Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 75: Nũng nịu (length: 7870)

Lâm Phong tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt Lưu Kiệt: "Vì cà lăm, ngươi đúng là thông suốt ra ngoài được a!"
Lưu Kiệt cười hắc hắc hai tiếng: "Mau lên, đừng bẩn ta, mau ăn đi."
Đoạn Dã cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cả ba người đều nhất trí giữ im lặng, cắm cúi húp cơm.
Kỳ thật Lưu Kiệt chỉ nói đúng phân nửa, xác thực là lên lầu hai quyên tiền chính là trăm vạn cất bước, nhưng không phải từ thiện tiệc tối bắt đầu trước, mà là chỉ cần ngươi bước vào lầu hai là bắt đầu tính tiền.
Bất quá cái từ thiện tiệc tối này, vốn là Lạc Thanh Diên tổ chức, mục đích là để tụ họp những người trong danh sách, thăm dò trước một chút tình hình, đã Đoạn Dã tới, vậy thì tạm thời lùi lại một giờ cũng không sao.
Lạc Thanh Diên cứ vậy lẳng lặng nằm trong phòng đợi bọn hắn.
Nửa giờ sau, Trình Tuế Tuế tới.
"Lạc tổng, Đoạn tiên sinh đi rồi, ta đã bảo nhân viên khách sạn lái xe đưa bọn họ về."
Lạc Thanh Diên lúc này mới mở mắt, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, thành phố đèn neon nhấp nháy, trong mắt nàng ánh lên vẻ lấp lánh, cả người toát ra vẻ ôn nhu mà tài trí.
Nàng hỏi: "Bọn họ hẳn là ăn đến thư thả chứ?"
Trình Tuế Tuế bình tĩnh nói: "Vâng, mỗi người còn gói không ít mang về nhà đấy, là Lưu phụ tá bảo người đưa họ đi bằng lối đi riêng."
"Lưu tiên sinh quyên tiền mười vạn."
Mà lại tối hôm qua tại quán bar Kinh Đô, giải đặc biệt còn trúng mười vạn nữa...
Lạc Thanh Diên cười gật đầu: "Rất tốt, đã vậy, bắt đầu đi."
Trình Tuế Tuế cuối cùng cũng thả lỏng tâm tình: "Vâng."
Nói là từ thiện tiệc tối, kì thực là cái bẫy Lạc Thanh Diên bày ra để thăm dò hư thực của các đại lão.
Ở Kinh Đô cũng lâu như vậy, không thể chỉ có nàng xuất đầu lộ diện chứ? Nàng cũng không phải chậm rãi thả lưới đấy chứ?
Từ thiện tiệc tối chính thức bắt đầu, nhân viên công tác liền hướng Lữ nữ sĩ đi tới.
Nhân viên công tác trên mặt vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt: "Lữ nữ sĩ, lão bản nhà ta không hoan nghênh Lữ gia lắm, xin tạm thời mời ngài rời đi trước khi từ thiện tiệc tối bắt đầu."
Mặt Lữ nữ sĩ lúc trắng lúc xanh, người xem náo nhiệt xung quanh cũng rất nhiều, nhưng lúc này lại không ai dám lên tiếng, lại có người nhận ra nhân viên công tác này chính là người vừa nãy dẫn ba tên nhà quê kia lên lầu hai.
Không khỏi có người nhỏ giọng thì thầm: "Xem ra ba người kia đích thực là có chút bối cảnh."
"Đúng vậy a, bối cảnh chắc hẳn còn không thấp đâu, có thể khiến Lạc gia đích thân ra mặt bảo vệ, còn đuổi Lữ gia đi."
"Nhỏ bé Lữ gia so với Lạc gia thì tính là gì chứ? Chỉ trách Lữ gia mắt mù, trường hợp nào mà dám tùy tiện chế nhạo người ta."
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng Lữ nữ sĩ đều nghe rõ mồn một, khiến nàng đỏ mặt tía tai.
Lữ gia ở Kinh Đô cũng xem như có chút tài sản, nhưng lại không muốn thừa nhận, đối đầu với Lạc gia hoàn toàn chỉ như hạt cát.
Hôm nay nàng xem như đụng phải ván sắt, cuối cùng chỉ có thể dậm chân một cái rồi bỏ đi.
Nhân viên công tác cười nhạt: "Mời các vị cứ tự nhiên."
Màn dạo đầu ngắn ngủi này rất nhanh đã kết thúc, nhưng lại cảnh cáo không ít người ở đây, chỉ cần là người có thể vào những nơi cao cấp này thì cũng đều ghê gớm, ngàn vạn lần đừng vì cách ăn mặc mà đối đãi một ai đó tùy tiện, dễ đá trúng thiết bản lắm đấy.
Đoạn Dã về đến nhà đã mười giờ tối, xuống xe liền mang theo đồ ăn ngon đã gói hướng về nhà, vừa đi vừa không nhịn được chụp ảnh cho Lạc Thanh Diên xem.
Còn kèm theo tin nhắn: Nhìn nè, ta mang cho nàng thật nhiều đồ ăn ngon chờ nàng về ăn đêm nha.
Thế là, Lạc Thanh Diên đang uống rượu, cuối cùng buông chén rượu trong tay xuống, nghĩ vẫn là không nên ăn gì, để về nhà còn ăn được.
Lạc Thanh Diên đang lén lút nhắn tin với Đoạn Dã thì Trình Tuế Tuế đi tới: "Lạc tổng, cá đã cắn câu rồi."
Thế là, Lạc Thanh Diên chỉ có thể tạm thời bỏ dở việc trong tay để đi xử lý chuyện chính sự.
Còn Đoạn Dã thì về phòng tắm rửa thay quần áo, vừa thoải mái nằm trên ghế salon chơi hai ván game liền nhận được tin nhắn của Lạc Thanh Diên: Mười phút nữa đến.
Đoạn Dã lập tức thoát game, vào bếp hâm nóng đồ ăn cho Lạc Thanh Diên.
Mười phút sau, Lạc Thanh Diên về đến nhà, Đoạn Dã cũng đeo tạp dề từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy nàng, đôi mắt lập tức sáng lên: "Về rồi à?"
Lạc Thanh Diên tay cầm một túi mua sắm, cười gật đầu: "Ta mua cho ngươi một bộ đồ tây, ngươi tranh thủ thời gian đi thử xem."
Vừa nói, Lạc Thanh Diên chạy đến bên cạnh Đoạn Dã, đưa túi mua sắm cho Đoạn Dã, mình thì cởi tạp dề trên người Đoạn Dã.
Đoạn Dã: "Để lát thử sau, nàng bận một ngày rồi, ta hâm lại cơm canh đã."
Lạc Thanh Diên vẫn kiên quyết đeo tạp dề vào người: "Ta vẫn muốn xem trước bộ dạng ngươi mặc đồ tây đã."
Câu này khiến Đoạn Dã có chút ngại ngùng.
"Ta còn rất nhiều đồ vest mà, nàng lần trước mang về nhà cho ta nhiều cái kia..."
Lạc Thanh Diên đẩy hắn về phòng: "Lần này không giống, mau đi đi."
Đoạn Dã chỉ có thể về phòng thay đồ trước, còn Lạc Thanh Diên thì vào bếp.
Quần áo lần trước mang đến nhà tổng cộng đã năm mươi vạn, nàng chỉ bảo Đoạn Dã trả mười vạn, còn bộ này thì là một bộ hai mươi vạn, không phải thương hiệu nào, mà là nàng mời nhà thiết kế cao cấp may đo, tối nay vừa may xong người ta đưa tới, nàng liền tiện đường mang về nhà.
Lạc Thanh Diên cũng không ăn nhiều được, thế là chỉ tùy tiện hâm hai món ăn rồi bưng ra bàn.
Đoạn Dã cũng thay đồ xong, lúc đi ra, Lạc Thanh Diên không khỏi mắt sáng lên: "Quả nhiên là người đẹp vì lụa, Phật đẹp nhờ vàng, tôn lên dáng người thật là tinh thần, đẹp trai đấy."
Đoạn Dã sờ lên chất liệu quần áo: "Đây có phải rất đắt không? Cảm giác không giống mấy cái khác."
Lạc Thanh Diên: "Chỉ là tiền công gia công đắt một tí thôi, đây là vải vóc khuê mật ta từ nước ngoài mang về, coi như là miễn phí thôi."
Đoạn Dã lập tức tò mò: "Khuê mật của nàng à? Còn chưa từng nghe nàng nhắc đến khuê mật."
Lạc Thanh Diên: "Nàng à, gần đây đang đi công tác ở bên ngoài, tối qua là gặp mặt vội một lát, đợi một thời gian nữa nàng về, ta sẽ dẫn nàng đi gặp nàng."
Đoạn Dã: "Tốt, vậy đến lúc đó ta mời các nàng ăn cơm."
Lạc Thanh Diên cười gật đầu.
Đoạn Dã: "Nàng mau ăn cơm đi, ta đi thay đồ."
Nói xong, Đoạn Dã liền về phòng, còn Lạc Thanh Diên thì đơn giản ăn chút cơm đợi Đoạn Dã thu dọn xong ra thì Lạc Thanh Diên đã rửa chén xong rồi.
Đoạn Dã lẩm bẩm: "Nhanh vậy sao?"
Chẳng mấy chốc sau, Lạc Thanh Diên đi tới, trực tiếp kéo tay hắn đi vào phòng.
"Ta đi tắm trước, ngươi đợi ta một lát."
Nửa giờ sau, Lạc Thanh Diên mặc váy ngủ hai dây, đội mũ trùm đầu từ phòng tắm đi ra, vừa ra nàng đã không nhịn được nhào tới Đoạn Dã.
Đoạn Dã ban đầu nằm trên giường mơ màng tỉnh dậy, bị nhào tới, không chút hoảng hốt nào, thuận thế ôm nàng vào lòng.
"Sấy tóc trước đã."
Lạc Thanh Diên vùi vào cổ hắn lầm bầm: "Không muốn đâu, chàng sấy cho ta đi."
Đoạn Dã đẩy nàng: "Vậy thì nàng phải đứng lên đã, đừng đè ta, ta đi lấy máy sấy."
Chưa nói hết câu, cổ Đoạn Dã đã bị ôm chặt lấy, giọng Lạc Thanh Diên mềm nhũn: "Mệt quá đi à, lão công, chàng bế ta đi đi."
Lạc Thanh Diên rất ít khi làm nũng, ngẫu nhiên làm nũng một lần, Đoạn Dã thật sự không thể chống đỡ được.
Không nói hai lời liền ôm Lạc Thanh Diên đi lấy máy sấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận