Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 224: Ta chỉ có thể hoài nghi ngươi (length: 7872)

Một bên ăn điểm tâm, Dương Phàm một bên từ trong ngăn kéo lấy ra văn kiện: "Xem một chút đi, đây là văn kiện cần chúng ta phối hợp hành động chờ thời điểm thu lưới, cần ngươi hỗ trợ."
Đoạn Trạch một bên ăn một bên nhìn.
Năm phút sau, Đoạn Trạch gật đầu: "Ta đã biết."
Hắn vừa mới chuẩn bị đi, Dương Phàm liền lại cầm một tập hồ sơ ra: "Đừng nóng vội, gần đây có vụ án, cần ngươi hỗ trợ phân tích phân tích..."
Đoạn Trạch thở dài một hơi, hắn biết, chỉ cần đến, chắc chắn không có chuyện tốt, mặc dù như thế, hắn vẫn là chịu khó bắt đầu làm việc.
"Giang gia bên kia, lúc nào thu lưới?"
Nghĩ đến về sau mỗi ngày đều đến bị giám thị, Đoạn Trạch liền toàn thân khó chịu.
Dương Phàm: "Cái này thì làm sao mà biết được? Chúng ta cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi? Nếu không ngươi giúp ta hỏi thử đại tẩu ngươi?"
Đoạn Trạch liếc nhìn hắn, không nói gì.
Được thôi, vậy chính là không biết rồi.
Cứ như vậy, Đoạn Trạch ở cục cảnh sát chờ đợi cả buổi sáng.
Mười hai giờ trưa.
Đoạn Dã và Vương Vũ đang ở nhà ăn công ty ăn cơm.
Bọn họ là xí nghiệp nhà nước, cơm ở căn tin đều là những món ăn thường ngày rất phổ thông, giá cả rất rẻ, hai mươi tệ có thể ăn no căng bụng, nhân viên chính thức đều có phiếu ăn chuyên dụng.
Nhà ăn người đến người đi, Vương Vũ vừa ăn cơm vừa phấn khởi nói chuyện với Đoạn Dã về việc nhà: "Hai ta lâu lắm không ăn cơm chung, sao hôm nay lão bà ngươi không đến đón ngươi đi ăn cơm vậy?"
Đoạn Dã nhìn hắn một cái: "Có gì cứ nói thẳng."
Vương Vũ cười hề hề đem đĩa sườn xào chua ngọt đầy ụ đẩy đến trước mặt Đoạn Dã.
"Ta mời ngươi ăn món ngon, ngươi giúp ta có được vé trong nội bộ được không."
Đoạn Dã ngẩn người: "Cái gì vé nội bộ?"
Vương Vũ vỗ đùi: "Chuyện này mà ngươi không biết sao? Sau khi kết hôn ngươi như là người tối cổ vậy hả?"
Đoạn Dã trực tiếp bưng cái đĩa sườn xào chua ngọt kia lên, một bên ăn một bên nói: "Ta mỗi ngày còn phải dỗ dành lão bà, đâu có thời gian lo việc khác..."
Khóe miệng Vương Vũ giật giật: "Được thôi, chẳng phải ngươi cùng Nam Tinh là bạn bè sao? Nghe nói gần đây cô ấy có buổi diễn, có thể phát ra ba ngàn vé để fan hâm mộ xem ở bên trong, ta đây không phải muốn đi xem sao? Cầu ngươi giúp một chút..."
Vương Vũ mặt đầy mong đợi nhìn Đoạn Dã.
Đoạn Dã cười, anh trai hắn bây giờ là người phụ trách bên A của toàn bộ đoàn làm phim của Nam Tinh, còn lão bà hắn lại là người đứng đầu bên A… Chuyện nhỏ nhặt này, thật sự không cần Nam Tinh đồng ý, hắn cũng không cần phải thông qua Nam Tinh mới có được vé.
Con ngươi Đoạn Dã xoay chuyển nhanh chóng: "Giúp ta sửa máy móc một tháng, ta liền giúp ngươi."
Vương Vũ ngây người ba giây: "Đoạn Dã! Ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đó hả!"
"Một tuần thì dễ nói, một tháng?! Ta sửa máy móc, ngươi làm gì?"
Đoạn Dã bình thản ăn cơm: "Ta làm thí nghiệm."
"Còn muốn bao ta ăn cơm một tháng ở căn tin, thế nào?"
"Ta giữa trưa ăn một lần, rất lời cho ngươi đó, dù sao ban đêm ta đều về nhà ăn cơm."
Vương Vũ: "..."
Đoạn Dã: "Nếu ngươi không chịu thì thôi, vậy không cần nói nữa, tự ngươi đi mà giành lấy..."
Khóe miệng Vương Vũ co giật lại, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Đi! Nhưng nói trước nhé, ta muốn hàng ghế đầu!"
Đoạn Dã vừa ăn cơm vừa trả lời: "Được được được, ta đảm bảo nàng còn có thể quay mặt lại nói chuyện cùng ngươi!"
Vương Vũ lần này cao hứng.
Một tấm vé hắn có bỏ mấy vạn tệ cũng chưa chắc giành được, nhưng bao Đoạn Dã một tháng cơm còn chưa đến một ngàn tệ, vẫn rất có lời, nghĩ vậy, Vương Vũ rất hài lòng, ăn thêm đến hai bát cơm.
Ăn cơm xong xuôi, hai người cùng đeo thẻ công tác đi vào công ty.
Đoạn Dã thuận tay nhắn tin cho Lạc Thanh Diên, nói đơn giản chuyện Vương Vũ muốn vé.
Rất nhanh, Lạc Thanh Diên trả lời hắn: Đã để lại cho anh mười cái chỗ ngồi đẹp nhất, mặc kệ là anh bán hay là dùng để lấy lòng người khác, đều tùy anh.
Đoạn Dã cười, Vương Vũ vừa muốn xem kết quả thế nào, liền bị Đoạn Dã đẩy ra: "Làm gì đấy?"
Vương Vũ: "Nam Tinh có trả lời ngươi không? Chuyện có thành không?"
Đoạn Dã bình tĩnh nói dối: "Còn chưa trả lời."
Hắn căn bản không nhắn tin cho Nam Tinh mà?
Vương Vũ: "Vậy cô ấy trả lời nhất định phải nói cho ta biết đấy."
Đoạn Dã gật gật đầu, điện thoại lại rung lên.
Đoạn Dã liếc nhìn, vẫn là Lạc Thanh Diên nhắn: "Chúng ta sẽ về nhà sớm, nấu cơm cho anh ăn, dì Dương nói hôm nay mua được sườn tươi ngoài chợ, nấu canh sườn cho anh uống nhé?"
Đoạn Dã sững sờ, định trực tiếp đồng ý, nhưng trong đầu như tia chớp lóe lên một điều gì đó.
Thế là, Đoạn Dã chần chừ chưa trả lời.
Vương Vũ liếc nhìn màn hình điện thoại, vừa bắt gặp dòng tin nhắn kia, không khỏi buột miệng: "Sao thế? Tẩu tử về nhà sớm nấu cơm cho anh, chẳng lẽ lại anh lo lắng tẩu tử gặp nguy hiểm à?"
Trong đầu Đoạn Dã như một tia sét vụt qua.
"Đúng vậy, ta lo lắng nàng gặp nguy hiểm."
Vương Vũ càng im lặng: "Lúc này đâu phải buổi tối, có thể có nguy hiểm gì? Anh đừng tự mình dọa mình..."
Đoạn Dã lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lúc thang máy đến tầng của bộ phận công trình dừng lại, hắn không quay về vị trí làm việc mà lại đi về hướng khác gọi điện thoại cho Đoạn Trạch.
Vương Vũ có chút nghi ngờ gãi đầu, nhưng cũng biết Đoạn Dã chắc có chuyện riêng, liền tự mình về chỗ.
Lúc này, Đoạn Trạch cũng đang ở cục cảnh sát ăn đồ ăn nhanh.
Điện thoại vừa kết nối, Đoạn Dã liền hỏi anh: "Ca, gần đây bên cạnh anh có gì bất thường không?"
Đoạn Trạch nói đơn giản về chuyện bị nghe lén và giám sát.
Đoạn Trạch: "Việc này anh có thể tự lo được, em chỉ cần chú ý đến lão bà của em là được, chuyện Giang gia, đại tẩu nói, tốt nhất là chúng ta đừng nhúng tay vào."
Dù sao, Đoạn Trạch và Đoạn Dã đều không có thân phận gì đặc biệt, chuyện chuyên môn đương nhiên cần người chuyên nghiệp làm.
Cúp điện thoại xong, Đoạn Dã nhanh chóng nhắn tin cho Lạc Thanh Diên: Đừng về nhà nấu cơm, cứ ở công ty chờ anh, tan làm anh đến đón em về.
Lạc Thanh Diên lúc này đang cùng lãnh đạo công ty ăn cơm tại nhà hàng Tân Nguyệt, thấy tin nhắn này, tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn lựa chọn nghe theo Đoạn Dã, đơn giản trả lời: "Được."
Cả một buổi chiều, Đoạn Dã có chút mất tập trung, trong nhà thì không có việc gì, vì nhà của hắn có người trông nom, vậy thì... Chắc không có gì hắn bỏ sót.
Đoạn Dã thậm chí còn nghĩ đến Diệp Noãn, nhưng rất nhanh ý nghĩ này liền bị hắn loại bỏ.
Dù sao...
Diệp Noãn đã bị giam ở bệnh viện tâm thần rồi.
Cho đến tối tan làm, Đoạn Dã đi đến bãi đậu xe, nghĩ nhanh chóng đi tìm Lạc Thanh Diên.
Nhưng hắn còn chưa lên xe thì một chiếc SUV màu đỏ nhanh chóng lao tới, dừng lại ngay trước mặt hắn.
Trần Đậu Đậu từ trên xe bước xuống, mặt đầy lo lắng.
Đoạn Dã đột nhiên nhíu mày, chìa khóa xe trong tay nắm chặt hơn.
Trần Đậu Đậu không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: "Đoạn Dã, Nam Tinh không có ở đây."
Đoạn Dã sững sờ: "Cái gì không có ở đây?"
Trần Đậu Đậu cũng ngay lập tức ý thức được mình nói sai: "Không phải, là mất tích, từ tối hôm qua đến giờ, bọn tôi đã tìm rất nhiều nơi, vẫn không tìm thấy người."
Trần Đậu Đậu: "Tôi biết chuyện này không nên tìm anh, nhưng mà..."
Trần Đậu Đậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: "Đoạn Dã, bên cạnh Nam Tinh đều là người bình thường, cùng lắm là mấy tên fan cuồng thôi, không thể nào khiến người biến mất không một dấu vết, tôi chỉ có thể nghi ngờ anh."
"Nghi ngờ việc cô ấy mất tích có liên quan đến anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận