Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 36: Ngọt ngào thường ngày (length: 8851)

Đoạn Dã cũng không biết hai nữ nhân đang xảy ra chiến tranh, hắn giờ phút này đã về tới đoàn làm phim, mà Lạc Thanh Diên cũng xử lý tốt hiện trường, đem chuyện kế tiếp toàn quyền giao cho nhân viên cấp dưới.
Xe của Đoạn Dã vừa dừng ở bên ngoài đoàn làm phim, lúc này trời đã tối hẳn, thời gian là buổi tối bảy giờ rưỡi.
Đoạn Dã toàn thân còn bẩn hề hề, Lạc Thanh Diên nhìn hắn, cảm thấy hắn đặc biệt giống một cái bao bẩn, không khỏi bật cười.
Đoạn Dã ai oán nhìn nàng một cái: "Ta chật vật như vậy, liền buồn cười đến thế sao?"
Trong mắt Lạc Thanh Diên ý cười càng sâu: "Vất vả rồi, đi về trước nhé?"
Đoạn Dã: "Ngươi có đói bụng không, ta đưa ngươi đi ăn cơm trước đã."
Lạc Thanh Diên cười: "Ngươi bẩn hề hề thế này, không khó chịu sao?"
Đoạn Dã: "Khó chịu chứ, nhưng câu chuyện cũ kể rất hay, trời đất bao la ăn cơm là lớn nhất mà!"
Lạc Thanh Diên đột nhiên vươn tay về phía Đoạn Dã, Đoạn Dã theo bản năng né tránh: "Làm gì?"
Lạc Thanh Diên khẽ nhíu mày: "Đừng nhúc nhích."
Thế là Đoạn Dã ngoan ngoãn không động, Lạc Thanh Diên tiến tới, lấy tay chà xát tro bụi trên mặt Đoạn Dã, còn vỗ vỗ tóc đầy bụi của hắn.
Đầu ngón tay Lạc Thanh Diên hơi lạnh, mà mặt Đoạn Dã lại nóng ran.
Hắn nghiêng đầu, vừa đúng chạm phải khuôn mặt trắng nõn bóng loáng của Lạc Thanh Diên, mà Lạc Thanh Diên rất chuyên chú lau mặt cho hắn.
Trong không gian chật hẹp, nhịp tim Đoạn Dã hẫng một nhịp, còn Lạc Thanh Diên thì không hề phát hiện.
Rất nhanh, Lạc Thanh Diên ngồi xuống lại: "Cũng không chú ý một chút hình tượng, đi, đi thôi, về nhà trước, trong nhà có đồ ăn thừa cơm thừa hôm qua đóng gói đấy, hai ta hâm nóng rồi giải quyết!"
Đoạn Dã hoàn hồn, có chút luống cuống tay chân khởi động xe, nhịp tim rốt cuộc cũng loạn lên vài phần.
Đoạn Dã: "Như vậy có phải quá ủy khuất ngươi không?"
Lạc Thanh Diên: "Ủy khuất cái gì, đó cũng đều là đồ ăn khách sạn lớn, lại không phải đồ hư, ăn ngon lại thích ăn."
Đoạn Dã cười, tâm tình không khỏi buông lỏng vài phần: "Nói cũng phải, những đồ ăn đó đều là dùng tiền mua, không ăn thì lãng phí."
Lạc Thanh Diên gật đầu: "Không sai, nên bỏ bớt thì nên xài nha."
Tâm tình Đoạn Dã tốt hơn: "Không ngờ nha, Lạc tỷ tỷ cũng là một tiểu cao thủ quản gia đấy."
Lạc Thanh Diên cười hỏi lại hắn: "Hóa ra trong mắt ngươi ta chỉ biết tiêu tiền sao?"
Đoạn Dã lắc đầu: "Không không không, ngươi không chỉ biết tiêu tiền, ngươi còn biết kiếm tiền nữa!"
"Dù sao ta có thể không kiếm được một ngàn vạn nha!"
Đoạn Dã vừa nghĩ tới trong thẻ ngân hàng của mình tràn vào nhiều tiền như vậy, liền thấy không chân thực chút nào, mỗi khi trời tối hắn đều phải mở số dư tài khoản đếm đi đếm lại, mới thoải mái đi ngủ được.
Lạc Thanh Diên nghe vậy, không khỏi ý cười càng sâu.
"Vậy xem ra sau này ta phải càng cố gắng kiếm tiền, chờ kiếm được một ngàn vạn nữa, ngươi có phải sẽ càng vui vẻ hơn không?" Lạc Thanh Diên chớp đôi mắt lấp lánh nhìn hắn.
Lạc Thanh Diên chưa từng thấy kiếm tiền là chuyện vui, dù sao mỗi ngày tiền riêng vào tài khoản của nàng, nàng đều đếm không hết mấy chữ số, sổ sách công ty thì lại càng không cần nói.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ kiêu ngạo này của Đoạn Dã, Lạc Thanh Diên lại đột nhiên cảm thấy, những con số kia trở nên thân thiết và đáng yêu hơn nhiều nha.
Đoạn Dã nghe Lạc Thanh Diên hỏi như vậy, không nhịn được cười: "Vậy thì chắc chắn rồi, đây là tiền ai cơ chứ!"
Nói rồi, Đoạn Dã đột nhiên nhớ tới bọn họ đang sửa sang lại quán cà phê kia, bèn hỏi một câu: "Ngươi thấy, quán cà phê của chúng ta có thể kiếm được tiền không?"
Lạc Thanh Diên không chút do dự gật đầu: "Có thể chứ, kiếm tiền thì ngươi trông coi đi."
Đoạn Dã kinh ngạc: "Trước đã nói chia thế nào thì cứ vậy, ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, hơn nữa ngươi là con gái, ra ngoài bên ngoài cũng phải có chút tiền riêng."
Tim Lạc Thanh Diên đột nhiên ấm lên, nhưng số tiền này, nàng thật không muốn cầm, bởi vì Đoạn Dã cầm lại còn vui hơn nàng rất rất nhiều.
Thế là Lạc Thanh Diên nói: "Ngươi cầm đi, chi tiêu gia đình cứ toàn bộ do ngươi phụ trách, con người ta ghét nhất rắc rối."
Đoạn Dã: "Cái này... Cái này thật được sao? Ngươi không sợ ta tham à?"
Lạc Thanh Diên hỏi lại hắn: "Ngươi có biết không?"
Đoạn Dã: "Đùa thôi, ta đương nhiên không có."
Lạc Thanh Diên: "Thế thì có sao, ta tin ngươi mà."
Đoạn Dã đột nhiên cảm thấy có chút không chân thực: "Vậy... Mỗi tháng ta cho ngươi xem bảng báo cáo và hóa đơn, rồi thỉnh thoảng cho ngươi tiền tiêu vặt được không?"
Lạc Thanh Diên gật đầu, mắt sáng rỡ: "Được, như vậy ta thích."
Thế là, Đoạn Dã không từ chối nữa, còn gật đầu nói: "Cái này quả là cơm chùa thơm thật nha."
Lạc Thanh Diên cười không nói, nàng cũng không dám nghĩ, nếu Đoạn Dã biết tình hình cụ thể của gia đình nàng, chẳng phải sẽ hết hồn sao?
Rất nhanh, hai người về đến nhà.
Lạc Thanh Diên: "Ngươi đi tắm trước đi, ta đi hâm lại đồ ăn."
Đoạn Dã vừa định nói gì đó, Lạc Thanh Diên đã cầm lấy tạp dề đeo vào: "Ngươi nhanh đi đi, toàn thân bẩn hề hề, vào phòng bếp cũng không thích hợp."
Thế là, Đoạn Dã gật gật đầu: "Được, vất vả rồi."
Lạc Thanh Diên lắc đầu, liền tranh thủ vào bếp.
Những việc nhà kiểu này, vốn dĩ ai rảnh thì người đó làm mà.
Chờ Lạc Thanh Diên hâm nóng xong cơm nước, Đoạn Dã cũng tắm xong đi ra, hai người cùng nhau ngồi vào bàn ăn.
Đoạn Dã: "Ngày mai ngươi chắc không cần xử lý công việc đúng không?"
Lạc Thanh Diên ngẩn người, ngày mai tuy là cuối tuần, nhưng vì Tinh Quang giải trí xảy ra biến lớn như vậy, nàng thân là người chịu trách nhiệm sao có thể không đi xem qua một chút, nhưng...
Lạc Thanh Diên: "Tạm thời không có, sao vậy?"
Đoạn Dã: "Ngày mai quán cà phê chắc là cũng xong rồi, ta muốn ngươi cùng ta đi nghiệm thu một chút."
Lạc Thanh Diên nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Ừ."
Đoạn Dã lại nói: "Ta còn muốn mời cha ta xem ngày tốt khai trương, ngươi thấy sao?"
Lạc Thanh Diên: "Ta thấy rất tốt đó chứ."
Đoạn Dã lập tức cười: "Thật sao?"
Mỗi khi trải qua những cột mốc quan trọng trong đời, ba của Đoạn Dã đều sẽ xem ngày giờ cho hắn, ví dụ như năm hắn thi đại học, ba hắn bảo buổi sáng 7 giờ 10 phút đúng giờ ra khỏi nhà, thế là hắn đã đeo cặp sách chờ sẵn ở cửa từ sớm, vừa đến giờ là bước ra ngoài.
Thói quen này đến giờ hắn vẫn chưa sửa được.
Nhưng trước đây, mỗi khi hắn nói với Diệp Noãn, Diệp Noãn đều mắng hắn là đồ cổ hủ... Tư tưởng phong kiến.
Lạc Thanh Diên cười nhạt một tiếng, rạng rỡ xinh đẹp.
"Chuyện này, cho dù ngươi không mời ba ngươi, ta cũng sẽ mời người khác xem ngày tốt, hơn nữa chúng ta làm ăn buôn bán, ở phương diện này, vốn dĩ phải nhạy cảm hơn người khác một chút."
Đoạn Dã nghe vậy, những lo lắng nhỏ nhặt trong lòng lập tức tan biến.
Đoạn Dã: "Ta cũng nghĩ vậy!"
Đoạn Dã cao hứng nói: "Thật ra cha mẹ ta sảng khoái đồng ý cho chúng ta đăng ký kết hôn, vẫn là vì ngày đó cha ta xem bát tự của ngươi và ta, nói hai ta rất hợp, sau này ở cùng nhau chắc chắn có thể giàu sang phú quý, cho nên mới vỗ bàn, gả ta..."
"Không phải..." Đoạn Dã vội vàng sửa lại: "Gả ngươi cho ta."
Nhìn bộ dạng lúng túng giải thích của Đoạn Dã, Lạc Thanh Diên có chút buồn cười.
Thấy ánh mắt hơi hài hước của Lạc Thanh Diên, Đoạn Dã không khỏi có chút đỏ mặt: "Lỡ lời."
Lạc Thanh Diên gật gật đầu: "Ừm ừ, lỡ lời lỡ lời."
Rõ ràng Lạc Thanh Diên là đang chiều theo hắn, nhưng Đoạn Dã cứ cảm thấy Lạc Thanh Diên có ý trêu đùa hắn...
Đoạn Dã có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Lạc Thanh Diên.
Hắn luôn cảm thấy... Lạc Thanh Diên rất dung túng hắn?
Nhưng xin nhờ, hắn là con trai mà!
Lạc Thanh Diên cái gì cũng tùy hắn như vậy, hắn sẽ ngại ngùng mất.
Hắn chưa từng được hưởng đãi ngộ như thế, từ trước đến nay đều là hắn chiều theo người khác.
Cơm nước xong xuôi, Đoạn Dã chủ động đứng lên: "Ngươi đi tắm đi, ta dọn dẹp, ngươi cũng bận rộn cả ngày rồi."
Lạc Thanh Diên cũng không khách khí với hắn: "Được."
Trước khi vào phòng ngủ, Lạc Thanh Diên đột nhiên nói: "Ngày mai đi nghiệm thu cũng không vội, buổi sáng hay là ngươi đi cùng ta mua một ít hoa lá về trang trí nhà đi, trong nhà hơi trống trải."
Đoạn Dã lập tức gật đầu: "Về khoản này thì ta là dân chuyên, ta dẫn ngươi đi, ta trả giá cho! Ngươi chỉ cần xem thôi!"
Nghe vậy, Lạc Thanh Diên vui vẻ trong lòng: "Được."
"Vậy... Ngủ ngon nha."
Nhịp tim Đoạn Dã ít nhiều lại có chút loạn: "Ngủ ngon."
Bạn cần đăng nhập để bình luận