Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 44: Cái gì? Một gian phòng? (length: 8231)

Lạc Thanh Diên vừa trở lại phòng khách sạn thu dọn đồ đạc xong thì xuống lầu, chuẩn bị xuống dưới xem có đồ ăn gì.
Nhưng vừa mới vào thang máy, liền gặp một người mà nàng không muốn nhìn thấy.
Giang Cảnh Xuyên nhìn thấy Lạc Thanh Diên, cũng hết sức kinh ngạc, nhìn kỹ tầng lầu một chút, mới phát hiện, đúng là tầng năm.
Tầng năm thế mà lại là phòng khách bình thường, nơi này chính là khách sạn Bốn Mùa, nếu hắn nhớ không nhầm, nơi này là của Lạc gia thì phải.
Lạc Thanh Diên thế mà là ông chủ của khách sạn này, lại ở phòng bình thường?
Giang Cảnh Xuyên nhìn nàng, hỏi: "Sao? Ngươi phá sản rồi? Hay là ở đây chơi Cosplay, đóng vai người nghèo đấy?"
Lạc Thanh Diên chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, lễ phép mở miệng: "Ta phá sản hay không, cũng không đến lượt Giang tổng ngài phí tâm, nhưng mà, khách sạn Bốn Mùa vẫn rất chào mừng ngài ghé thăm, dù sao phòng VIP, cũng chỉ có những người như Giang tổng ngài mới thích hợp nhất."
Nghe Lạc Thanh Diên vẫn cứ như trước đây đá xoáy hắn, Giang Cảnh Xuyên cười, xem ra Lạc gia vẫn ở trên đỉnh núi cao, không có chuyện gì xảy ra cả.
Giang Cảnh Xuyên cũng không giận, chỉ nói: "Dù sao chúng ta cũng coi như thanh mai trúc mã đi, còn là bạn học thêm đồng học, sao ngươi cứ không chào đón ta như vậy?"
Lạc Thanh Diên nhìn cũng không thèm nhìn hắn, chỉ là mắt nhìn phía trước: "Đúng vậy đó, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn cứ như cao da chó, vứt cũng không xong."
"Giang Cảnh Xuyên, vì kiếm tiền mà ngươi liền không từ thủ đoạn vậy sao? Giang gia đâu có thiếu tiền, ngươi làm gì chấp nhất ta vậy?"
Giang Cảnh Xuyên trầm mặc một hồi, cửa thang máy cũng mở.
Lạc Thanh Diên vừa định đi ra, Giang Cảnh Xuyên đã nói một câu: "Ngươi chẳng lẽ không nghĩ đến, xưa nay ta không ham tiền, mà là ham con người ngươi sao?"
Lạc Thanh Diên hiển nhiên sững sờ một chút, đã bước ra khỏi thang máy, vẫn quay đầu nói: "Giang Cảnh Xuyên, ngươi và ta đều là thương nhân, thương nhân tham lợi, trước mặt tiền tài, tất cả đều là số không."
"Xưa nay ta không tin những người như ngươi, sẽ thật sự đi thích một người."
Bọn họ quá giống nhau, bọn họ là cùng một loại người, khác biệt duy nhất, là Lạc Thanh Diên so với Giang Cảnh Xuyên càng trọng tình cảm hơn.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn cách thế giới của hai người.
Giang Cảnh Xuyên không khỏi bật cười, nói: "Không hổ là đại tiểu thư của Lạc gia, mọi thứ đều nhìn quá rõ, cũng chính vì thế. . ."
Giang Cảnh Xuyên lẩm bẩm: "Ta mới không phải là thứ mà ngươi không thể có."
"Vì sao ngươi cứ không tin, ta đối với ngươi là thật lòng."
Giang Cảnh Xuyên đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại, trong mắt đầy vẻ giả dối quỷ quyệt, khiến người ta nhìn không rõ, "Lạc Thanh Diên, ngươi tuyệt đối đừng để ta có cơ hội bắt được điểm yếu của ngươi."
Uy hiếp, là thứ mà thương nhân khao khát nhất.
—— Tối bảy giờ, Đoạn Dã xuất hiện ở cửa khách sạn.
Khách sạn có đồ ăn, Lạc Thanh Diên dẫn Đoạn Dã đến nhà ăn.
Thức ăn đã được bày biện xong, lão bà cũng đã dọn dẹp xong ngồi trước bàn ăn chờ bọn họ.
Đoạn Dã vừa đi tới, liền thấy đồ ăn trên bàn, rất phong phú, có thịt viên kho tàu, vịt quay Bắc Kinh, còn có mấy món rau xào, và tôm hấp lớn.
Đoạn Dã: "Đồ ăn ở khách sạn này ngon vậy sao?"
Lão bà cười nói: "Đây là bà nội cố ý chuẩn bị để xin lỗi các cháu đấy."
Đoạn Dã có chút thụ sủng nhược kinh: "Bà nội, cái này... Cháu còn hơi ngại."
Lão bà: "Đừng ngại, sau này cháu sẽ là cháu rể của bà, đều là người một nhà, bà nội đương nhiên muốn cố gắng đối tốt với cháu."
Đoạn Dã nghe xong có chút cảm động, nào có biết hết thảy đều là Trương Thục Phân nói dối bịa chuyện.
Những món ăn thường ngày này, chỉ là chuẩn bị theo tiêu chuẩn bình thường nhất, vẫn là Trương Thục Phân ra lệnh cưỡng chế không được chuẩn bị theo tiêu chuẩn cao, bằng không thì...
Chẳng qua là, mấy món ăn đều do Lạc Thanh Diên đích danh muốn, bởi vì Đoạn Dã thích.
Lạc Thanh Diên: "Ăn cơm trước đi, ai cũng đã bận rộn cả một ngày rồi."
Đoạn Dã gật đầu, sắp xếp lại suy nghĩ, ba người vừa nói vừa cười bắt đầu ăn đồ ăn.
Mãi cho đến gần cuối bữa thì.
Lão bà đột nhiên nói: "Tiểu Dã à, các cháu dự định khi nào có con vậy?"
Đoạn Dã sững sờ, dù gì cũng vẫn còn là thanh niên, lập tức cũng hơi xấu hổ đỏ mặt.
Đoạn Dã: "Bà nội, cái này tụi cháu cũng chưa vội..."
Lão bà: "Sao lại không vội được, cũng nên để ý một chút, dù gì, cháu gái bảo bối nhà ta tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lớn tuổi sinh con sẽ nguy hiểm."
Lạc Thanh Diên sầm mặt xuống: "Bà nội, ý của người là chê con lớn tuổi sao?"
Lão bà: "Không có không có, bà nội không có ý đó."
Vừa xoa dịu Lạc Thanh Diên xong, lão bà lại hỏi Đoạn Dã: "Tiểu Dã à, ba mẹ Thanh Diên cũng rất muốn ôm cháu trai, chỉ cần các cháu có thể sinh em bé ra, thì những thứ khác đều không thành vấn đề."
Lão bà dự tính, chỉ cần Lạc Thanh Diên có thai, sẽ cho toàn bộ tài sản đứng tên con của Lạc Thanh Diên.
Như vậy, những người trong Lạc gia ai cũng không dám nói thêm gì, cũng không dám xem thường Đoạn Dã.
Vả lại còn danh chính ngôn thuận.
Dù sao ông của Lạc Thanh Diên đã mất, nàng chỉ có một mình cháu gái bảo bối này, tiền tài đều là vật ngoài thân, trăm năm sau cũng mang theo đi không được, còn không bằng cho người có giá trị.
Dù sao, bà lần đầu, thấy thứ gọi là "Tình yêu" trong mắt Lạc Thanh Diên.
Nếu là không thể đảm bảo được cuộc sống ấm no bình thường thì nên trước hết theo đuổi cuộc sống ấm no, nhưng Lạc Thanh Diên lại không phải như vậy...
Cô nương Lạc gia từ trước đến nay cũng không thiếu tiền, vật chất đã được đáp ứng đầy đủ, cái họ theo đuổi là sự thỏa mãn về tinh thần.
Con người chung quy vẫn là động vật quần cư.
Lạc Thanh Diên luôn không yêu đương, bà còn sợ sau này cô nương này sẽ cô đơn một mình tới lúc già.
Nhưng ông trời run rủi cho Đoạn Dã xuất hiện, Đoạn Dã lại rất tốt, tam quan chính trực, ngoại hình vóc dáng cũng rất ổn, gia cảnh cũng đều trong sạch.
Cho nên bà hi vọng bọn họ có thể sớm bên nhau, mau chóng có thai, mau chóng sinh người thừa kế.
Trước khi gia chủ Lạc gia phát hiện, phải làm cho sự việc không có đường lui, bằng không thì...
Bà lão này cũng sợ, người Lạc gia sẽ dùng thủ đoạn không trong sạch để đối phó với Đoạn Dã, ngạnh ép chia rẽ đôi uyên ương bọn họ.
Dù sao Đoạn Dã không có thực lực đối đầu với Lạc gia.
Nghe lão bà nói vậy, Đoạn Dã đột nhiên nghĩ đến ngày mẹ Lạc Thanh Diên đến...
Lúc đó suýt nữa đã bị gài bẫy, bây giờ nghĩ lại, hình như quả thực không nên trốn tránh, dù sao, Lạc gia sớm muộn cũng sẽ biết chuyện của bọn họ.
Tâm sự của Đoạn Dã hầu như đều thể hiện trên mặt, cho nên Lạc Thanh Diên dễ dàng đoán được ý nghĩ trong lòng Đoạn Dã.
Thế là, Lạc Thanh Diên nói: "Chờ ba mẹ em về nước, em sẽ tìm một cơ hội, chính thức long trọng giới thiệu anh."
Lạc Thanh Diên nhìn về phía Đoạn Dã: "Điều kiện tiên quyết là, anh nguyện ý." Nguyện ý... Cùng với Lạc Thanh Diên em, sống hết cả đời.
Trong lòng Đoạn Dã khẽ run lên, hắn đột nhiên hiểu được ý nghĩa trong lời Lạc Thanh Diên.
Ý là, trừ khi hai người họ quyết định, cả đời này, nhất định có nhau.
Bằng không thì, Lạc Thanh Diên sẽ không dẫn hắn về gặp người nhà.
Trong lòng Đoạn Dã cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn là hướng về Lạc Thanh Diên gật đầu: "Anh hiểu."
Sau bữa ăn, ba người cùng nhau trở về phòng.
Trong thang máy, Đoạn Dã hỏi Lạc Thanh Diên: "Phòng của em ở đâu?"
Lạc Thanh Diên còn chưa kịp trả lời, lão bà đã cười nói: "Tiểu Dã à, bà nội tài chính không đủ, cũng chỉ mua hai phòng thôi, cháu ở cùng với Lạc Thanh Diên một phòng, bà nội mua hết cả một tuần rồi, cháu cứ ở chung với Thanh Diên nhé, con bé không có mập."
Đoạn Dã có chút đơ người: "Cái gì? Một phòng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận