Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 26: Nơi này là Kinh Đô (length: 7622)

Tôn Hiểu Âm kinh ngạc quay đầu, hướng phía Lâm Phong vẫy tay: "Ở đây này!"
Lâm Phong hướng phía các nàng chạy tới, trong tay mang theo một đống trà sữa.
Lâm Phong đưa cho Tôn Hiểu Âm một ly, mới nhìn sang Lạc Thanh Diên: "Chào, cô là bạn gái của Đoạn Dã phải không? Này, em dâu nhỏ, mời cô uống trà sữa."
Lạc Thanh Diên thuận tay nhận lấy: "Cảm ơn."
Lâm Phong cười nói: "Không có gì, mọi người trang trí cũng vất vả, tôi liền nghĩ mời mọi người đều uống trà sữa, cũng coi như giúp đỡ Đoàn ca."
Lạc Thanh Diên cười nhạt một tiếng: "Đoạn Dã biết sẽ rất vui."
Lâm Phong: "Vậy cô ngồi, tôi đi đem trà sữa cho các công nhân."
Lạc Thanh Diên gật đầu, Lâm Phong liền đi làm việc, sân khấu lại chỉ còn lại Lạc Thanh Diên và Tôn Hiểu Âm.
Ánh mắt Tôn Hiểu Âm một mực dõi theo Lâm Phong, cô bé trong mắt là tràn đầy yêu thương.
Lạc Thanh Diên cười hỏi: "Thích lắm hả?"
Tôn Hiểu Âm không khỏi đỏ mặt, lại vẫn gật đầu: "Ừm ân, rất thích."
Nói rồi, Tôn Hiểu Âm lại hiếu kỳ nhìn về phía Lạc Thanh Diên: "Vậy tỷ tỷ đâu? Vì sao tỷ tỷ lại ở cùng Đoạn Dã? Tỷ tỷ có phải cũng rất thích Đoạn Dã không?"
Câu hỏi này, lại làm Lạc Thanh Diên phải suy nghĩ.
Nàng không có thích nhiều, chỉ là không ghét tiếp xúc với Đoạn Dã thôi.
Lạc Thanh Diên còn chưa kịp trả lời, Đoạn Dã liền từ ngoài cửa đi vào, bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt đó, nhịp tim cả hai đều hẫng đi một nhịp.
Lâm Phong: "Đoàn ca, đến rồi hả?"
Lời nói của Lâm Phong kéo Đoạn Dã trở lại thực tại.
Đoạn Dã thu tầm mắt lại: "Ừm, tới đón em dâu ngươi."
Lâm Phong và Tôn Hiểu Âm liếc nhau, cười đến gọi là một cái gian xảo.
Lâm Phong: "Ôi ôi ôi? Mới em dâu nhỏ, cái này tiến vào nhân vật nhanh thật nha."
Đoạn Dã lúng túng gãi gãi đầu, sau đó ném ra một quả bom lớn: "Cái kia... Đây là em dâu danh xứng với thực của ngươi..."
Lâm Phong lập tức ngửi thấy mùi vị không bình thường: "Ý gì?"
Đoạn Dã: "Chúng ta đăng ký kết hôn rồi."
"... " Không khí yên lặng ba giây.
Lâm Phong và Tôn Hiểu Âm đều phá giọng: "Cái gì?!"
Lâm Phong trực tiếp tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Đoạn Dã: "Thật hay giả?"
Tôn Hiểu Âm cũng nhanh chóng nhìn sang Lạc Thanh Diên, đáng thương hỏi: "Tỷ tỷ, thật sao?"
Lạc Thanh Diên và Đoạn Dã đồng thời gật đầu.
Biểu cảm trên mặt Lâm Phong đều nát bét: "Ta nói! Ông anh, anh quả thực là không nói thì thôi, một tiếng hót làm kinh thiên động địa!"
Tôn Hiểu Âm: "Đây là cưới chạy bầu à? Các người cũng quá nhanh..."
Lâm Phong: "Lưu Kiệt biết không? Hay là cả thế giới tôi là người cuối cùng biết hả?"
Đoạn Dã đi tới vỗ vỗ vai hắn: "Ông anh, ông là nhất tiên tri, tôi vốn định tìm lúc nào mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tuyên bố tin vui này..."
Lâm Phong trực tiếp kéo Đoạn Dã ra ngoài, không quên nói với Lạc Thanh Diên: "Em dâu nhỏ, cho mượn lão công cô một lát nha!"
Vừa dứt lời, Lâm Phong liền đã mang Đoạn Dã đi.
Tim Tôn Hiểu Âm đang rỉ máu: "Tỷ tỷ, tỷ xinh đẹp như vậy, thế mà nhanh như vậy đã bị tên nhóc thúi kia hời, quả thực là phí của trời mà!!!"
Lạc Thanh Diên nhìn Tôn Hiểu Âm diễn kịch tinh xảo không khỏi bật cười.
Bạn của Đoạn Dã... Thật sự là thú vị.
Mà lúc này, Lâm Phong đang túm lấy Đoạn Dã hỏi: "Anh thật kết hôn? Anh đừng đùa tôi, cái này không thể mang ra đùa được."
Đoạn Dã trực tiếp lấy điện thoại ra lật giấy đăng ký kết hôn: "Thật kết rồi, không có lừa chú, chỉ là còn chưa tổ chức hôn lễ thôi."
Lâm Phong cầm điện thoại lật đi lật lại xem, cuối cùng vẫn là một mặt kinh hãi: "Không phải, tôi chỉ là không hiểu, chuyện kết hôn đại sự này, sao anh có thể không một tiếng động liền quyết định như vậy?"
"Mà lại, anh mới chia tay Diệp Noãn không bao lâu mà? Nếu Diệp Noãn biết anh kết hôn thật rồi, trời ơi, tôi không dám tưởng tượng cô ta sẽ điên cuồng cỡ nào nữa..."
Lâm Phong vừa nghĩ tới sự cố chấp của Diệp Noãn là đau cả đầu.
Đừng nhìn Diệp Noãn bên ngoài là một cô gái thanh thuần, thỉnh thoảng nổi gió lên, bọn họ mấy người này đều sợ.
Đoạn Dã nhìn người bạn tốt nhiều năm của mình, nghiêm túc nói: "Tôi thật sự kết hôn với Lạc Thanh Diên, là thật, sẽ không tái hợp với Diệp Noãn nữa."
Lâm Phong tiến lên một bước sờ lên trán Đoạn Dã, lẩm bẩm một tiếng: "Không có bị sốt mà..."
Đoạn Dã trực tiếp gạt tay Lâm Phong ra: "Lúc này là nghiêm túc."
Lâm Phong trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Vì sao anh nhanh kết hôn như vậy? Nhất định có nguyên nhân, mau nói!"
Đoạn Dã trầm mặc, ngậm miệng không nói.
Lẽ nào lại nói mình cái buổi tối hôm đó bị cái kia à? Kết quả người ta tìm tới cửa, người nhà đẩy mình đi kết hôn.
Loại chuyện mất mặt này, cho dù là anh em tốt cũng không thể nói!
Lâm Phong ép hỏi nửa ngày, Đoạn Dã cũng không nói, Lâm Phong chỉ có thể từ bỏ, nhưng lòng hiếu kỳ này trong lòng trực tiếp kéo căng!
Cuối cùng, Lâm Phong hỏi một câu: "Không phải là làm ra con rồi đó chứ?"
Mặt Đoạn Dã đen lại: "Chú muốn chết hả?!"
Lâm Phong cười hắc hắc hai tiếng: "Không có không có."
Đoạn Dã: "Được rồi, trở về đi."
Lâm Phong lại kéo hắn lại: "Chuyện của Diệp Noãn, có cần bọn anh giúp không?"
Dù sao gia cảnh Diệp Noãn, mọi người đều biết, cái khác làm không được, giúp Diệp Noãn cải thiện một chút cuộc sống, tìm một công việc vẫn là có thể làm được.
Dù sao bố mẹ Lâm Phong đều là giáo sư đại học, đều có chút nhân mạch.
Đoạn Dã nghĩ nghĩ, nói: "Là vàng thì sẽ phát sáng, chỉ cần cô ấy cố gắng, có thể tự mình sống được."
Lâm Phong thở dài một hơi, nói: "Diệp Noãn thành tích rất ưu tú, có thể là một khối vàng."
"Nhưng mà..." Lâm Phong nhìn sang Đoạn Dã, chỉ chỉ văn phòng bên ngoài đang sáng đèn cả đêm.
"Nơi này là Kinh Đô, là thủ đô lớn nhất Hoa quốc, nơi này khắp nơi đều có vàng." Hắn nói.
"Ở đây, một mảnh vải rách có thể dễ như trở bàn tay che lấp đi vàng tỏa sáng, gia đình của Diệp Noãn đã định trước tương lai đường của cô ấy sẽ rất khó đi, tính cách đa nghi mẫn cảm đó của cô ấy, cũng không thoát khỏi sự ảnh hưởng từ gia đình."
Lâm Phong lần nữa thở dài một tiếng: "Cần giúp đỡ cứ nói."
Đoạn Dã cũng đành thở dài: "Được, cảm ơn."
Hắn ngược lại là muốn giúp, nhưng Diệp Noãn phải bằng lòng đã!
Đứng trên góc độ của Lâm Phong mà nói, việc Diệp Noãn và Đoạn Dã chia tay là chuyện tốt, bên nhà trai có thể không cần quá để ý gia đình nhà gái, nhưng tiền đề là, gia đình nhà gái không phải là một cái hố không đáy cần bổ sung bất cứ lúc nào.
Lần đầu gặp Lạc Thanh Diên, Lâm Phong liền biết Lạc Thanh Diên và Diệp Noãn là hai người hoàn toàn khác biệt.
Diệp Noãn rất xinh đẹp, cũng rất làm cho người khác rung động, nhưng Kinh Đô này vốn không thiếu phụ nữ xinh đẹp.
Đoạn Dã đường còn dài, Lạc Thanh Diên có thể giúp, Diệp Noãn chưa chắc đã có thể.
Nhưng dầu gì cũng quen biết hai năm nay, có thể giúp, bọn họ vẫn sẽ giúp.
Đoạn Dã vừa định đi, Lâm Phong lại hỏi: "Còn Nam Tinh thì sao?"
Đoạn Dã: "Không xong chú hả?"
Lâm Phong lại thay đổi bộ mặt cười hề hề: "Đây không phải là, bọn anh đều phải giúp mày kiểm tra chút sao?"
Đoạn Dã nhìn hắn: "Đừng nhắc Nam Tinh nữa, qua rồi, còn đang nắm chặt không buông thế hả? Chú tin không ta đi mách với Tôn Hiểu Âm chuyện tình cũ của chú một hai ba bốn năm mối?"
Lâm Phong lập tức đổi sắc mặt: "Đừng mà, đâu có ai làm thế chứ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận