Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 331: Ôn Tình bốn phía (length: 7720)

Ngoài cửa sổ, mưa phùn tí tách, Đoạn Dã cùng Lạc Thanh Diên cùng nhau tắm rửa rồi ôm nhau ngủ thiếp đi.
Vừa tờ mờ sáng ngày thứ hai, Đoạn Dã liền rời giường đi làm, Lạc Thanh Diên không lâu sau cũng đi.
Hai vợ chồng đều bận rộn cả ngày, mãi đến tối mịt, hai người về đến nhà cơm nước xong xuôi, tắm rửa xong nằm ở trên giường.
Đoạn Dã mới có thời gian, cân nhắc dùng từ: "Hôm qua ta ra ngoài, gặp Diệp Noãn."
Đoạn Dã không nhìn thấy, Lạc Thanh Diên đang nằm ngoan trong ngực hắn, sắc mặt lập tức liền trầm xuống, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, hỏi hắn: "Diệp Noãn có thể xuất viện?"
Đoạn Dã gật gật đầu: "Hẳn là có thể, ta thấy nàng trạng thái thật không tệ."
Lạc Thanh Diên ngón tay thon dài trắng nõn như có như không vẽ vòng tròn trên lồng ngực của hắn.
"Diệp Noãn là lúc nào xuất viện?"
Lạc Thanh Diên tâm tình thật không tốt, bởi vì người rõ ràng một mực nhìn Diệp Noãn, nhưng nàng đều không nhận được tin tức, Đoạn Dã lại làm sao gặp phải?
Vậy những người nàng giám thị Diệp Noãn đâu? Đi đâu rồi?
Đoạn Dã lắc đầu: "Ta không biết nàng lúc nào ra viện, ta là đi tìm Dương ca thì nhìn thấy Diệp Noãn."
"Ta nghĩ nàng lần này xuất viện hẳn sẽ không dây dưa ta nữa."
Dù sao, ngày đó Diệp Noãn, ở trước mặt hắn bình tĩnh như vậy, đối đãi hắn, giống như đối đãi một người xa lạ.
Đoạn Dã vẫn cảm thấy rất may mắn.
Nghe được Đoạn Dã giải thích, tâm tình Lạc Thanh Diên mới tốt hơn một chút xíu.
Bất quá...
Đoạn Dã suy đoán nàng không đồng tình.
"Nếu như nàng thật không có vấn đề, nàng không nên xuất hiện ở nơi ngươi và Dương ca ở."
Lúc trước, Lạc Thanh Diên không có cảm xúc gì với Diệp Noãn, sau này thấy Diệp Noãn như vậy phát điên, nàng cũng không để bụng, sau đó biết được Diệp Noãn bị bệnh, nàng còn có chút đồng tình.
Nhưng bây giờ...
Lạc Thanh Diên sẽ không nghĩ như thế.
Đoạn Dã xoa xoa đầu Lạc Thanh Diên: "Vậy nếu ngươi muốn điều tra cứ đi, chỉ là không được tự mình đi."
Đoạn Dã nói ra chuyện này trước khi đó đã biết Lạc Thanh Diên nhất định sẽ đi thăm dò.
Quả nhiên, Lạc Thanh Diên gật đầu: "Được, chuyện này tạm thời giao cho ta đi."
Nàng ngược lại muốn xem, Diệp Noãn được thả ra, đến cùng là thật có thể khống chế được bệnh tình, hay là có người ngầm thao túng?
Đoạn Dã thở dài một hơi: "Gần đây công việc nghiên cứu đang ở giai đoạn rất quan trọng, cho nên ta không thể lãng phí quá nhiều thời gian vào tranh giành quyền lực của các gia tộc, Thanh Diên..."
Lạc Thanh Diên nhẹ nhàng ngẩng đầu, hôn lên khóe môi Đoạn Dã, thần sắc ôn nhu: "Ta biết, ngươi cứ làm việc của ngươi, chỉ là sắp thương lượng hôn kỳ, cuối tuần này, anh bảo chúng ta về nhà một chuyến."
Đợi nàng và Đoạn Dã kết hôn, tuyên cáo với toàn thế giới, Lạc Thư Dương cũng nên đi.
Việc kinh doanh ở kinh đô, hoàn toàn giao cho Lạc Thanh Diên.
Đoạn Dã ôm Lạc Thanh Diên, dùng cằm cọ xát đầu nàng, cảm nhận được sự mềm mại của người trong ngực, rất nhanh...
Tay hắn liền không thành thật, luồn vào trong vạt áo ngủ của Lạc Thanh Diên...
Mặt Lạc Thanh Diên đột nhiên đỏ bừng, theo bản năng đưa tay giữ lấy cổ tay Đoạn Dã, giọng nói trở nên kiều nhuyễn: "Cái đó... Anh đừng đột nhiên vậy mà..."
Đoạn Dã nghe hương thơm trên người lão bà, tâm tình thoải mái vô cùng, tay cũng càng thêm làm càn, nắm vuốt thịt mềm không chịu buông, dùng sức nhào nặn.
"Anh đây chẳng phải là đang chuẩn bị thời gian cho em sao?"
Lạc Thanh Diên theo bản năng lùi về phía sau, lại trực tiếp bị giam cầm trong ngực, không thể nào trốn được.
"Đoạn Dã! Anh không được như vậy... Sao lại vừa đến đã..."
"Đã cái gì? Lão bà nên làm quen mới đúng."
"Hơn nữa, trước giờ em không phải đều chê anh quá bận, hiện tại khó khăn lắm mới có thời gian bên em, còn không vui?"
"Anh đang cùn đấy..."
"Ngoan, gọi lão công..."
Lạc Thanh Diên bị ép đỏ mặt nắm tay từ từ buông ra, thả lỏng cơ thể, nằm ngửa nhắm mắt lại, gọi một tiếng: "Lão công..."
Ác thú vị trong mắt Đoạn Dã càng đậm.
Đèn ngủ "tách" một tiếng, bật lên.
Trong ánh đèn mờ ảo, là vẻ kinh ngạc của Lạc Thanh Diên, gương mặt hai bên mồ hôi chậm rãi thấm ướt, đẹp đến lạ thường.
"Sao anh lại bật đèn?"
Đoạn Dã cúi xuống nhìn nàng, cầm trên tay một cái... Nút bấm mà Lạc Thanh Diên vô cùng quen thuộc.
Trong khoảnh khắc đó, Lạc Thanh Diên cảm giác trời sắp sập.
"Anh... Anh lục tủ đầu giường của em? !"
Đoạn Dã bật cười, chậm rãi lắc lắc cái điều khiển từ xa trên tay: "Nếu không làm sao anh biết em dục cầu bất mãn đâu?"
Lạc Thanh Diên cuống lên, giơ tay định giật đồ trên tay Đoạn Dã, lại bị Đoạn Dã dễ dàng giữ lại trên đầu giường.
Lạc Thanh Diên tức giận, toàn thân nổi lên một tầng phấn hồng, làm Đoạn Dã ngây người.
Lạc Thanh Diên: "Không được nhìn! Vật đó là em chuẩn bị cho anh dùng!"
Đoạn Dã xốc toàn bộ chăn lên, như vậy, tầm nhìn càng rõ hơn.
"Lão bà, em nhiều ý đồ xấu ghê, nhưng..."
"Anh thích."
"Nhưng anh thích dùng lên người em hơn..."
—— Từ ngày đó về sau, Diệp Noãn dường như không xuất hiện nữa, trong khoảnh khắc, Đoạn Dã đã muốn cho là ảo giác.
Không lâu sau khi gặp Đoạn Dã, Lâm Phong lại trở về New York, trước khi đi còn gửi tin nhắn cho Đoạn Dã, nói rằng đợi Đoạn Dã tổ chức đám cưới nhất định sẽ trở về tham dự.
Về phần Tôn Hiểu Âm, Lâm Phong nói còn muốn cố gắng thêm một chút, dù sao tình cảm bao nhiêu năm như vậy, cũng không thể nói buông là buông được ngay.
Về điều này, Đoạn Dã và Lạc Thanh Diên đều rất ủng hộ.
Đều đã chứng kiến bọn họ từng bước một đến với nhau, đều mong họ có một cái kết cục hoàn mỹ.
Cuối tuần rất nhanh đã đến.
Lần này thương lượng hôn sự, chỉ có Đoạn Dã và Đoạn Trạch đến nhà Lạc gia, Đoạn Trạch cùng Thẩm Niệm Niệm đến từ công ty.
Còn Đoạn Dã sau khi tan làm liền đến Hằng Luân, đón Lạc Thanh Diên, chuẩn bị xong quà tặng, liền đi đến Lạc gia.
Xe vững vàng chạy trên đường lớn.
Lạc Thanh Diên ngồi ở ghế phụ, suy nghĩ một chút, vẫn là nói tin tức tra được gần đây.
"Đoạn Dã, bên phía Diệp Noãn, có chút vấn đề."
"Ý của em là, nên để Diệp Noãn tiếp tục nhập viện điều trị."
Đoạn Dã sững sờ ba giây, mới nói: "Thanh Diên, hiện tại anh không có quan hệ gì với cô ta, cho dù cô ta nên nhập viện điều trị, cũng không đến lượt chúng ta quản."
"Có thể nếu, việc Diệp Noãn xuất hiện không phải ngoài ý muốn thì sao?"
"Anh có biết không..."
"Trong phòng bệnh của Diệp Noãn, có một người giả Diệp Noãn."
"Ý gì?"
"Người của em luôn canh chừng Diệp Noãn, Diệp Noãn chưa từng rời phòng bệnh, cho nên người của em vẫn luôn không cho em biết, Diệp Noãn không thấy."
Điều này có nghĩa, có người đánh tráo Diệp Noãn.
Còn cố ý không cho Lạc Thanh Diên phát hiện.
Vậy Diệp Noãn rốt cuộc đã xuất viện bao lâu?
Căn bản không thể biết được...
Lạc Thanh Diên không thích những thứ hoặc người không chắc chắn.
Hiện tại Diệp Noãn đối với nàng, đơn giản là một mối đe dọa tiềm ẩn.
Hoặc là tiếp tục vào bệnh viện, hoặc là rời khỏi kinh đô, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lạc Thanh Diên thực tế có thể trực tiếp ra tay, nhưng nàng vẫn cố kỵ Đoạn Dã, không muốn làm quá đáng.
Tay quá dài, có đôi khi sẽ khiến người khác khó chịu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận