Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 208: Người da trắng (length: 7729)

Đoạn Dã sẽ rất ít khi thuận theo ý nàng mà gọi nàng tỷ tỷ.
Lạc Thanh Diên chính là không hiểu sao lại cảm thấy... sướng rồi.
Mặc dù là ở phòng khách, nhưng nàng lại một khắc cũng không muốn buông Đoạn Dã ra, cho nên cứ như vậy lẳng lặng ôm hắn.
Mặc dù bọn họ đã sớm ôm nhau vô số lần, nhưng Đoạn Dã dịu dàng hơn khi theo nàng, cứ như vậy ôm lấy nàng.
"Hôm nay làm sao lại dính người như vậy? Hả?" Đoạn Dã nhẹ giọng hỏi nàng.
Lạc Thanh Diên: "Mặc dù rất giống như chỉ cần vượt qua được một cửa ải ở nhà ta là xong, sau này sẽ không còn gì trở ngại nữa, nhưng trong lòng ta vẫn cứ có chút hoảng sợ..."
Đoạn Dã kiên nhẫn an ủi: "Có một câu gọi là, yêu nhau có thể vượt qua muôn vàn khó khăn."
Lạc Thanh Diên cười cười, mặc dù lời này nàng cảm thấy có chút sáo rỗng, nhưng lại không hiểu sao an ủi được nàng.
Đúng vậy, bọn họ yêu nhau, mặc kệ nan quan nào, cùng nhau vượt qua là được.
Lạc Thanh Diên than nhẹ một tiếng, ôm hắn chặt hơn nữa.
Hai trái tim thật chặt kề vào nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Hai ngày này cứ như vậy bình lặng trôi qua.
Ngày thứ ba, Lạc Thanh Diên mở chiếc Cayenne đi đón Đoạn Dã, trên xe đã chất đầy đồ, nhét không còn chỗ trống, đều là đồ hai người hôm qua đi mua.
Sáu giờ rưỡi chiều, Đoạn Dã và Lạc Thanh Diên đến Lạc gia.
Kinh Đô, tòa Tứ Hợp Viện lớn nhất.
Bọn họ vừa tới, đại môn liền từ từ mở ra, người ra đón chính là Lạc Thư Dương.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, nói: "Chờ người đông đủ rồi vào chung đi."
Bây giờ trong nhà như ổ sài lang hổ báo, chỉ hai người kia đi vào trước, không chừng sẽ bị xé nát tan tành.
Lạc Thanh Diên cười hì hì gật đầu: "Cảm ơn ca ca."
Lạc Thư Dương mặc kệ nàng, chỉ nhìn về phía Đoạn Dã: "Chờ lát nữa vào trong, ngươi tốt nhất vẫn nên ít nói một chút, mẹ ta tính tình không tốt, ngươi nhún nhường một chút, đầu sắt có thể không có lợi cho ngươi đâu."
Đoạn Dã gật gật đầu: "Ca, ngươi yên tâm, ta biết chừng mực."
Đoạn Dã đã sớm lĩnh giáo qua phong thái của mẹ vợ rồi.
Hai người vừa dứt lời, xe Jeep nhà binh phía sau đã đến.
Lạc Thư Dương trực tiếp trợn tròn mắt, lần trước đi Thẩm gia, thế nhưng là xe Jeep màu đen... Lần này...
Hơn nữa, hết thảy, trước sau, năm chiếc.
Tất cả đều vững vàng đậu ở cổng Lạc gia.
Lạc Thư Dương nhìn Đoạn Dã: "Ngươi điên rồi? Làm màu như vậy?"
Khiếp sợ không chỉ có Lạc Thư Dương, Đoạn Dã cũng ngơ ngác, đây là muốn bại lộ thân phận sao?
Nhưng Đoạn Kiến Thành từ trên xe bước xuống, lại là ăn mặc rất chỉnh tề kiểu áo Tôn Trung Sơn, Đoạn Thịnh cũng một thân đen tuyền kiểu áo Tôn Trung Sơn, những người còn lại... đều là trang phục rất bình thường, ngay cả y phục hàng ngày cũng không mặc.
Như vậy lại không lộ ra quá làm màu?
Thẩm Niệm Niệm vừa xuống xe thấy Lạc Thanh Diên liền chạy cộc cộc tới, sau đó ghé vào tai Lạc Thanh Diên nói: "Ông nội lần này vì chị thế mà lại điều thêm mấy chiếc xe nữa đấy..."
Lạc Thanh Diên: "Mấy cái xe này, bày vẽ làm gì chứ..."
Đoạn Kiến Thành đã gọi người: "Nào nào nào, các đồng chí mang đồ vật bên trong vào đi."
Đoạn Kiến Thành không muốn làm quá khoa trương, hắn chỉ là... phí sức lao động miễn phí không dùng thì phí nha, mà mấy đứa trẻ con trai to xác đi theo hắn này, ngày thường thừa năng lượng lắm, vẫn là bắt chúng hoạt động gân cốt một chút thì tốt hơn.
Thế là, mọi người liền nhìn thấy...
Những đồng chí thân hình ngay ngắn này ôm từng con dê, còn giơ hai con lợn đã giết thịt lên... trên cổ đều cột túi đỏ.
Trong chốc lát, có thể nói là vô cùng náo nhiệt!
Đoạn Dã đã xắn tay áo lên đi giúp các anh trai khiêng đồ.
Lạc Thư Dương trực tiếp trợn mắt há mồm, hắn trơ mắt nhìn chín con dê, hai con lợn, còn có một con trâu... đều bị trói chân đặt ở cửa Lạc gia nhà hắn.
Ngay sau đó, là một loạt chậu hoa cây cảnh, không ngừng chuyển xuống, rồi ngay sau đó là một đống đồ ăn thức uống, còn có từng rương quà biếu, cũng trực tiếp chất ở cửa ra vào.
Khóe miệng và khóe mắt của Lạc Thư Dương đều co quắp...
Thẩm Niệm Niệm lại rất cao hứng, ghé vào tai Lạc Thanh Diên nói: "Ông nội buổi sáng nay đã đem dê, lợn, trâu đưa qua Thẩm gia rồi, mẹ ta vui lắm, ngay tại chỗ mở một cái vườn để nuôi."
"Đúng rồi, còn có gà vịt cá nữa!"
Lạc Thanh Diên tập trung nhìn, mới phát hiện Đoạn Trạch và Đoạn Dã còn đang khiêng lồng gà con, còn có hai cái chậu lớn đựng cá đang bơi.
Cá có thể ăn như cá trắm cỏ, cá quả các loại, còn có cá chép Nishikigoi chỉ để ngắm.
Còn có rau củ quả nhà trồng, chất thành mấy thùng, cũng đều là rửa sạch sẽ cột dây lưng đỏ mang tới.
Chia làm hai phần, một phần đã đưa tới Thẩm gia, phần còn lại là hiện tại đưa tới Lạc gia, còn có một phần đến đơn vị của Lương Mặc.
Thẩm Niệm Niệm: "Ta không nghĩ tới nhà họ Đoàn cầu hôn lại thiết thực như vậy, những đồ vật nhà tự nuôi này, đầy đủ biểu hiện thành ý, ta nghĩ dì Triệu cũng không đến mức làm khó quá mức đâu."
Trong lòng Lạc Thanh Diên rất vui vẻ, nhìn thấy những đồ này, nàng đã đoán được chắc chắn là ông nội tối qua đã sai người từ trong nhà chở tới đây, thảo nào mọi người nhìn đều có chút phong trần mệt mỏi.
Hốc mắt Lạc Thanh Diên hơi đỏ lên: "Như vậy làm ta có chút ngại ngùng."
Đoạn Dã vừa mới chuyển xong đồ đạc, nghe nàng nói vậy liền cười an ủi: "Cảm thấy ngại ngùng thì chờ hôn lễ làm đi, sớm cho ông nội của ta sinh chút chắt nội chứ sao."
Mặt Lạc Thanh Diên đỏ lên, trừng mắt liếc hắn một cái: "Không đứng đắn."
Đây là chốn đông người, ai lại nói như vậy chứ?
Mà ánh mắt của Lạc Thư Dương thì phức tạp, nhưng ngay từ khi nhìn thấy những chiếc Jeep kia, đã bảo Tiểu Vũ đi vào báo tin rồi.
Coi như Triệu nữ sĩ không đến, cha hắn dù sao cũng phải tới chứ.
Đợi khi mọi thứ hạ xong, trước cổng Lạc gia đã chất thành một ngọn đồi nhỏ.
Đoạn Kiến Thành chỉ huy mọi người lái xe đi, công thành thì lui thân chứ sao?
Từng người vừa mới lên xe, liền nghe từ Lạc gia truyền đến một giọng nam xa lạ: "Đến đều tới rồi, ăn cơm thôi, Lạc gia đã chuẩn bị xong tiệc rượu, chỉ chờ các vị vào chỗ ngồi."
Lạc Khôn Cảnh sải bước đi tới, mọi người lúc này mới phát hiện, người này cao chắc cũng gần mét chín, bắp thịt toàn thân đường cong rất đẹp, đôi mắt kia màu nâu sẫm, hơi ngả sang lam, tóc xoăn tít, một thân áo đuôi tôm, rõ ràng là người da trắng.
Lạc Thư Dương và Lạc Thanh Diên đồng thanh: "Cha."
Lạc Khôn Cảnh cười cười, gật đầu, sau đó xoay người, rất lịch sự làm động tác mời: "Chư vị, vào trong đi."
Lạc Thư Dương: "Mọi người đi theo ta cùng nhau, lái xe đến ga ra gần đây, đều cùng nhau ăn cơm, đừng hòng đi."
Không ai dám đáp lại Lạc Thư Dương, nhưng có người đang chờ lệnh của Đoạn Kiến Thành.
Đoạn Kiến Thành hiển nhiên không ngờ, phụ thân của Lạc Thanh Diên lại là người nước ngoài, nhưng ông vẫn rất nhanh hoàn hồn, vung tay lên: "Nghe thông gia, xuống xe, ăn cơm!"
"Rõ!" Mọi người đồng thanh.
Lạc Thư Dương liền kéo mạnh cửa chiếc Jeep nhà binh đầu tiên ngồi vào, dẫn đường!
Lạc Thư Dương mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại... ồ, thật sảng khoái!
       Ồ. Hắn cái gì xe cũng có, chỉ là xe này, hắn không lái được, nhưng bây giờ... ngồi thử, kiểm tra, rất tốt.
Người lái xe còn chẳng thèm nhìn hắn, máy móc nghe theo lời hắn chỉ đường.
Điều này làm Lạc Thư Dương có chút cụt hứng, nhưng ngồi xe này thật đã a! Hắn lại tự mình xoa dịu bản thân.
Những người còn lại giơ đồ lên, đi theo bọn họ vào Lạc gia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận