lấy Lạc Thanh Diên, dây áo trên vai Lạc Thanh Diên bị giày vò như vậy liền tụt xuống.
Trên mặt Lạc Thanh Diên cũng có thêm mấy phần ửng đỏ, không khỏi nghĩ đến đêm hoang dại kia.
Sơn móng tay của nàng vẫn còn mới đây, cũng không thể để nó bị móc hết.
Đoạn Dã chỉ cảm thấy mình đang ôm một vật vừa thơm vừa mềm, không nhịn được cúi đầu xuống cắn mấy cái.
Ga trải giường vừa thay vẫn còn màu hồng nhạt, bị móng tay của Lạc Thanh Diên làm cho có vết tích, ngay khi nàng đang thất thần thì trên vai đột nhiên nặng thêm.
Đoạn Dã không nhúc nhích.
Lạc Thanh Diên đẩy Đoạn Dã, Đoạn Dã vẫn không nhúc nhích.
Lạc Thanh Diên: "..." Nàng hít sâu mấy hơi, mới đè xuống cơn bực dọc trong lòng.
"Đoạn Dã, đêm nay ta tha cho ngươi, sớm muộn cũng có ngày, ta sẽ đòi lại hết."
Đến lúc đó dục hỏa đốt người không phải là nàng, vị khó chịu này, Đoạn Dã cũng nên nếm thử mới công bằng.
Lạc Thanh Diên tốn sức dịch Đoạn Dã nằm sang một bên.
Hôm nay thật sự là mệt, nên Lạc Thanh Diên vừa nằm xuống không lâu đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau.
Lạc Thanh Diên bị tiếng kinh hô của Đoạn Dã đánh thức.
Nàng dụi mắt ngồi dậy, thấy Đoạn Dã đang kinh hoàng đối diện với gương.
Đoạn Dã quay đầu nhìn Lạc Thanh Diên: "Họ Lạc, ngươi đúng là cầm thú mà!"
Lạc Thanh Diên không hiểu: "Ừm?"
Đoạn Dã tiến tới, kéo cổ áo của mình xuống, chỉ vào vết móng tay và son môi ở trên: "Ngươi nhìn xem! Ngươi thật sự là đủ rồi, ta nói tối qua sao hào phóng cho ta uống rượu vậy? Ngươi ở đây chờ ta phải không?"
Lạc Thanh Diên hiếm khi có chút không thoải mái.
Tối hôm qua tối om. . .
Mà rõ ràng là Đoạn Dã chủ động trước.
Lạc Thanh Diên bình tĩnh nhắc lại một lần sự thật.
Đoạn Dã cực kỳ nghi ngờ về tính xác thực trong lời nói của Lạc Thanh Diên: "Ta sẽ chủ động? Ta không tin!"
Đêm đó Lạc Thanh Diên như hổ như sói, hắn bị ép nhận người kia mà được không? Nên tối qua chắc chắn cũng vậy!
Lạc Thanh Diên chỉ lên trần nhà: "Ở trên có camera, ngươi có thể đi xem."
". . ." Không khí yên lặng ba giây.
Đoạn Dã gào lên: "Lạc Thanh Diên, ngươi bị thần kinh à? Ai bình thường lại lắp camera trong phòng ngủ? !"
Lạc Thanh Diên vô tội sờ chóp mũi.
Không phải nàng cố tình lắp, mà là nàng không thường ở, vì an toàn, nên phòng nàng không ở đều có camera, mỗi tháng Trình Hàng Nguyệt sẽ xem camera một lần.
Chỉ là tối qua nàng dọn đến ở thì mọi quyền hành ở đây đều thuộc về nàng.
Camera đương nhiên cũng chỉ cần dùng máy tính là có thể xem.
Mười phút sau, Đoạn Dã xem hết camera đêm qua, đang ôm gối nằm trên giường, một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc.
Quả thật là hắn ra tay trước, giờ hắn không dám nhìn mặt Lạc Thanh Diên nữa.
Hai hôm trước miệng của hắn bị thương, hôm nay thì môi Lạc Thanh Diên bị thương.
Đoạn Dã thầm thề: Kiêng rượu! Nhất định phải kiêng rượu!
Không bao lâu, Lạc Thanh Diên bước vào phòng ngủ: "Ra ăn điểm tâm đi."
Đoạn Dã vội vàng trở dậy, cầm điện thoại di động lên xem giờ: "Má ơi! Ta còn phải đi làm a!"
Đoạn Dã vội vàng mặc áo chạy ra ngoài, vừa ra khỏi phòng ngủ đã bị gọi lại: "Cha ngươi xin nghỉ cho ngươi rồi."
Đoạn Dã đột ngột dừng bước, ngay lập tức quay người hướng nhà bếp đi tới.
Trong nhà bếp, Lạc Thanh Diên đang mặc váy dây đem bát mì vừa nấu xong bưng ra, rồi tháo tạp dề ngồi xuống, thấy Đoạn Dã đến, còn cười nói: "Đến nếm thử tay nghề của ta."
Đoạn Dã rất muốn nói là không ăn, nhưng tô mì chay đó có thịt gà và hai trứng ốp la, rắc thêm hành lá và rau thơm, làm hắn suýt nữa bị thơm đến mụ mị.
Cuối cùng, Đoạn Dã lại mất hết sĩ khí ngồi xuống.
"Haizz, Lạc Thanh Diên à, ta sợ cả đời này chôn trong tay ngươi mất thôi."
Đoạn Dã vừa ăn mì còn nghĩ, chuyện này chắc không phải là mơ đấy chứ? Hắn chỉ là một tên nghèo có chút nhan sắc mà thôi á uy!
Nhưng khi hắn cắn vào đầu lưỡi một cái, liền đau đến méo mặt.
Lạc Thanh Diên khẽ cười một tiếng, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn bắt gặp nụ cười chưa kịp thu lại của Lạc Thanh Diên trong mắt, có thể nói là rực rỡ như sao trời.
Nàng nói: "Đoạn Dã, cuộc đời của chúng ta mới chỉ bắt đầu."
Ngươi bảo nàng thích Đoạn Dã trong thời gian ngắn như vậy, là điều không thể, chỉ là không ghét mà thôi.
Trong mắt nàng, Đoạn Dã dễ nhìn hơn nhiều so với đám thiếu gia tài phiệt kia.
Đã lỡ bước sai trong phút chốc ham muốn kia, vậy thì cứ thế mà tiếp tục.
Tương lai còn dài, nàng có thời gian để cùng Đoạn Dã từ từ đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận