Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 512: Cái nào muội muội đưa? (length: 7361)

Đoạn Dã: "Phương Nhu tỷ, việc này thật sự cảm ơn tỷ, có lẽ người nhà ta còn chưa biết tin tức từ phía đại sứ quán, vậy mà tỷ đã giải quyết xong rồi."
Dương Phàm: "Thật sự nên cảm tạ, đợi chuyện này kết thúc, ta mời khách."
Phương Nhu: "Cơm thì không cần, chúng ta đều rất bận."
"Hôm nay ta chỉ đến thăm Đoạn Dã, thấy ngươi không có việc gì, ta cũng yên tâm."
Nói xong, Phương Nhu lấy ra một hộp quà: "Cho, cầm lấy."
Đoạn Dã: "Đồ gì vậy?"
"Khóa trường mệnh cho ba đứa nhỏ."
Đều là do Phương Nhu bỏ ra số tiền lớn chế tạo, còn cố ý đi bái Phật.
Nhưng Phương Nhu không nói.
Ba đứa nhỏ, nhà Đoạn Dã hai đứa, nhà Đoạn Trạch một đứa.
Đoạn Dã: "Thứ này quý giá quá..."
Phương Nhu cười nhạt: "Quà gặp mặt của trưởng bối, không đắt không nặng."
"Huống chi, ta chẳng mấy chốc sẽ trở về, sau này có thể gặp lại hay không cũng không biết, coi như đây là chút tâm ý của ta đi, cũng cảm ơn các ngươi năm đó, đã che chở chúng ta ra nước ngoài."
Phương Nhu kỳ thật biết rõ mọi chuyện, năm đó Phương gia đã lâm vào cảnh nguy hiểm tứ bề, nhưng những người Phương gia lưu lại kinh đô, vẫn không sót một ai, toàn bộ di dân thành công, đồng thời an toàn ra nước ngoài, lúc này mới có Phương gia hiện tại.
Cho nên, nàng hiện tại giúp đỡ Đoạn Dã, cũng là hợp tình hợp lý.
Nghe vậy, Đoạn Dã chỉ có thể nhận lấy: "Ta thay bọn nhỏ cảm ơn tỷ."
Phương Nhu: "Không khách khí."
"Ta sẽ còn ở lại Kinh Đô một thời gian, nếu có việc gì, tùy thời tìm ta."
Mạng lưới tình báo của các nàng vẫn như cũ khắp thiên hạ, sau này sẽ chỉ tốt hơn, rộng hơn.
Đoạn Dã từ đáy lòng nói một câu: "Cảm ơn."
Phương Nhu rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đoạn Dã và Dương Phàm, hai người đàn ông.
Dương Phàm trực tiếp đóng cửa lại, kéo ghế ngồi trước mặt Đoạn Dã: "Nam Tinh kia giống như Dương Hạo trước đây, tranh cãi ầm ĩ đòi gặp ngươi."
"Theo ta thấy, Thôi Nhân Trí có lẽ còn phải về nước một chuyến, nếu thật sự như vậy, coi như có thể một mẻ hốt gọn."
Đầu Đoạn Dã ong ong: "Mấy người này có bệnh không."
"Đúng vậy, nàng ta còn không nhận tội."
"Có ích không?"
"Cái gì có ích hay không?"
"Ý ta là, nàng ta không nhận tội có ích không?"
"Vô dụng a."
"Sự thật rành rành trước mắt."
"Khi nào có thể tuyên án?"
"Xem đại sứ quán H quốc khi nào có thể từ bỏ nàng ta."
"Ba nàng ta tên là, Thôi Nhân Trí đúng không?"
"Đúng."
Thế là, Đoạn Dã liền muốn xuống giường.
Dọa đến Dương Phàm vội vàng đứng lên đỡ hắn: "Không phải, chân ngươi vừa mới phẫu thuật? Ngươi đứng dậy làm gì?"
"Ta đi kiện hắn ta."
Dương Phàm lập tức sa sầm mặt: "Sớm biết vậy ta đã không tới, ngươi làm sao kiện? Người ta không ở trong nước, lại nói, ngươi kiện hắn ta cái gì?"
Cửa đột nhiên mở ra.
Lạc Thanh Diên mặt lạnh đứng ở cửa.
Đoạn Dã sửng sốt, Dương Phàm bắt đầu than thở: "Em dâu, em mau quản hắn đi, như con khỉ đột, một chút không nghe người ta khuyên."
Lạc Thanh Diên: "Nằm xuống."
Đoạn Dã: "Được rồi."
Thế là, trước ánh mắt không thể tin của Dương Phàm, hắn lại vịn giường ôm lấy cái chân vừa phẫu thuật nằm xuống.
Làm xong những việc này, Đoạn Dã còn hướng Lạc Thanh Diên lộ ra nụ cười thân mật: "Buổi trưa tốt lành, lão bà."
Dương Phàm lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: Đây là trở mặt nhanh hơn lật sách sao? Hắn coi như đã được chứng kiến.
Dương Phàm cầm lấy mũ của mình: "Đã em dâu tới, vậy ta đi đây."
Lạc Thanh Diên: "Em mang theo cơm, Dương cục không ở lại ăn chút sao?"
Dương Phàm khoát tay: "Không được, không được, trong cục ta còn có việc, ta đi trước, hai người cứ ăn đi."
Nói xong, Dương Phàm nhanh như chớp chạy mất.
Lạc Thanh Diên nhìn Đoạn Dã không mặn không nhạt: "Giỏi nhỉ, tự mình hẹn người ta?"
Đoạn Dã: "Không phải, em nói chuyện kiểu gì vậy, cái gì gọi là tự mình hẹn người, đây là làm việc chính."
"Việc chính gì? Còn không yên lòng muội muội Nam Tinh kia của anh?"
Đoạn Dã: "..."
Lạc Thanh Diên ngồi bên giường hắn, cầm thìa đút cơm cho hắn, cười tủm tỉm: "Nào..."
Đoạn Dã vừa muốn há miệng, một giây sau.
"Ca, ăn nhiều một chút."
Miệng kia, trong nháy mắt liền mím lại, mắt Đoạn Dã trợn tròn như chuông đồng.
Lạc Thanh Diên vẫn cười híp mắt: "Sao vậy? Ca ca, là cơm không thể ăn? Hay là muội muội ta không dễ nhìn?"
Đoạn Dã lúc này nào dám ăn cơm, suýt chút nữa nghẹn chết vì nước miếng của mình.
"Ca, sao gọi anh một tiếng lại kích động như vậy, là rất nhớ muội muội sao? Hả? Ca ca..."
Da đầu Đoạn Dã run lên: "Ta tìm hắn là vì muốn biết tiến trình vụ án, ba của ả không phải sớm bị phán quyết sao, tảng đá trong lòng ta mới sớm được hạ xuống, sao đến trong miệng em, lại biến vị rồi."
Vẻ mặt Lạc Thanh Diên vẫn không rõ vui giận: "Ca, hoa tươi trên bàn đẹp quá, là muội muội nào tặng vậy?"
Nàng hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Đoạn Dã: "...Là Phương Nhu."
"Nha? Không phải muội muội, là tỷ tỷ à."
Đoạn Dã ôm đầu: "Lão bà, ta xin em, em đừng giày vò ta như thế, được không?"
Lạc Thanh Diên một tay kéo tay hắn ra: "Không được."
"Nào, ca, ăn cơm, hảo muội muội của anh đút cho anh ăn."
"Ta tự mình ăn."
"Đừng mà, muội muội sẽ đau lòng ca ca."
Đoạn Dã: "..." Thôi, lần này xong thật rồi.
Bữa cơm này, diễn ra trong tình huống vô cùng không được tự nhiên của Đoạn Dã.
"Ca, có muốn ra ngoài phơi nắng không? Ca..."
Lúc này, y tá thay ca vừa vặn đi vào, Đoạn Dã nghiêng người ngủ, không muốn để ý đến nàng.
Lạc Thanh Diên tiến tới: "Ca, sao anh không nói lời nào? Là sợ tẩu tử không vui sao?"
Y tá đang kiểm tra phòng viết nhật ký, tay run lên.
Đoạn Dã sửng sốt một chút, cả người trong nháy mắt nóng bừng: "Lạc Thanh Diên?!"
Lạc Thanh Diên cười càng tà ác hơn: "Hửm? Ca, em không điếc, anh đừng gọi lớn tiếng như vậy."
Y tá quay lưng về phía bọn họ, động tác càng chậm hơn.
Đoạn Dã hơi suy nghĩ một chút, liền trực tiếp ôm lấy đầu nàng, tiến tới hôn một cái, lập tức cười buông ra, xoa cằm nàng: "Ừm, muội muội, ta cũng không dám ra ngoài, vạn nhất muội phu tới, cái chân còn lại của ta chẳng phải lại bị đánh cho tàn phế?"
"Rầm" một tiếng, cây bút máy trong tay cô y tá trẻ tuổi rơi xuống.
Cô y tá mang khẩu trang, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ xấu hổ và đỏ mặt, Lạc Thanh Diên càng là toàn thân bốc hỏa, nàng quả thực không ngờ Đoạn Dã sẽ hùa theo lời nàng, nàng chỉ muốn làm hắn tức lên một chút thôi.
Cô y tá: "Không...Không có ý gì."
Nói xong, cô y tá chật vật chạy trốn.
"Này, y tá tỷ tỷ, đóng cửa."
Thế là, y tá vừa ra ngoài lại chỉ có thể chạy về, nhanh chóng đi đến liếc nhìn một cái, càng thêm đỏ mặt.
Cửa "Phanh" một tiếng đóng lại.
"Y tá tỷ tỷ? Anh rất thích gọi tỷ tỷ nhỉ."
"Em không phải rất thích gọi ca sao? Nào, để ta nghe xem?"
"A, không muốn, không cho phép anh bóp má em, đau!"
"Cứ bóp! Lạc tỷ tỷ, sao em lại trẻ con như vậy? Chút dấm này cũng muốn ăn?"
"Ai thèm ăn dấm, khẩu vị ta thanh đạm, chưa từng ăn dấm."
Đoạn Dã trực tiếp cười ra tiếng: "Ôi chao, khẩu vị thanh đạm, chưa từng ăn dấm ~ "
"Đoạn thời gian trước khóc nhè không biết là ai..."
"Đoạn Dã?!"
"Ta đây, ta đây, được rồi, được rồi, ta sai rồi, nào, hôn một cái..."
"Hừ, không cho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận